[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Chương 35




Thực tình là trơ trẽn quá. Cleo mất chưa đến năm phút để lấy cái mũ tài xế chẳng mấy khi đội từ ngăn tủ trên cùng, lấy tay áo phủi bụi, rồi chạy nhanh qua bãi cỏ quay lại Ravenswood. Tự đẩy cửa vào, cô thấy thức ăn đã được bày trong bếp, Mike và Roz đang chất fajitas, crostini, và từng miếng frittata tam giác lên đĩa, còn Fia và Georgia đang ở phòng khách, chăm chú xem người ta chụp hình.

Cleo nói, “Cô không phải quay lại quán à?”

“Đã hai rưỡi rồi. Hết giờ phục vụ rồi.” Fia không rời mắt khỏi Johnny. “Mà tôi cũng hỏi ông thợ ảnh xem có được ở lại không thì ông ấy bảo được. Ông ấy thích có khan giả.”

Thực tình Cleo thấy cô ta đang mê mẩn nhìn Johnny như fan cuồng vậy. Lòng tự trọng của cô ta để đâu cơ chứ? “Vậy à, không sao. Đừng làm quẩn chân người khác là được.” Cleo quay sang Georgia, con bé xém chút thì gọi cô bằng dì. “Thế tại sao em lại ở quán rượu? Chị tưởng em định kinh doanh mà?”

“Đúng vậy.” Georgia khó chịu. “Hôm qua em đã in một nghìn tấm danh thiếp. Em đã ra ngoài phân phát suốt từ bảy giờ sáng nay. Em vào Hollybush để phát thêm vài cái nữa, rồi chị Fia cần người mang đồ ăn sang đây. Hơn nữa, em nghĩ anh Johnny có thể cũng muốn dùng dịch vụ của em.” Thò tay vào túi áo bò, con bé lấy ra một phong bì dày và rút ra hai cái danh thiếp màu xanh và trắng. “Đây, chị giữ lấy một cái. Trông được không?”

Cleo liếc nhìn tấm danh thiếp có dòng chữ:

Đừng ngại ngần, đã có Thần Là Quần Áo đỡ đần

Để biến mong ước là quần áo thành hiện thực!

Tôi rẻ đến khó tin!

Lời tuyên bố bất ngờ này có số điện thoại và địa chỉ trang web bên dưới.

“Chị thấy không? Mọi người vứt tờ rơi đi, nhưng họ sẽ giữ lại mấy tấm thẻ này, gắn nó lên bảng nhắc việc. Rồi hôm qua em đã lập được trang web.” Georgia nói khiêm tốn, “Đẹp lắm.” Ôi trời. “Em không thể để câu cuối như vậy được,” Cleo nói.

“Được chứ.”

“Bé ơi, không được.”

“Không được cái gì cơ?” Johnny nói chen vào trong khi Schofield đang sắp xếp cho tấm hình tiếp theo.

Á khẩu, Cleo đưa hắn cái danh thiếp.

“Thấy chưa?” Georgia nói khi Johnny phá lên cười. “Anh ấy hiểu mà!”

“Anh ta không hiểu. Anh ta chỉ cười cách viết của em thôi.”

“Và anh ấy để ý tới nó. Hơn hẳn mấy tấm danh thiếp nhàm chán bình thường. Khác hẳn những cái tương tự,” Georgia giải thích. “Nó sẽ làm một số người nghĩ em hơi đần độn, nên nếu em nói sẽ làm dịch vụ là quần áo giá rẻ, tức là rẻ thối ra, thì họ sẽ cho là mình vớ được món hời.”

“Rất tốt.” Johnny gật đầu, rõ ràng bị ấn tượng. “Thông minh đấy. Giỏi lắm.”

“Họ sẽ gọi điện tới hỏi xem em có cung cấp thêm dịch vụ nào khác nữa không,” Cleo nói.

“Thì em sẽ bảo họ là em chỉ là quần áo thôi.”

“Được rồi, cô gái có cái mũ đâu rồi? À, kia rồi.”

Đây rồi, thời khắc trọng đại đã đến. Khi Schofield lại gần, Cleo đội mũ và hơi tạo dáng. Cô chưa bao giờ được chuyên gia trang điểm cho. Nếu cô hóp má lại liệu mặt cô có cái vẻ quý phái như tượng không?

“Tuyệt lắm.” Ông lấy cái mũ kếp màu xanh lính thủy từ trên đầu cô xuống, nhìn nó từ mọi góc độ. “Đẹp, tuyệt, tuyệt lắm.”

“Tôi đến chỗ Mike nhé?”

“Để làm gì?”

“Để anh ấy trang điểm cho tôi.”

Schofield nói lạnh tanh, “Sao anh ta lại phải làm vậy?”

“Ờ…” Thực tình, ông nghệ sĩ đến thế sao? Ông đã quên ngay thế à? “Ông muốn tôi là tài xế trong tấm hình đó mà, nhớ không? Ông bảo tôi về lấy cái mũ.”

