[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 56: ! ! !




“Làm sao vậy?”

Long Thần hỏi.

Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần hai mắt nhìn nhau. Long Nguyệt nở nụ cười rất hiếm thấy, còn Hoàng Phủ Phong Trần thì giơ ngón tay cái lên, nói: “Năng lực lĩnh ngộ của ngươi là vô địch Thần Vũ thánh triều! Quyền pháp của ngươi lúc nãy, đã bước đầu có thần. Chỉ cần ngươi chiếu theo con đường này, đi thẳng đi thẳng, chờ ngươi tới được điểm cuối, có thể ngưng tụ vũ hồn. Địa Vũ cảnh, đã thành!”

“Ta tính toán một chút. Hôm nay là ngày thứ ba, mất chừng khoảng ba ngày nữa là ngươi đạt tới.”

Coi là là Long Nguyệt cũng không khỏi cảm khái.

Mà lúc này, Ma hoàng và Vũ hoàng, lần thứ ba đi ra từ trong Thái dương chân hỏa. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút ủ rũ.

Liên tục ba ngày, ngay cả nửa điểm cơ hội nhận được Xích Đế ấn cũng không có. Hai người Ma hoàng và Vũ hoàng bắt đầu tuyệt vọng. Bọn họ thấy Hoàng Phủ Phong Trần và Long Nguyệt ngay cả thử cũng không dám thử, trong lòng có chút an ủi.

Dù sao, chính bọn hắn không chiếm được, đám người Long Nguyệt cũng không chiếm được, tất cả mọi người đều tay không mà về, không ai có tư cách cười nhạo ai cả. Nếu như là một trong hai người Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần nhận được Xích Đế ấn, lúc đó bọn họ mới bi kịch.

Nhưng mà bọn họ không biết là, thật ra cái mà bọn họ nhận là một đại bi kịch.

Tin tức Long Thần nhất định phải đến Địa Vũ cảnh, mới có khả năng rời khỏi chỗ này. Bọn họ cũng đã nhìn ra được, Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần vì muốn cho Long Thần đi tới Địa Vũ cảnh mà cố gắng. Hai người bọn họ vừa mới đi ra, không muốn khôi phục chân nguyên, liền hướng về phía Long Thần mà cười nhạo.

Ma hoàng quen thuộc với gốc gác của Long Thần, liền nói: “Tu luyện cái gì chứ. Nếu như không phải Đế Diễm châu, tiểu tử này chính là phế vật trong phế vật. Hiện tại có Đế Diễm châu, đạt tới Thông Thiên cảnh cửu trọng, thế nhưng lấy tư chất và căn cơ của hắn, muốn đến Địa Vũ cảnh, mười năm nữa cũng không đủ.”

Vũ hoàng Dương Ngưng Phong âm dương quái khí, nói: “Mười năm? Trong mười năm này thì cũng không biết Ly Hỏa thần cảnh này sẽ chạy về đâu. Ngây ngốc ở chỗ này những mười năm, không chết mới là lạ đó. Dù sao tất cả mọi người đều không chiếm được Xích Đế ấn. Bốn người chúng ta, không ai tới được Địa Vũ cảnh tứ trọng, không có thiên đại cơ hội mà nói ai có thể lưu lại mười năm? Cho nên, Xích Đế ấn kia, ta xem ra hay là quên đi thôi.”

Ma hoàng nói: “Ngụ ý Dương huynh, là muốn bỏ qua sao?”

“Chẳng nhẽ Khương huynh không nghĩ thế sao?”

Dương Ngưng Phong hỏi ngược lại.

Trong lòng bọn họ rất rõ, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không có khả năng nhận được Xích Đế ấn. Hơn nữa, đối với Ma hoàng mà nói, hắn còn có Cổ Ma vực lớn như thế, mấy vạn người đang đợi hắn, không có cây trụ cột Ma hoàng, nhất định Cổ Ma vực không tồn tại được mấy năm nữa. Cho nên trong lòng Ma hoàng vẫn luôn lo lắng thật nhiều.

Còn đối với Vũ hoàng, hắn lúc này là tam đại Vũ hoàng. Nếu như chờ ở chỗ này mất vài năm mới đi ra ngoài, hắn không biết có thể được xem là nhân vật số một nữa không.

“Thử một lần cuối cùng, nếu không được, chúng ta sẽ trở về.”

Khương Vô Tà nói.

Cho nên, bọn họ thử một lần cuối cùng, kết quả không thể nghi ngờ là bi kịch. Trong bọn họ, nhiều nhất, cách Xích Đế ấn cũng không đến. Nếu không phải suy nghĩ đến sinh tử, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi đủ năm mươi thước. Nhưng mà bắt được Xích Đế ấn, đoán chừng bọn họ không còn mạng để về.

“Long Nguyệt, Hoàng Phủ Phong Trần, các ngươi cứ ở chỗ này từ từ chờ đợi tiểu tử kia đến Địa Vũ cảnh. Cuối cùng mất mấy năm nữa mới đi ra. Bọn ta sẽ phụng bồi.

