[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 52: Em rất phấn khích




“Đại ca, đây không phải là hỏa diễm bình thường!”

Tiểu Lang nói lắp bắp.

“Không tầm thường?”

Long Thần nhìn kĩ, phát hiện hỏa diễm này ngoại trừ nhiệt độ cao đến biến thái ra thì có chút không giống hỏa diễm bình thường. Đây không phải là Thái dương chân hỏa sao? Hơn nữa, so với Thái dương chân hỏa Tiểu Lang lấy được lần trước thì Thái dương chân hỏa này lớn hơn rất nhiều.

Thái dương chân hỏa này là hỏa diễm bình thường nhất bên ngoài thái dương, có đôi khi rơi xuống trên đại lục nhưng nhiều Thái dương chân hỏa tụ tập ở một chỗ thì đúng là hiếm thấy. Mặc dù Long Thần không nhìn thấy toàn bộ nhưng ít ra hắn cũng đoán chừng được Thái dương chân hỏa ở nơi này ít gấp mấy chục lần cái Tiểu Lang lấy được lúc trước.

Điều này cũng có nghĩa là, Tiểu Lang rất có thể dựa vào Thái dương chân hỏa này đột phá gông xiềng, đạt tới cấp độ vương cấp chân chính.

Lúc này, chẳng những Tiểu Lang hưng phấn mà trong lòng Long Thần cũng vô cùng kích động.

Tiếp đến, nhất định là muốn để Tiểu Lang thôn phệ hỏa diễm này mà.

Mà khi Long Thần chuẩn bị để cho Tiểu Lang đi ra, phía sau bỗng nhiên một đại môn đồng xanh ầm ầm mở ra. Thân ảnh lả lướt màu đỏ đi ra kia chính là Long Nguyệt! Lúc này, trên người nàng có không ít nám đen, có thể trong trận chiến với Kim Tuyến Đế Vương Xà lúc nãy đã chịu không ít thiệt thòi.

Không ngờ rằng người đi ra trước nhất lại là Long Nguyệt.

Dĩ nhiên việc này cũng không nói lên rằng Long Thần là mạnh nhất, chẳng qua chỉ là giải quyết đối thủ nhanh nhất mà thôi.

Nếu bọn họ đã ra, vậy thì những người khác cũng không cách nhau nhiều lắm. Long Thần vốn muốn Tiểu Lang đi nhưng xem ra tạm thời phải chờ đợi thêm một chút nữa.

Long Nguyệt vừa ra dĩ nhiên là nhìn thấy Long Thần trước tiên. Thần tình của nàng vốn có chút đau thương nhưng sau khi nhìn thấy Long Thần, cả người nàng đều dại ra, trong ánh mắt nhìn Long Thần tràn đầy biểu tình không thể tin.

“Long... Long Thần, sao ngươi đến được đây?”

Mồm miệng Long Nguyệt có chút không rõ ràng.

Long Thần cũng biết nàng sẽ rất ngạc nhiên. Bình thường, theo đạo lý mà nói thì thực lực hiện tại của hắn so với Địa Vũ cảnh nhất trọng theo lý là không vượt qua được cửa ải thứ nhất mới phải.

“Ta nói là nhờ vận khí thì ngươi có tin không?”

Long Thần cười hắc hắc nói.

Long Nguyệt làm cho hắn có một loại cảm giác thân thiết.

Đánh giá Long Thần lại một lần nữa, nhìn vị thiếu niên làm người ta khiếp sợ kia, Long Nguyệt cuối cùng cũng đành tin đó là sự thật. Nàng có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Tựa hồ từ khi mới bắt đầu, ngươi đã không ngừng sáng tạo kỳ tích. Chuyện khác sau này chúng ta bàn lại, ngươi đến đây trước, vậy có phát hiện được gì không?”

Long Thần chỉ vào càn khôn truyền tống trận cỡ nhỏ, nói: “Nơi đó hẳn là cửa ra vào Ly Hỏa thần cảnh nhưng ta nghĩ Xích Đế ấn hẳn là ở trong hỏa diễm này.”

Long Thần chỉ lên Thái dương chân hỏa ở trước mặt nói.

Bên phía Long Nguyệt cũng đầy rẫy Thái dương chân hỏa.

Ngay khi nói đến những lời này, Thái dương chân hỏa trước mắt bỗng nhiên thu tiểu hỏa diễm đi, bên phía Long Nguyệt cũng thế. Vậy mà trước mặt Long Thần lại đung đưa một tiểu hỏa diễm màu vàng, rất nhanh liền biến ra một hàng chữ.