“Tôi biết. Nhưng tôi không muốn cô làm tài xế.”

Ông nhìn cô ngờ vực cứ như trên đầu cô mọc sừng kỳ lân vậy, và nhìn qua vai ông, cô thấy cặp mắt hổ phách của Fia ánh lên một tia hy vọng. Nhưng Schofield bỏ đi và dập tắt tia hy vọng khi tuyên bố, “Tôi muốn Mike kia.”

Mike nhướng mày và tiếp tục nhồi nhét tortilla vào miệng. Đây rõ ràng không phải lần đầu tiên anh ta bị gọi vào chụp hình. “Hai trăm bảng, trả tiền mặt.”

Chết tiệt, cô biết đáng ra mình phải hét giá chiếc Bentley cao hơn.

“Trừ phi, chờ đã…” Schofield chăm chú nhìn cái xe, suy nghĩ đăm chiêu. “Hoặc ta có thể thử cái khác, ta có thể thêm một lớp nữa…” “Không còn tuyết đâu,” Terri lo lắng cắt ngang. “Họ mang cái máy làm tuyết đi rồi.”

“Không phải tuyết. Tôi nói là thêm một lớp nữa cho câu chuyện.” Ông nheo mắt nhìn cái xe Bently và chậm rãi gật đầu. Rồi ông quay lại nhìn Cleo vẻ hứng thú tươi tỉnh.

Được, được, cuối cùng ông cũng muốn cô góp mặt trong bức ảnh! Tim cô vẫn loạn nhịp trong ngực khi cô thấy cái nhìn bớt hứng thú đi và sự chăm chú chuyển sang phía Fia. Cleo thấy Fia phản ứng y hệt. Và cuối cùng…

“Cô,” Schofield tuyên bố, đột nhiên tóm lấy vai Georgia. “Ta sẽ thấy người tài xế trong xe đang bị một cô em trẻ đẹp quyến rũ. Nhưng nhà điêu khắc quá tập trung, quá… đắm chìm trong thế giới sáng tạo nên không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra trong cái xe đằng sau anh ta… ha, đúng rồi, tuyệt hảo!”

“Tôi không định quyến rũ ai hết,” Georgia nói thẳng thừng.

Fia buột miêng, “Tôi làm cho!”

Lờ cô ta đi, Schofield tập trung vào Georgia. “Tôi đâu có bảo cô phải làm tình với anh ta…”

“Tạ ơn trời đất,” Mike lầm bầm.

“Nghe này, anh ta sẽ ngồi ở ghế tài xế và cô chuẩn bị hôn anh ta. Cô sẽ đổ người về phía anh ta, miệng cô cách miệng anh ta vài phân.”

“Vẫn mặc quần áo chứ?”

“Ồ, đúng. Tất nhiên vẫn mặc quần áo.”

“Ba trăm bảng.”

“Hai trăm.”

“Không được.”

“Được rồi, ba trăm.”

“Xong.” Georgia cười rạng rỡ đập tay với ông. “Tuyệt! bằng với việc là được hai trăm cái áo!”

Trong bốn mươi phút sau đó, Cleo và Fia ngồi ngắm Schofield chụp hàng trăm tấm hình Johnny đang làm việc trong khi Mike và Georgia lả lơi và gần như sắp hôn nhau ở phía sau.

“Là do tóc của con bé,” Fia lẩm bẩm. “Đó là lý do duy nhất ông ấy chọn nó, vì tóc nó vàng rực.”

Cũng có thể là như vậy, nhưng đúng là bực mình khi ta mong muốn tham gia vào cái gì đó, nhưng lại bị loại ra vì có người khác thay thế. Giống như người được chọn cuối cùng khi chơi khúc côn cầu vậy.

“Trời, ngắm anh ấy làm việc mới tuyệt chứ.”

Cleo lấy thêm một miếng frittata. “Ai cơ, Schofield à?”

“Johnny.” Fia thở ra. “Anh ấy thật… cuốn hút.”

“Chắc chắn anh ta cũng nghĩ mình như thế.”

“Úi chà.” Roz đang đợi để phỏng vấn Johnny, tóc cuốn lô sẵn sàng cùng chụp hình, lên tiếng, “Trước đây hai người có chuyện gì à?”

“Không. Ý tôi là bọn đàn ông như anh ta ấy.” Hắn có thể rời khỏi Đồi Channings bao nhiêu năm trời nhưng mọi người đều được nghe bố hắn kể về những câu chuyện phóng túng của hắn; không bao giờ bỏ qua các giai thoại mua vui và hớ hênh đến đồi trụy, Lawrence giúp dân làng cập nhật được những thông tin như vậy. Liếc nhìn Fia, Cleo nói, “Cũng giống Will thôi. Họ cùng một giuộc. Loại đàn ông nghĩ mình muốn có ai cũng được, muốn làm gì cũng được.”

Fia vẫn chăm chú nhìn Johnny. “Anh ấy làm gì với tôi cũng được. Tôi sẽ không than phiền đâu.”

