[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 11




Lisa lặng lẽ đứng gần anh thêm một chút, cánh tay như có như không chạm vào tay áo sơ mi của anh, váy cũng sắp chạm tới chiếc quần âu của anh, khoảng cách như vậy là vừa đủ. Cô ta ngẩng đầu, ngây thơ và hiếu kỳ hỏi: “Thầy Ân, gần đây đang viết tác phẩm nào vậy?”

Tầm mắt Ân Phùng dừng trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay và cần cổ thon thon của cô ta, nghĩ bụng: Tôi viết sách, nói ra chắc gì cô đã hiểu? Anh cúi đầu nhìn cô ta, khẽ cười nói: “Không viết gì cả.”

Chỉ bằng ngữ điệu ung dung nhàn hạ và cái nhếch miệng nhè nhẹ đã khiến Lisa run lên. Cô ta thầm nghĩ, trước khi đến đây có nghe nói rằng Ân Phùng rất biết ăn chơi, quả nhiên chẳng sai. Một câu nói của anh là đã có thể ghẹo lòng phụ nữ đến nhộn nhạo.

Thấy những người khác đang ăn, có lẽ là cố ý không nhìn về phía này, Lisa bèn nhón chân, như vậy, cả người cô ta tựa như đều dựa sát trước ngực anh, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng ngây thơ mang chút ý quở trách: “Thầy Ân không chịu nói cho em, em thực sự là fan hâm mộ của thầy mà.”

Một cơ thể mềm mại, thơm tho gần như nằm ngay trong ngực anh, thuận thế ôm vào lòng cũng là một chuyện dĩ nhiên.

Ân Phùng nhìn cô gái, bàn tay gõ nhẹ trên lan can, đứng im bất động.

Anh không động, nhưng cũng không né tránh, cô gái liền hiểu ngay tắp lự, thầm nghĩ anh quả là một người đàn ông hư hỏng. Nhưng ai kêu người ta có tài nguyên để mà hư hỏng cơ chứ. Trái tim cô gái lại một lần nữa rung rinh trước dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa xấu xa của người đàn ông. Cô ta dùng một loại ánh mắt “đôi bên cùng thấu hiểu” nhìn thẳng vào anh, sau đó vươn tay túm ngực áo sơ mi anh, nũng nịu trách móc: “Thầy Ân, sao anh không nói chuyện với em?”

Ân Phùng cúi đầu cười.

Lúc bấy giờ, sân thượng vang lên tiếng bước chân, có người đang đến.

Còn bàn tay Ân Phùng khẽ động, đang hướng về phía eo cô gái.

Mắt cô ta sáng lên.

Chính vào lúc này.

Một giọng nói thình lình vang lên trong đầu Ân Phùng:

“Ân Phùng, nếu anh còn nhìn người phụ nữ khác dù chỉ một lần, em đánh gãy chân anh. Dám chạm vào người phụ nữ khác dù chỉ một chút, em thiến anh.”

Giọng nói ấy lười nhác, xen cùng ý cười, quen thuộc đến thế. Ân Phùng cảm thấy trái tim co rút không thể khống chế, có chút hoảng loạn, bàn tay cũng dừng lại giữa chừng.

Anh nhếch khóe miệng: Đây là… trò quỷ gì thế?

Anh là đang chột dạ hay sao?

Vừa định hồi thần, tầm mắt còn chưa tập trung hết vào người phụ nữ trước mặt, một loạt cảnh tưởng bất chợt dồn dập vụt lên trong não bộ của anh.

Trong căn phòng u ám, đôi mắt của người phụ nữ kia đỏ hồng, dường như vừa khóc xong. Cô cũng biết khóc sao?

Thế nhưng cô không mặc quần áo. Dáng người thon dài, mảnh mai, nơi cần đầy đặn thì đầy đặn, vô cùng quyến rũ, mỗi một tấc da thịt dường như đều ẩn chứa sức mạnh. Ân Phùng bỗng thấy cổ họng khô khốc, bởi anh thấy mái tóc dài của cô xõa tung dưới cánh tay anh. Song ánh mắt cô rất dịu dàng, chứa ý cười, vươn tay câu chặt cổ anh.

Ân Phùng nuốt nước miếng.

