[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Chương 37




Thật đúng là điển hình. Đúng lúc ta cần vé miễn phí, thì đài phát thanh chẳng có cái vé nào. Mấy vé cho buổi hòa nhạc lớn cuối tuần này ở nhà hát Colston đã đc trao cho một người nông dân thắng cuộc cứ khăng khăng rằng ông ta là fan của Prokofiev. Một cặp vé nữa để đi nghe một ca sĩ giọng nam cao quyến rũ thời thượng nhất của giới opera ở London đã được trao cho một fan nữ cuồng nhiệt mà câu trả lời thắng cuộc của cô ta, nếu cô ta may mắn được gặp ca sĩ này, là “Chào anh, anh ngửi miếng vải này xem có đúng là mùi chloroform không?”

Ash ngồi dựa vào ghế và gõ gõ đầu bút bi vào răng. Điều hay nhất nên làm rõ ràng là chờ đợi để lượt vé miễn phí khác tới văn phòng.

Nhưng kiên nhẫn chưa bao giờ là điểm mạnh của anh. Và đã cố gắng tự tạo cho mình một buổi gần giống như cuộc hẹn hò thì việc chờ đợi là gần như không thể chấp nhận được. Có nghĩa là anh sẽ phải tự mua vé. Được thôi, anh sẽ làm vậy.

Năm phút lướt mạng sau đó, nhiệm vụ đã hoàn thành. Một nhiệm vụ đắt đỏ vì buổi biểu diễn đó đã hết vé và anh phải vào đặt eBay. Hai cái vé ngốn của anh hơn một trăm bảng. Anh không thấy phiền lắm, nhưng sẽ hơi khó chịu khi phải giả vờ là mình có được vé miễn phí.

Ôi dào, còn làm gì được nữa. Vì đây cũng không hẳn là cuộc hẹn đúng nghĩa mà. Nếu Fia biết anh phải trả tiền vé, cô sẽ chẳng bao giờ đi cùng anh. Hơn nữa, anh cũng chẳng dám mở miệng mời cô. Bởi vì cô nghĩ anh là một đống thịt xấu xí kỳ cục khó ưa còn anh thì không thể trách cô được. Anh bị mắc kẹt trong đống cát lún tinh thần, ngày càng thích cô hơn nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại càng thêm đờ đẫn và ngớ ngẩn. Ngoại trừ mấy câu ngắn ngủi, thậm chí còn bẽ mặt khi anh lẩm bẩm mấy lời nhảm nhí.

Ôi dào, niềm vui đi nghe nhạc cổ điển là vậy đấy. Ít nhất ta cũng buộc phải ngồi im trong khi mọi chuyện đang diễn ra. Rồi khi đến giờ giải lao, anh có thể viết trước cho mình một đoạn hội thoại, học thuộc lòng đoạn đó, rồi cứ theo đó mà nói. Đúng rồi, lời thoại: Câu trả lời nằm ở đây.

Thế là xong.

Frank chào Ash và rót cho anh một cốc bia nhẹ. “Tối nay cậu ăn ở đây à?”

Ash liếc nhìn thực đơn viết trên bảng đen. Chỉ nghĩ đến việc thực đơn này được viết bởi Fia là anh đã thấy nó thật đặc biệt rồi và cảm thấy xao xuyến. Có điều anh không thấy đói chút nào. Nhưng anh lại không muốn Fia nghĩ là món ăn của cô không ngon lắm rồi cảm thấy bị hắt hủi.

“Con bé lại làm bánh thịt bò hầm nấm đấy.” Frank nhìn anh khuyến khích. “Món yêu thích của cậu đúng không?”

Sẽ thế nào nếu cô nấu món đó vì đó là món yêu thích của anh nhỉ? Bỏ qua cái bụng vẫn còn no - chết tiệt, anh biết mình không nên vào KFC ăn trước khi về đây - Ash vừa vỗ bụng vừa cởi mở nói, “Làm sao tôi bỏ qua được món bánh thịt bò hầm nấm ngon tầm thế giới này chứ. Mang ra cho tôi đi, Frank, và đừng quên nước xốt!”

Không cần quan tâm xem mình có đủ ngon lành để gây ấn tượng với Fia không nữa. Từ khi cô làm việc trong bếp anh đã tăng ba cân. Ôi chà, cũng đáng để hy sinh thân mình thôi. Chỉ là quy luật cho và nhận thôi. Từ nay trở đi anh sẽ không ăn sáng nữa.

Tim anh thực sự nhỡ một nhịp khi Fia từ bếp đi ra bê hai cái đĩa và trông đẹp hơn bao giờ hết.

“Một Gnocchi Dolcelatte, một bánh thịt bò hầm nấm.” Cô nhìn quanh các bàn và Ash cảm thấy choáng váng, lập tức ước mình đã gọi món gnocchi. Những người đàn ông gọi bánh thịt bò hầm nấm thường là những người đơn giản, khù khờ, ù lì và thiếu mạo hiểm. Đàn ông chọn ăn Gnocchi Dolcelatte bí hiểm, khác lạ, tự tin, và rất tuyệt khi lên giường.