“Nhưng anh ta đúng là thế đấy. Anh ta sẽ làm vậy. Và cô sẽ không than vãn được gì. Rồi cô sẽ lại bị tổn thương thôi.”

“Thì sao chứ?”

Roz tinh nghịch nói, “Em nghĩ chị ấy chỉ là không cần cuộc tình lãng mạn gì ghê gớm cả. Đôi khi điều một cô gái cần chỉ là chút vui vẻ thôi.”

“Cô nói đúng đấy.” Fia gật đầu lia lịa. “Mà có trời biết đất biết, sau khoảng thời gian như vừa rồi, tôi nghĩ mình xứng đáng được như vậy.”

Roz cười. “Giỏi lắm! Nếu em không hạnh phúc với anh chàng của em thì em cũng bị cám dỗ vậy thôi.”

Fia thật là hết thuốc chữa. Cleo giật mình khi chuông điện thoại reo. Ba rưỡi.

“Mười phút nữa.” Cô gọi với tới Schofield, “là hết thời gian.”

Schofield kết thúc trong vòng năm phút. Ông trả tiền mặt cho Georgia và con bé gần như nổ tung vì sung sướng. “Tôi có thể kiếm sống bằng nghề này!”

“Không, cô bé không làm được đâu.” Ông còn đang bận bịu nhìn qua các bức ảnh trên máy tính xách tay.

“Nghe này, nếu sau này ông còn cần tôi nữa thì cứ gọi cho tôi. Thật đấy.” Con bé đưa ông tấm danh thiếp. “Tôi có thể lên London, hay bất cứ nơi nào ông muốn. Tôi có thể làm nàng thơ cho ông!”

Schofield liếc nhìn lên qua mép kính. “Đừng nghĩ sai nhé, nhưng cô quá thấp để có thể làm nàng thơ cho ai. Nhưng hôm nay cô làm tốt đấy,” ông cười qua loa. “Cảm ơn cô.”

“Tôi cao một mét sáu bảy. Kate Moss cũng chỉ cao một mét sáu tám thôi. Tôi nghĩ mình cao đấy chứ.”

“Thế cô cũng biết cô ta là Kate Moss. Còn cô thì không phải.”

“Không sao, tôi hiểu ý ông rồi. Đầu gối tôi không được gầy đến thế. Ôi, cái này đẹp quá.”

Cleo đứng đằng sau liếc qua vai Georgia nhìn tấm ảnh đang choán cả màn hình. Trong đó, mặt Johnny nửa trong bóng tối, tóc rủ xuống trán, trông rất dữ dội và như diều hâu.

“Đúng.” Schofield gật đầu đồng ý và đánh dấu cái ảnh.

“Không quyến rũ lắm,” Cleo nhận xét.

Johnny nhập hội và quàng tay qua vai cô. “Tớ không có ý tỏ ra quyến rũ.” Hắn siết nhẹ. “Nhưng cậu thật tốt khi đã quan tâm.”

Cô đỏ bừng mặt. “Tớ không quan tâm. Tớ chỉ nói thế thôi.”

“Mà quyến rũ cũng không phải mục đích của tôi. Với tôi quan trọng là tính cách,” Schofield nói. “Dù thế nào, người đẹp thường là người khó chụp hình nhất vì vẻ bề ngoài của họ làm người khác sao nhãng. Phải vất vả lắm mới có thể khiến người ta nhìn xuyên qua lớp vỏ bên ngoài được.”

“Mà thường thì bên trong thối nát cả rồi, vì họ chẳng bao giờ phải cố tỏ ra tốt đẹp cả. Xin lỗi.” Georgia nhận ra câu nói hớ của mình liền ngang ngạnh hất ngược tóc ra sau. “Nhưng đúng vậy mà. Tin tôi đi, cả đời tôi đã nhìn mẹ tôi theo đuổi đàn ông đẹp trai với tính cách rác rưởi. Họ đối xử với mẹ tôi như rác rồi lần nào mẹ tôi cũng bị đá đít.” Con bé dừng lại, nhìn mặt mọi người. “Được rồi, không nhất thiết là đá vào đít theo nghĩa đen. Nhưng các vị hiểu ý tôi mà.”

Điều này phần nào giải thích con bé lại thích Ash mê mệt đến thế. Ai dám bảo là con bé không nói đúng. Chỉ trừ một điều là Ash chẳng mảy may có tình cảm gì với con bé cả, có lẽ bởi vì cậu ta đang vẫn mong muốn được ở bên Fia.

Người mà chỉ chăm chú đến ngôi sao trong buổi chụp hình hôm nay.

Còn về phần cô thì… ôi quên chuyện này đi. Cleo lắc lắc chìa khóa đi về phía Bentley; cô phải đi đón một ngôi sao hết thời người Úc tính tình khó chịu. Thực tình thì cuộc sống sẽ đỡ căng thẳng hơn nhiều nếu việc ghép đôi cho mỗi người không phức tạp đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.