“Xích Đế ấn ở bên trong Thái dương chân hỏa, Thái dương chân hỏa tổng cộng một trăm thước. Ai đi trước năm mươi thước là có thể nhận được Xích Đế ấn, ai đi được một trăm bước thì nhận được một lễ vật thần bí.”

Trong hỏa diễm kia truyền đến tin tức như vậy.

Long Thần và Long Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái. Long Thần thấy được trong mắt Long Nguyệt cũng là sự bất đắc dĩ, lúc này Long Nguyệt nói: “Thái dương chân hỏa kia khốc nhiệt vô cùng, ta dùng chân nguyên bao phủ toàn thân mới có thể không bị nám cháy. Nếu chân nguyên hao hết, sợ rằng ở bên trong đó sẽ bị đốt cháy đến chết. Lấy thực lực của ta, ta đoán mình có thể đi tối đa chừng hai mươi thước. Ba người kia cũng tuyệt đối không đi được ba mươi thước. Xích Đế ấn kia không có thực lựa Địa Vũ cảnh tứ trọng căn bản là không lấy được!”

Long Nguyệt phán đoán dĩ nhiên sẽ không sai.

Thế nhưng trong lòng Long Thần không có áp lực gì cả, ngược lại hắn còn tương đối vui mừng vì hắn có Tiểu Lang. Tiểu Lang có thể thôn phệ Thái dương chân hỏa dĩ nhiên có thể bảo đảm để Long Thần xâm nhập nhưng hiện tại nơi này có Long Nguyệt nên Long Thần cũng không nóng vội.

“Ta tối đa cũng chỉ kiên trì bốn mươi thước. Nếu như muốn nắm được Xích Đế ấn, chẳng những phải đi năm mươi thước mà còn phải thừa lại một nửa chân nguyên để có thể kiên trì trở về. Nếu hao hết chân nguyên thì cho dù lấy được Xích Đế ấn, kết cục hẳn là phải chết. Về phần lễ vật thần bí gì đó, không có Địa Vũ cảnh ngũ trọng thì căn bản là không lấy được!”

Long Nguyệt sắc mặt ngưng trọng nói.

Nói như vậy bốn người bọn họ cũng không có cách nào có thể lấy được Xích Đế ấn, còn cách một đoạn khá xa.

Ngay vào lúc này, ba đại môn khác liên tiếp mở ra. Vũ hoàng Dương Ngưng Phong, Hoàng Phủ Phong Trần, còn có Ma hoàng Khương Vô Tà cũng đi ra từ đó. Mỗi người bọn họ đều mặt xám mày tàn, so với Long Nguyệt còn chật vật nhiều hơn.

Vừa mới đi ra, bọn họ liền cẩn thận đánh giá xung quanh. Tình huống trong điện phủ này, bọn họ vừa nhìn liền hiểu ngay. Dĩ nhiên điều duy nhất khiến bọn họ khiếp sợ chính là Long Thần còn tồn tại. Bọn họ vốn cho rằng Long Thần đã chết. Hai cửa quan lúc nãy dù là bọn họ cũng mặt xám mày tàn, mất hồi lâu mới vượt qua khảo nghiệm. Vì sao Long Thần lại êm đẹp đứng ở chỗ này?

“Làm sao có thể? Tiểu tử ngươi làm sao mà sống sót được? Không nói tới con tiểu xà kim sắc kia, chỉ một hỏa diễm hình người cũng đủ giết ngươi rồi.”

Ma hoàng có chút thất thanh nói.

Lời của hắn cũng thể hiện mối nghi ngờ của Vũ hoàng và Hoàng Phủ Phong Trần.

Đối với việc Long Thần có thể sống tốt, trong lòng Hoàng Phủ Phong Trần cũng rất vui mừng. Hắn cười đánh giá Long Thần, phát ra tiếng cười chậc chậc, biểu tình không thể tin trên mặt từ từ chuyển hóa thành than thở.

“Xem ra tên tiểu tử này có không ít bí mật. Kỳ Kỳ thích hắn như vậy, đợi Kỳ Kỳ trưởng thành, hắc hắc…”

Hoàng Phủ Phong Trần hèn mọn nghĩ tới.

Long Thần không để ý tới Ma hoàng, dù sao trong vách tường trong suốt kia đến ma vương cũng không làm gì được hắn. Hắn nhìn về phía Long Nguyệt, hỏi: “Đại tỷ, bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?”

