[Đồng Nhân Harry Potter x Twilight] Yêu Không Hối Tiếc

Chương 6




Đấu Trường được xây dựng dựa trên phong cách La Mã cổ, xung quanh đấu trường toàn bộ đều chỉ có ghế ngồi nhưng ở một góc nào đó, phía trên cao của đấu trường lại có một căn phòng, căn phòng này được tạo ra để cho người đứng đầu trong các tông môn ở trong quan sát phía dưới đấu trường.

Bên trong căn phòng lúc này.

Tổng cộng có 10 người là tông chủ của các tông môn ngồi thành một hàng ngang, phía trước là một có một cái kính, nhìn xuyên qua lớp kính sẽ thấy được toàn bộ vũ đài phía dưới, cái kính này đặc biệt ở chỗ, người bên trong mới có thể nhìn xuyên qua lớp kính, còn người bên ngoài thì không thấy gì.

Lúc này mọi người nói chuyện với nhau, chủ yếu là về thí sinh tham dự năm nay.

“ Ha Ha, thí sinh hôm nay có vẻ đông hơn mọi năm”- một người trung niên gầy nhom cất tiếng cười nói

“ Đúng vậy, theo ta thấy hình như đông gấp đôi “ – một người trung niên đầu trọc nói

“ Ồ có vẻ như việc có người ở học viện đến đây đã làm không ít người kéo đến tham gia, ngươi đoán thử xem, top 10 là những người nào “ – Một phụ nữ trung niên nói với người trung niên có râu

“ Ta thấy một đứa nhỏ bên Lục Gia có vẻ sẽ vào được, đứa nhỏ này thiên phú rất tốt “ –người trung niên có râu nói

“ Ồ, Tạ Gia đứa nhỏ kia cũng không kém, rất có thể sẽ vào được” Một vị lão già nói

“ Còn có Điền Gia, Kiêm Gia, Khúc Gia, Tế Gia, các đứa nhỏ đó cũng có thể vào được! “ Một người khác cũng nói

“ Thế ai sẽ được hạng nhất đây? “

Bỗng nhiên một giọng nói cất lên phía sau mọi người, mọi người quay mặt lại thì thấy được một trung niên thân hình vạm vỡ, phía sau là một cô gái khoảng chừng 17 tuổi, thân hình nóng bỏng, cả 2 đi vào làm cho bầu không khí nhất thời ngưng lại một lúc sau đó thì mọi người đều đứng khom người cúi chào 2 người

“ Xin chào Trần Viên đại sư “ Cả đám đồng thanh nói

Trần đại viên thì phất phất tay ý bảo không cần trang trọng quá rồi nói

“ Xin chào các tông chủ, chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện lúc nãy nào, các tông chủ đoán xem, ai sẽ được hạng nhất “ Trần Viên nói

Mọi người suy nghĩ

“ Theo ta thấy có thể là đứa nhỏ Lục Hoành sẽ được hạng nhất, “ Người gầy nhom cất tiếng nói

“ Không Không, dù hắn thiên phú rất mạnh nhưng ta cảm thấy Tạ Điền mới là đạt được hạng nhất “ người phụ nữ trung niên phản đối

“ Ta thấy Tế Vung….”

“ Ta thấy Điền Mâu….. “

Mọi người lại tiếp tục bằng tán, ở bên ngoài Trần Viên nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không hứng thú tranh luận, chỉ chống cằm nhìn xuống vũ đài.



“ Ồ sắp bắt đầu rồi “

Trần Viên nhìn xuống thấy từ một góc trên vũ đài, cánh cửa từ 4 phía góc mở, hàng ngàn thí sinh xuất hiện, tập trung lên vũ đài.

Vũ Đài rất rộng và bự có thể chứa tới 5 ngàn người đứng trên đấy, Tất cả đều đứng lên vũ đài.

Trần Viên từ trên nhìn xuống quan sát, tìm kiếm khi thấy được 2 đốm đen nhỏ ở giữa ngàn người vây quanh hắn bất giác mỉm cười.

Bắt được ánh mắt ấy của Đại sư của mình Hồng Ly nhìn theo hướng ánh mắt của Thầy mình nhưng vì dưới vũ đài quá nhiều người cộng thêm việc Hoàng Thiên và Hoàng Thường che cả người bằng áo khoác màu đen, rất ít người để ý nên cô không thể xem được Trần đại sư nhìn ai,

Buồn bực cô hừ một tiếng không nhìn nữa.

