[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 29




Vưu Minh Hứa đang sắp xếp văn kiện trên bàn, Hứa Mộng Sơn bê một chồng hồ sơ đặt lên bàn mình, nói: “Nếu giờ là cổ đại, có phải đám Cố Thiên Thành sẽ là anh hùng Lương Sơn hết không?”

Vưu Minh Hứa nói: “Anh hùng Lương Sơn? Liệu có phải họ cũng dụ dỗ, bồi dưỡng Hướng Vinh và Trần Chiêu Từ? Họ không chỉ trừng phạt tội ác, mà còn tạo tội ác, biến thái!”

Hứa Mộng Sơn nghĩ cũng thấy đúng, quay sang nhìn Cảnh Bình đang vừa kẹp điếu thuốc lá vừa thu dọn đồ đạc, nói: “Anh Cảnh, anh nghĩ sao?”

Cảnh Bình nhả một hơi khói, nói: “Tôi chỉ chấp nhận pháp luật.”

Đến Hứa Mộng Sơn cũng thấy con người Cảnh Bình thật ngầu, anh tuy thanh tú song ở chung trong thời gian dài, bạn sẽ phát hiện mỗi một cái nhấc tay hạ chân của anh đều mang một phong thái riêng biệt.

Chẳng bao lâu đã đến giờ tan làm, phòng làm việc đã được dọn dẹp gần xong. Hôm nay Hứa Mộng Sơn đã hẹn bạn đi đánh bóng, anh ấy hỏi Cảnh Bình: “Anh Cảnh, đi đánh bóng không?”

Khi còn ở Vân Nam, năm nào Cảnh Bình cũng giành giải MVP*, mắt anh nhìn Hứa Mộng Sơn song tầm mắt thì vượt qua anh ấy liếc thấy Vưu Minh Hứa vừa mở một ngăn kéo, đang chuẩn bị thu dọn. Cảnh Bình cười nói: “Đánh không tốt, không hứng thú, không đi xem náo nhiệt đâu.”

* MVP: viết tắt của Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu

Nghe vậy, Hứa Mộng Sơn bèn về trước.

Vưu Minh Hứa đang cầm một chiếc khăn lau sạch bụi bặm trong ngăn kéo, thấy có người ngồi xuống phía sau hỏi mình: “Sao hôm nay Ân Phùng không tới?”

Vưu Minh Hứa: “Không biết.”

“Tiểu Vưu.” Cảnh Bình gọi.

Vưu Minh Hứa dừng động tác, quay đầu.

Cảnh Bình kẹp điếu thuốc trong tay, cười nhìn cô: “Vẫn mãi không có cơ hội để hỏi, em có biết sao Ân Phùng lại phát hiện ra người bên cạnh có dính dáng đến tổ chức kẻ trừng phạt không?”

Vưu Minh Hứa nhìn vào đôi mắt trong vắt song lại không thể nhìn thấu của anh. Rõ ràng là anh đang hỏi bạn, nhưng lại khiến bạn cảm thấy dường như anh đã phát hiện ra điều gì đó. Anh chính là kiểu đàn ông nhìn có vẻ hòa nhã, song nội tâm lại sâu xa khó lường.

Vưu Minh Hứa quay người, tiếp tục lau ngăn kéo.

Với Vưu Minh Hứa, có nên nói những chuyện không thể giải thích rõ ràng của Ân Phùng ra hay không là một lựa chọn không hề khó khăn.

Ân Phùng là bạn bè tốt của Cục trưởng, Sở trưởng, việc anh nhúng tay vào vụ án này cũng đã được cấp trên cho phép. Nếu anh có điều gì cần trình bày thì cũng là nói chuyện cùng cấp trên, không cần Vưu Minh Hứa nói những chuyện bí mật và quá khứ của anh cho người khác.

Vả lại, trong đầu Vưu Minh Hứa bỗng vụt lên cảnh tượng của ngày đổ tuyết đó, Ân Phùng phát hiện có người giả danh anh ở Quý Châu, anh nhờ cô hỗ trợ điều tra một vài manh mối. Khi đó, anh chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tôi không muốn để quá nhiều người biết chuyện của mình. Nếu như cô đã dính líu vào, tất nhiên sẽ là đối tượng hợp tác tốt nhất của tôi.”

Không biết vì sao, bây giờ nghĩ lại dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng đó của anh, khi ấy cô thấy lòng chết lạnh, còn giờ thì chỉ thấy buồn cười.

Cô đáp qua loa: “Ân Phùng quả thực đã giúp cảnh sát phá một vài vụ án, còn quảng bá hình ảnh tích cực của cảnh sát – đây là nguyên văn câu nói của Cục trưởng, em nghĩ phần tử tội phạm chắc chắn rất hận anh ấy. Anh ấy còn chuyên về tâm lý tội phạm, khẳng định là rất hiểu bọn họ. Anh xem đó, trong nhà họ còn có vô vàn sách của anh ấy. Có lẽ họ muốn dùng một cách thức nào đó để hủy hoại anh ấy. Rất có khả năng việc Ân Phùng mất trí nhớ hồi trước cũng liên quan tới họ. Anh ấy nghi ngờ bên cạnh có nội gián cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Cảnh Bình không hỏi tiếp, Vưu Minh Hứa nghe được âm thanh anh đứng dậy, cười nhẹ, xếp gọn một vài đồ đạc trong phòng.

Cuối cùng cũng thu dọn xong mọi thứ, Vưu Minh Hứa tháo dây chun buộc lại mái tóc đã hơi rối của mình. Cảnh Bình nhìn cô.

Vưu Minh Hứa buộc xong, ngẩng đầu, hỏi qua ánh mắt: Nhìn em làm gì?