“Của tôi đó.” Cái ông ăn gnocchi vẫy cánh tay èo uột; trông ông ta như nhân viên bị bóc lột suốt đời bị người ta quên không cho thăng tiến.

Ash thở ra. Ai bảo anh suy nghĩ phiến diện thế đâu. Cảm thấy khá hơn đôi chút, anh ra hiệu cho Fia là anh sẽ ăn bánh hầm. Để Fia phụ vụ ông ăn gnocchi trước, anh sẽ có thời gian nói với cô về buổi hòa nhạc. Đúng đấy, hoàn toàn theo kế hoạch.

“Của anh đây.” Cô mỉm cười với anh - theo phép lịch sự? hay thân thiện? hay ngại ngùng? - rồi đặt cái đĩa trước mặt anh.

“Chào.” Đám cơ cung quanh miệng anh lập tức rúm ró sợ hãi trước cảnh phải cười đáp lại cô và anh cảm thấy cơ mặt mình co lại thành ra một điệu nhăn nhó dị nhân. Được rồi, phải vận dụng chiến thuật lái sang chuyện khác thôi... “Gnocchi nghe có vẻ ngon.”

“Ơ,” Fia dừng lại. “Anh không muốn ăn bánh này à?”

“Không... ý tôi là có... ý tôi chỉ là nó nghe có vẻ ngon... Gnocchi Dolcelatte ấy...” Khỉ thật, anh lại như vậy rồi. Lần này, không thể tin được, anh lại còn giả giọng Ý đến lố bịch nữa chứ. Anh kết thật nhanh, “Nghe thế thôi chứ chắc món đó không ngon đâu nhỉ?”

Cô nhìn anh. “Món gnocchi của tôi chẳng có gì mà không ngon cả.”

“Tôi biết, tôi biết mà, ý tôi không phải vậy.” Ash lắc đầu nói liền. “Mà thôi, có tin tốt đây, tôi đã xin được hai vé đi xem Richard Mills ở nhà hát Colston.”

Ít nhất anh cũng nói được một câu tử tế. Mắt Fia mở to và cô reo lên mừng rỡ. “Ôi trời ơi, thật không?”

“Thật chứ.” Cả khuôn mặt cô bừng lên. Cả đồng tử cũng giãn ra. Sao điều đó không xảy ra khi cô nhìn thấy anh chứ.

Fia nín thở ôm ngực. “Hôm nào?”

Anh có thể còn nhiều điểm chưa được nhưng không ngu ngốc. Ash nói, “Thứ Ba.” Bởi vì đó là ngày nghỉ của cô. Tin hay không thì tùy, đấy chính là lý do anh mua vé đêm diễn thứ Ba.

“Ôi, quá tuyệt! Hai vé đi xem Richard Mills, không thể tin được là anh lại xin được vé. Anh giỏi ghê!”

Ash thấy lòng ấm áp. Đây có thể là món tiền một trăm hai mươi bảng xứng đáng nhất anh từng tiêu.

“Hôm nay anh sẽ được miễn phí bánh tráng miệng.” Fia vẫn cười rạng rỡ với anh. “Bánh anh đào vụn, bánh xốp sô cô la, bánh đào nướng... anh chọn đi.”

“Chà, tôi mừng là cô vui.” Thực ra, sự hào hứng của cô vượt quá mong đợi của anh. Cảm thấy thả lỏng đôi chút, Ash nói, “Chắc sẽ hay lắm.” Hay à? Lại chẳng tuyệt cú mèo ấy chứ. Anh đã hình dung được buổi tối hôm đó hai người ở bên nhau, đi uống một ly trước đó, nói chuyện trong quầy rượu đông đúc của nhà hát, những ngượng ngùng sẽ biến mất khi hai người gắn kết với nhau theo cách mà anh chưa thể...

“Ôi trời, sẽ tuyệt vời lắm đây! Ôi, khách vẫn đang chờ. Tôi phải quay lại bếp đây!”

Đến lúc Ash ăn hết phần của mình, anh và Fia gần như đã cưới nhau. Nghĩ đến việc phải chịu đựng cả một tối nghe nhạc của Richard Mills “Nhìn tôi đi, tôi đúng là cái đinh bị nung nóng chảy,” Ash thấy chẳng khác gì tra tấn. Có thể cuối cùng trong đám cưới họ sẽ cùng nhau nhảy điệu vũ thần tiên trên nền nhạc kèn ing tai nhức óc, “O Sole Mio.”

Điều này, với anh chàng yêu thích bài hát “Firestarter” của Prodigy, quả thật là một kỳ công.

Nhưng điều đó không quan trong. Vì đó sẽ là bài hát của hai người, một cách ghi nhớ vĩnh viễn đêm đầu tiên của họ ở bên nhau, khi anh phải trả cả đống tiền mua hai vé và giả vờ là được cho không... rồi cô sẽ cười đến thế nào khi anh nói thật về mưu mẹo này...

“Của cậu đây.” Deborah xuất hiện, lấy đĩa của anh mang đi và thay bằng một bát bánh anh đào nướng vụn. “Trong bếp có một cô bé đang phấn khích. Cậu làm cô ấy vui lắm.”