Ma hoàng cười lạnh nói.

“Hoàng Phủ gia chủ không lo lắng cho an nguy gia tộc hay sao, chúng ta cũng không có biện pháp.”

Dương Ngưng Phong cũng cười nói.

Ngụ ý là, nếu như Hoàng Phủ Phong Trần không đi ra ngoài, rất có thể Hoàng Phủ gia tộc sẽ xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, đây cũng không phải là lời đe dọa nhất thời. Hiện tại, Hoàng Phủ gia tộc và Cổ Ma vực trên danh nghĩa đã thần phục Vũ Minh. Thế nhưng, trên thực tế không phải như vậy. Hai đại thế lực đều có quyền tự chủ của mình.

Nhưng mà, nếu Hoàng Phủ gia tộc không có Hoàng Phủ Phong Trần, nếu bị thâu tóm, cũng là điều bình thường, giống như Thần Phong giáo của Dương Ngưng Phong vậy.

Sau khi nói xong, Khương Vô Tà và Dương Ngưng Phong liếc nhau một cáu, liền từ càn khôn truyền trống trận cỡ nhỏ rời đi.

Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần đều mặc kệ bọn họ. Bọn họ liều mạng nhận được Xích Đế ấn, không chú ý đến sự tiến bộ của Long Thần, nếu bọn học nhìn kỹ, tuyệt đối sẽ không nói đến kỳ hạn mười năm.

Mười năm?

Long Thần chỉ cần mấy ngày nữa thôi là được rồi.

Đợi Ma hoàng và Vũ hoàng rời đi rồi, Long Thần càng có thể chuyên tâm tu luyện hơn. Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần là hai Đại Vũ cảnh không giống nhau, đã trợ giúp cho hắn rất nhiều. Để cho hắn hiểu được tranh thủ chúng, tạo thành Địa Vũ cảnh của mình.

Long Thần chìm đắm trong Địa Vũ quyền phổ, hắn và đại địa gắt gao gắn kết lại với nhau. Mỗi một lần diễn luyện quyền pháp, để cho chính hắn được lời rất nhiều, tiến bộ rất nhanh. Ba ngày từ từ trôi qua, trong ánh mắt vui mừng của hai người Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần. Long Thần tiến bộ rất nhiều là trong kỳ vọng của bọn họ, thâm chí vượt qua kỳ vọng của bọn hắn.

Lúc này, là ở ngày thứ năm.

“Nhịp đập đại địa...”

Mặc dù đứng ở trên tâm đại địa, Long Thần lại không thể nghiệm được mạch đập của nó, đây là điểm trọng yếu nhất. Chỉ cần đem quyền pháp của mình, tan vào trong nhịp đập đại địa, câu thông lấy đại địa, thu hoạch lực lượng đại địa, là Long Thần có thể hoàn thành một bước cuối cùng, ngưng tụ vũ hồn trong thức hải.

Dĩ nhiên, một bước cuối cùng, cũng là một bước khó khăn nhất.

“Muốn như thế nào mới cảm ngộ được nhịp đập đại địa đây?”

Long Thần có chút trầm tư suy nghĩ, vắt hết đầu óc của hắn.

“Không đúng. Cái ta cần không phải là cái trước mắt, mà là tự nhiên và trầm túy, cần liên tục, là có thể!”

Thật lâu sau không có động tĩnh, rất nhanh Long Thần đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.

“Chính là như vậy.”

Hắn tưởng tượng hình dáng thần, mỗi một lần diễn luyện quyền phổ, đã đến cấp bậc tương đương với đám Long Nguyệt và Hoàng Phủ Phong Trần. Vừa có cái mạnh mẽ, dứt khoát của Long Nguyệt, vừa có vẻ phiêu dật của Hoàng Phủ Phong Trần.

Phần lớn con người, cả đời đều sống trên mặt đất, thổ địa, mới thật sự là cái ta cần lúc này, không phải là cái tan ra hòa vào trong đại địa?”

Mạch đập đại địa là phải thể nghiệm.

Rầm rầm rầm, những âm thanh này, tại thời khắc Long Thần đắm chìm, ùng ùng vang lên bên tai hắn.

Chính là chỗ cảm giác này đây...

Phanh!

Một quyền.

Dưới sự nỗ lực của Long Thần, dần dần ăn khớp, nhịp đập đại địa không hạn chế

hắn ra quyền. Long Thần cảm giác chân mình giống như đang dài ra vậy, vững vàng vươn cao trong đại địa, cảm ngộ lực lượng đại địa, hấp thụ lực lượng đại địa, từ từ lớn mạnh.

Rốt cuộc, tại thời khắc nào đó, Long Thần đánh ra một quyền cuối cùng, ầm ầm một tiếng, tất cả đồ vật, tựa như là nước chảy thành sông vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.