Cảnh Bình hỏi: “Quán lẩu lần trước em và Hứa Mộng Sơn nói ở đâu?”

Vưu Minh Hứa nói: “Để em gửi địa chỉ cho anh.”

“Được.”

Gửi xong, hai người cùng ra ngoài, Vưu Minh Hứa khóa cửa, nói: “Có ưu đãi giảm giá khi mua theo nhóm, khá tiết kiệm đấy.”

Cảnh Bình: “Làm thế nào?”

“Đưa điện thoại cho em.”

Cô nhận điện thoại của anh, phát hiện không hề có những ứng dụng được nhiều người ưa thích như Meituan*, người này sống trong thời nguyên thủy hay sao?

* Một ứng dụng thanh toán tiền ăn qua mạng, được giảm % của Trung Quốc.

Không, là sống trong khu rừng rậm nguyên sinh tại biên giới Vân Nam thì đúng hơn.

Cô trả điện thoại cho anh, lấy điện thoại của mình: “Thôi để em.”

“Cảm ơn nhé, anh chuyển tiền cho lại cho.”

Hai người vừa đi, cô vừa hỏi: “Mấy người ăn?”

Cảnh Bình nói: “Em đi không? Em đi thì có hai người.”

Vưu Minh Hứa thấy nhóm mua chung nhỏ nhất đều là bữa cho hai người rồi lại nhìn anh. Sau khi về đây, anh vẫn mặc chiếc áo jacket bị rạch thủng mấy lỗ lúc trước, sau gáy dính một miếng băng gạc nhỏ. Trời đã tối, lạnh vô cùng, còn người này cực kỳ lặng lẽ.

Người cảnh sát ưu tú đến từ Vân Nam, là người được gài tới đây để điều tra ma túy. Hôm nay ở hiện trường truy bắt, chỉ có mình anh phát hiện ra bom rồi cảnh báo cho mọi người. Giờ đã tan làm, mình anh đi ăn lẩu.

Vưu Minh Hứa đặt chỗ hai người, nói: “Đi thôi, Vưu tỷ đưa chú đi ăn đồ ngon.”

Cảnh Bình nâng mắt nhìn cô, xen chút ý cười: “Không biết lớn nhỏ.”

Quán lẩu cách đây không xa, hai người đi bộ đến đó. Hôm nay, vụ án thu được bước đột phá quan trọng, tâm trạng Vưu Minh Hứa rất tốt, lại thêm việc nghĩ tới Cảnh Bình vốn là khách nên suốt dọc đường cô giới thiệu cho anh phong thổ, tập tục của Tương Thành. Đầu óc Cảnh Bình rất nhanh nhạy, anh cũng hiểu biết phong tục tập quán của rất nhiều nơi, hai người nói chuyện vô cùng ăn ý, chẳng biết đã đến quán lẩu từ bao giờ.

Chỗ hai người ngồi nằm ở sảnh lớn, không cấm hút thuốc, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên cuồn cuộn. Cảnh Bình hỏi: “Anh hút thuốc được chứ?”

Vưu Minh Hứa ngước mắt: “Anh thấy em có giống để bụng không?”

Cảnh Bình cười, châm thuốc rồi đẩy hộp thuốc và bật lửa cho cô. Không biết vì sao Vưu Minh Hứa không muốn hút. Cô chợt nhận ra khoảng thời gian gần đây bản thân gần như ít hút hơn hẳn.

Một gương mặt vụt sáng lên trong đầu cô, người đó cướp điếu thuốc khỏi tay cô, cúi đầu hôn má cô, nói: “Về sau không cần biết là đang ở đâu, chỉ cần thấy em hút thuốc là anh sẽ hôn.”

Cô thất thần rồi.

Vưu Minh Hứa lắc đầu, tỏ ý không hút. Cảnh Bình rít một hơi, nói: “Phụ nữ ít hút là tốt.”

“Vậy anh còn đưa em?”

“Khách sáo tí thôi. Chẳng còn mấy điếu đâu, anh còn không nỡ cho đây này.”

Vưu Minh Hứa nhìn hộp thuốc lá, là thuốc lá của Vân Nam, cô chưa từng thấy bao bì này, hiển nhiên là Cảnh Bình đem từ bên đó tới đây, hiện giờ còn lại nửa bao. Cô cầm lên, nhét vào túi áo.

Cảnh Bình: “Này? Này?”

Vưu Minh Hứa: “Hôm nay em mời anh ăn lẩu, anh ăn không mà không thấy ngại hả?”

Cảnh Bình phì cười, hút một hơi thuốc nói: “Đều là anh em cả, có gì mà phải ngại?”

Hai chữ “anh em” thốt ra từ miệng anh khiến lòng Vưu Minh Hứa ấm áp, cô lườm nguýt nói: “Vậy thì đúng rồi, thuốc lá em nhận, Lão Cảnh anh khách sáo quá.”

Dưới ánh đèn, trong làn khói lờ mờ, đôi mắt phượng của người phụ nữ khẽ nhướng lên như cười như không, lấp lánh muôn vàn ánh sáng.

Cảnh Bình hút thuốc, tầm mắt vượt qua khuôn mặt cô, nhìn về cảnh đêm thanh tịnh bên ngoài cửa sổ.

Lẩu và rau dần được bưng lên.

Vưu Minh Hứa thích ăn thịt bò, không thích thịt dê; thích khoai tây và lá khoai lang, không thích củ cải trắng cắt lát. Suất ăn này rất tiết kiệm mà phong phú, ăn mãi ăn mãi cô chợt phát hiện ra cái tốt khi đi ăn cùng Cảnh Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.