Nghe được tiếng bực bội của cô, Trần Viên xem như không để ý.

Trên Vũ Đài lúc này

Hàng ngàn người tụ thành một nhóm nói chuyện với nhau, ý đồ thăm dò thực lực đối phương,

Ở phía trên Vũ đài lúc này bắt đầu phân tán ra tạo hình từng đốm lớn nhỏ khác nhau,

Hoàng Viêm với Hoàng Thường thì đứng tách biệt, không nói chuyện mà cũng không ai đến bắt chuyện với hắn. một phần là vì hồi nhỏ với lúc ở thế giới “ Trái Đất “, hắn đã quen việc ở một mình nên mấy việc tạo mối quan hệ như vậy hắn cũng không khéo làm sao cho phải, và phần khác là mọi người khi nhìn thấy thân hình của hắn và Hoàng Thường thì biết cả 2 cùng lắm cũng chỉ mới 8 tuổi, khỏi cần nghĩ cũng biết chỉ mới luyện Nhục Nhị cảnh, cao nhất cũng chỉ có Luyện nhục tứ cảnh là cùng nên cũng không thích bắt chuyện.

“ Ai mà thích bắt chuyện với kẻ yếu hơn mình chứ “

Đó là tiếng nói trong tâm của tất cả mọi người trên vũ đài.

Mặc dù những nội quy ghi là cho phép các em từ 6 đến 12 tuổi có thể tham gia cuộc thi nhưng thực tế thì không ai mạo hiểm để cho mấy đứa 6,7 tuổi tham gia cả.

Thứ nhất, là vào lúc 6 tuổi các em mới bắt đầu cảm nhận được nguyên khí xung quanh, cần phải mất 1 năm thời gian để tu luyện và phải mất thêm vài năm các em mới có đủ thực lực để có thể tham gia thi đấu.

Chính vì vậy mà việc Hoàng Thiên với Hoàng Thường mới 7 tuổi đã tham gia thi đấu là một việc hết sức lạ lùng và ngu dốt,

Mọi thí sinh trên khán đài đều nhìn Hoàng Thiên với Hoàng Thường như 2 miếng thịt béo bỡ, thật muốn chạy đến đánh chúng nó rớt xuống võ đài nhưng vì thi đấu chưa bắt đầu nên ai cũng không động thủ mà chỉ đứng đó nhìn thôi.

Hoàng Thiên liếc nhìn xung quanh, thấy được mọi người nhìn mình như vậy khẽ mỉm cười, tự nói “ các người xem ta là con cừu béo sao? Được, để xem ta cho các ngươi biết, con cừu này nó khó ăn thế nào”

Hoàng Thường liếc nhìn xung quanh thì hơi sợ sệt, lần đầu tiên cô mới thấy nhiều người như vậy và cũng đầu tiên bị nhiều người nhìn mình, cảm giác có chút hoang mang.

“ Ca Ca, ta sợ…. “ Hoàng Thường nắm cánh tay Hoàng Thiên nói

“ Không sao, Không sao, lát nữa có ai chạy đến muội, để ca ta xử lý là được, muội đừng lo “ Hoàng Thiên gờ tấm vải che trên đầu Hoàng Thường nói

“ Ừm, có Ca ca ở đây nên ta không sợ gì hết “ Hoàng Thường cười nói.

Khi cả hai nói chuyện thì lúc này, bỗng nhiên có một người từ trên đỉnh đấu trường rớt xuống vũ đài.

“ Đùm “

Một tiếng nổ lớn phát ra, làm cho mọi người trên vũ đài nhất thời hoảng hồn, tiếng nói của mọi người nhất thời biến mất, ánh mắt hội tụ vào điểm rớt xuống đó.

Cát bụi dần dần biến mất, để lộ ra một người trung niên mặc áo bào màu trắng, thân thể thắng tắp, đứng hiên ngang trên vũ đài. Người trung niên đúng,gió lay động áo bào, lộ ra khí thế uy vũ.