Lòng tự tin dâng lên trong huyết quản cậu. Nhảy mắt với Deborah, Ash nói, “Vậy là tốt rồi.”

“Tôi không biết cậu có vé miễn phí ở chỗ làm đấy.”

“À, thỉnh thoảng thôi. Hai vé này đến đúng đợt này thôi.”

“Cậu thật may mắn. Niềm vui duy nhất khi làm công việc này là ăn khoai chiên miễn phí khi chúng đã hết hạn.” Deb có vẻ hy vọng. “Nếu lúc nào cậu thừa vé xem Take That thì...”

“Đừng chờ đợi viển vông quá,” Ash nói.

No đến vỡ bụng nhưng anh vẫn ngốn hết được phần bánh. Vừa ăn xong thì Fia lại xuất hiện, miệng cười tươi rói.

“Anh có bị hắt hơi không? Tôi vừa gọi điện kể cho Aaron bạn tôi về chuyện anh đã làm. Thật không thể tin được. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy vui mừng đến thế. Cậu ấy nói cảm ơn anh rất, rất nhiều.”

Ash thấy như thoáng được quay lại giờ kiểm tra ngữ pháp tai họa khi còn đi học: Tìm lỗi sai trong đoạn văn trên.

Anh hơi lắc đầu. “Tại sao lại cảm ơn?”

“Bởi vì tôi vừa rủ cậu ấy đi cùng mà cậu ấy lại là fan cuồng của Richard Mills. Ý tôi là, anh không biết đâu, Aaron là fan số một của ông ấy đấy!”

OK, anh hiểu đoạn trên có gì sai rồi. Mấy chữ đó cứ nảy loạn lên trong đầu như đạn nước, anh mường tượng lại đoạn hội thoại từ đầu. Hiểu lầm đã phát sinh bằng cách nào và đó và...

“Thế nên mới thật hoàn hảo,” Fia tiếp tục huyên thuyên, “bởi vì sẽ phí phạm biết bao nếu tôi đi cùng ai đó mà họ nghĩ Richard Mills chỉ... bình thường thôi. Rồi sau đó chính tôi cũng sẽ thấy không thích. Nhưng có Aaron cùng đi sẽ làm cho buổi biểu diễn càng tuyệt vời hơn vì cậu ấy thích ông lắm.”

Ash muốn chặt rớt cái đầu của anh chàng Aaron mê mẩn Richard đến đần độn này khỏi vai. Anh nói lớn với giọng bực bội, “Nếu anh ta thích đến thế, thật đáng ngạc nhiên là anh ta chưa tự mua vé cho mình.” Thằng cha keo kiệt, ăn bám người khác, vơ vét đồ miễn phí... ha, có điều vé này có miễn phí đâu. Được rồi, mặc kệ, anh sẽ không đứng ngoài vụ này và để...

“Ồ, chính thế mà chuyện này càng thêm tuyệt vời, bởi vì như mọi lần thì cậu ấy sẽ ra mua vé ngay lập tức, là người đầu tiên xếp hàng luôn. Nhưng bây giờ cậu ấy không tài nào có đủ tiền,” Fia nói. “Cậu ấy khánh kiệt rồi.”

Hừm, biết mà. Đợi đã, có phải vì thằng cha đó quá ư kém cỏi không?

“Và cậu ấy xứng đáng nhận được lòng tốt,” cô tiếp tục. “Sẽ giúp cậu ấy vui lên sau cơn ác mộng vừa trải qua.”

Ash nhắm mắt thật nhanh. “Anh ta là ai cơ?”

“Trước đây cậu ấy mở một cửa hàng lồng khung tranh ảnh đối diện cửa hàng của mẹ Will. Aaron rất dễ mến, luôn giúp người khác làm mấy việc lặt vặt họ không tự làm được. Cậu ấy sống với mẹ, sau này bà bị bệnh mất trí nên cậu ta phải dành hết thời gian chăm sóc mẹ vì bà không muốn vào nhà dưỡng lão. Nên cuối cùng cậu ấy mất cửa hàng và thành con nợ... Họ phải bán căn nhà gỗ một tầng để ở trong căn hộ nhỏ xíu. Nhưng rồi mẹ Aaron mất đúng đêm Giáng sinh và cậu ấy rất đau khổ. Tôi vẫn giữ liên lạc với cậu ấy từ hồi đó, tuần nào cũng gọi điện hỏi thăm, để biết cậu ấy vẫn ổn. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy vui đến vậy.” Fia vươn người chợt nắm tay Ash. “Cảm ơn anh. Thật đó, anh không biết mình đã tạo ra khác biệt đến thế nào đâu. Thật tuyệt khi có thể làm gì đó tốt đẹp cho cậu ấy để thay đổi không khí.”

Ôi giời đất quỷ thần ơi.

“Không vấn đề gì” Tim anh nằm như một đống thịt thối lạnh tanh trong ngực; Ash gần như không cất nổi câu nói. “Tôi mừng là mình có thể giúp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.