Sau đó anh thấy nhiều đêm hơn nữa, bọn họ lăn lộn trên giường, trời đất như sụp đổ, ga giường xộc xệch. Họ trêu đùa lẫn nhau, vuốt ve và trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt, ôm chặt đối phương, thì thầm những câu tình tứ.

“A Hứa, đừng cắn anh.” Anh nghe thấy bản thân ấm ức lên tiếng.

Thanh âm cô mang theo nhịp thở gấp gáp, oán hận: “Cái thứ cầm thú con này…”

Anh lại nghe thấy bản thân bật cười, anh hoàn toàn không phát giác ra, lúc này khóe môi mình cũng đang vẽ thành một đường cong, bởi anh thấy khi đó mình nhẹ giọng dỗ dành cô: “Mở rộng thêm chút nữa, A Hứa luyện Nhu quyền, quả nhiên rất tuyệt…”

Cô hừ khẽ một tiếng, song vẫn chiều theo anh.

……

Ân Phùng chỉ thấy lồng ngực căng lên, như được lấp đầy mật ngọt, sắp nổ tung mất rồi. Anh vẫn còn ngây dại thưởng thức cảnh tượng trong ký ức thì một thanh âm thình lình vang lên: “Thầy Ân? Thầy Ân?”

Bấy giờ anh mới hoàn hồn, có chút buồn bực nhìn về phía nguồn gốc âm thanh.

Anh ngẩn người, nhận ra bản thân hiện giờ ở đâu và đang làm gì.

Trong lòng Lisa lúc này lại chỉ thấy hơi sợ hãi. Cô ta cũng từng nghe nói Ân đại tác gia bị đụng đầu đến không bình thường, nhưng những người đàn ông khác không hỏi, Ân Phùng cũng không nhắc, cho nên cô ta cũng không hiểu đầu đuôi sự việc. Nhưng vừa nãy, người đàn ông anh tuấn lại có chút phong lưu vốn đã chuẩn bị ôm cô ta vào ngực thì bỗng nhiên sững lại, đứng thẫn thờ.

Sau đó, mắt anh nhìn cô ta chằm chằm, nhưng rõ ràng lại không phải đang nhìn cô ta. Không biết anh đang nhìn đi chốn nào. Tiếp đó, hô hấp của anh dần gấp gáp, mặt cũng đỏ lên, đôi mắt đờ đẫn đó không khác nào đôi mắt của những kẻ thiểu năng trí tuệ.

Lisa khó chịu muốn chết, có chút sợ hãi, rất muốn lập tức trốn khỏi anh. Nhưng cơ hội tốt thế này, ngoại trừ việc đầu óc hơi không bình thường thì anh gần như là một người đàn ông hoàn mỹ, cô ta lại có chút không nỡ. Thế là cô ta vẫn túm lấy ngực áo anh, quyết liều một phen, trái tim cũng bắt đầu đập vang như sấm.

Ân Phùng nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, đột nhiên mất sạch hứng thú, không còn một chút tâm trạng làm bộ làm dạng cùng cô ta. Bị Lisa tạt cho một gáo nước, không còn cảnh tượng nào xuất hiện trong đầu anh nữa, còn anh lại như một kẻ nghiện thuốc phiện, mới hít được một hơi, căn bản không thể thỏa mãn cơn nghiện thì thuốc đã hết sạch. Anh bỗng hiểu ra, cảm giác vui vẻ trong những đêm của anh và cô là một loại xúc cảm tuyệt nhất thế gian. Anh chưa từng biết đến nó, thậm chí còn tưởng rằng nó không hề tồn tại.

Vậy mà anh đã từng đạt được.

Thế là, khi Vưu Minh Hứa xuất hiện trên sân thượng, điều cô nhìn thấy chính là cảnh tượng:

Ân Phùng đứng sau những người đàn ông và phụ nữ kia. Một người con gái bò trên ngực anh, tay túm ngực áo anh. Đứng từ góc độ của Vưu Minh Hứa mà nhìn, tay anh như có như không ôm lấy eo cô gái. Còn anh đang nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt tĩnh lặng, sâu thẳm, gương mặt điển trai thậm chí còn đỏ hồng.

Vưu Minh Hứa định thần, thầm nghĩ, điều nên đến, cuối cùng cũng đã đến.

Hết chương 177

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.