Người trung niên liếc nhìn tất cả mọi người trung vũ đài sau đó cất tiếng nói

“ Xin chào các thí sinh, đã để cho các bạn sợ hãi rồi. xin tự giới thiệu, ta là người Kim Các, là ban giám khảo của cuộc thi lần này “ Người trung niên Kim Các giới thiệu

Ngưng một lúc rồi Kim Các nói tiếp

“ Cuộc thi năm nay có phần khác hơn mọi năm vì số người tham gia lần này quá đông nên lần thi đầu tiên sẽ là….. Hỗn Chiến”

“ Hỗn Chiến?!!? “ Mọi người, kể cả người trên vũ đài đều kinh ngạc thốt lên

“ Đúng vậy, Tất cả mọi người có mặt trên vũ đài này đều sẽ là kẻ địch với nhau, ai bị rớt xuống vũ đài xem như là thua, trận chiến này chỉ kết thúc khi trên vũ đài chỉ còn 100 người “

“ CÁI GÌ!!! 100 NGƯỜI? “ Cả đám người nhất thời hoảng hốt

Ai cũng kinh ngạc vì thể lệ phần thi hôm nay, quả thật năm nay đông hơn mọi năm thế nhưng cũng đâu cần thiết phải loại thế 90% người dự thi nhanh chóng như vậy chứ? Như vậy chẳng phải phí tiền của mọi người đến xem hôm nay sao?

Lục gia với Tạ gia lúc này 2 người rồi gần nhau cũng cảm thấy kinh ngạc bởi sự thể lệ cuộc thi năm nay, bởi vì cả 2 người đã hối lộ không ít người tổ chức sự kiện này để biết trước được thể lệ cuộc thi năm nay làm cho cả mấy con mình có chút chuẩn bị, bởi vì tụi hắn cũng không muốn cả mấy đứa nó phải vào các tông môn, muốn tụi con khi đã trở thành cường giả có thể trở về tộc thay cha nối nghiệp gia tộc mình.

Kim Các cũng cười khổ, đáng lý thể lệ cuộc thi đã được định 2 tháng trước rồi, thế mà khi hắn chuẩn bị Lên vũ đài thì tự nhiên có người chạy tới nói thay đổi thể lệ cuộc thi, làm cho hắn cảm thấy bất ngờ, chính hắn là người được mọi gia tộc hối lộ mà, Điều này làm hắn rất bực bội trong lòng đang chửi rửa thằng nào đã thay đổi cách thức cuộc thi này.

” Mong là các gia tộc không đòi lại tiền a “ hắn nghĩ thầm sau đó chấn chỉnh lại.

“ Trận Hỗn Chiến…… BẮT ĐẦU “

Kim Các vừa dứt tiếng, mọi người hội tụ lại từng nhóm liền theo phản xạ nhảy ra phía sau, tạo khoảng cách nhau, có một số người vì chưa phản ứng kịp đã bị người bất ngờ đánh lén, đá ra khỏi sân khấu này.

Vài phút sau ~

Vũ Đài bắt đầu trở năng hỗn loạn, những tiếng đấm đá phát ra liên tục, từng người dùng các công pháp có các thuộc tính khác nhau thi triển ra, những đốm đỏ rồi xanh, rồi nâu, lần lượt sáng rồi lại tắt, lâu lâu, lại có người như những chú chim bay lên rồi rơi ra khỏi khán đài cùng với tiếng la hét đau đớn. Vũ Đài lúc này dù rất hỗn loạn nhưng cũng đẹp tráng lệ không kém.

Hoàng Thiên lúc này tay nắm Hoàng Thường ở giữa cuộc hỗn loạn, không ai để ý đến 2 người, cũng do thân hình hắn quá nhỏ khiến cho mọi người xem hắn quá yếu nên khinh thường ra tay, nghĩ rằng rồi hắn cũng sẽ bị loại thôi nên tập trung đánh những người khác, Hoàng Thiên thấy vậy sắc mặt cũng không biến hóa mấy, thuận theo tự nhiên, tay nắm Hoàng Thường lặng lẽ tránh các cuộc đối đầu, mỗi khi có người chạy đến muốn tấn công, hắn liền giống như con cá lướt sang một bên tránh thoát,Người kia thấy vậy bất ngờ, muốn tiếp tục đánh nhưng lại bị người khác thừa cơ tấn công khiến cho người kia không thể không đánh lại, Không tiếp tục rượt theo Hoàng Thiên vs Hoàng Thường nữa

Hoàng Thiên hắn không muốn ra tay, bởi vì thực sự những người này quá yếu với lại hắn bất cẩn ra tay khiến cho mọi người để ý mà bu vào đánh hắn thì không hay nên hắn liền chọn cách tránh đối đầu

Riêng Hoàng Thường dù có hơi sợ nhưng không hiểu sao lại có một sự thôi thúc trong con người em, sự thôi thúc ấy bảo rằng muốn được tham gia vào vòng chiến, muốn đánh cho lũ người kia sưng vù như đầu heo nhưng được Hoàng Thiên kiềm chế lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.