“Nhất định là muốn vào đó thử một phen, ngươi ở bên ngoài chờ ta. Thái dương chân hỏa này nhiệt độ cực cao, ngươi ngàn vạn lần không thể đi vào.”

Long Nguyệt sau khi nói xong, chân nguyên cả người bao phủ thân thể nàng. Nàng nhìn cũng không nhìn ba người kia một cái, sau đó đâm đầu vào trong Thái dương chân hỏa, trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.

Long Nguyệt làm việc luôn là quyết đoán như vậy.

Đợi khi Long Nguyệt tiến vào, những người khác cũng gấp gáp hẳn lên. Bọn họ chẳng thèm quan tâm đến Long Thần nữa, mau mau tiếp cận, rất nhanh tiểu hỏa diễm màu vàng kia đã nhắc nhở chuyện tình năm mươi thước và một trăm thước.

“Năm mươi thước, nói đùa gì vậy? Đây chẳng phải là muốn ở trong Thái dương chân hỏa đi được một trăm thước sao?”

Sắc mặt Khương Vô Tà liền biến đổi, những người khác cũng có chút buồn bực, thực lực của bọn họ cũng không kém nhau bao nhiêu.

“Mặc kệ như thế nào cũng phải đi thử một lần. Không phải Long Nguyệt là một nữ nhân mà còn tiến vào đấy sao?”

Hoàng Phủ Phong Trần cười một tiếng, theo sát cước bộ của Long Nguyệt, dùng chân nguyên bao phủ toàn thân, cũng tiến vào trong Thái dương chân hỏa.

Dương Ngưng Phong và Khương Vô Tà liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng tiếp bước vào theo rất nhanh. Nơi này rốt cuộc chỉ còn lại một mình Long Thần.

Chờ bọn họ tiến vào cả rồi, Long Thần mới chuẩn bị triệu hồi Tiểu Lang, để cho nó mở đường. Thế nhưng hắn lại vì một chuyện khác mà phiền não, đó chính là nếu như Tiểu Lang thôn phệ Thái dương chân hỏa, khẳng định những người khác sẽ nhìn ra được dị trạng.

Nhưng Long Thần rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận lại, chỉ có lối đi không thôn phệ, Thái dương chân hỏa vẫn còn hiện hữu là được rồi. Hắn để Tiểu Lang từ trong Thái Hư cảnh đi ra. Sau khi thấy được Thái dương chân hỏa, ánh mắt của Tiểu Lang cũng tái đi. Đối với nó mà nói, đây cũng là một vị thức ăn ngon nhất.

“Tiểu Lang, xâm nhập một thước mới bắt đầu thôn phệ, ta chỉ có thể vượt qua khoảng cách một thước thôi.”

Long Thần phân phó.

Tiểu Lang gật đầu, sau đó nhanh chóng tiến vào trong Thái dương chân hỏa. Ước chừng qua mười lần hô hấp, hắn mới truyền ra, nói: “Đại ca, ta đã ở trong một không gian hơn một thước, ngươi có thể tiến vào, sau đó tiếp tục thôn phệ những Thái dương chân hỏa khác.”

Long Thần gật đầu, hắn dùng hết chân khí bao quanh mình. Trong chân khí của hắn ẩn chứa lực lược Kim Ô, Kim Ô Hỏa, là một loại hỏa diễm so với Thái dương chân hỏa còn muốn cao hơn một bậc. Mặc dù lộ ra chân khí rất yếu ớt nhưng vượt qua khoảng một thước thì hắn có thể làm được.

Lúc này, Tiểu Lang đã tiến vào trong Thái dương chân hỏa.

Long Thần hít sâu một hơi, cũng tiến vào trong Thái dương chân hỏa, nhất thời một cỗ sóng nhiệt điên cuồng ập đến chỗ hắn. Trong nháy mắt, Long Thần cảm giác cả người mình tựa như bị hòa tan vậy. Thái dương chân hỏa quả nhiên rất kinh khủng. Cho dù là Địa Vũ cảnh nhất trọng chỉ sợ cũng chỉ trong vòng khoảng cách một thước mà thôi. Đám người Long Nguyệt thế nhưng lại đi được bốn mươi thước, có thể thấy được sự cường địa và chênh lệch với nhau.

Khoảng cách một thước đủ để Long Thần hao hết chân khí nhưng hắn phát hiện lực lượng Kim Ô tàn hồn đối với hỏa diễm này có được năng lực chống cự rất lớn. Hỏa diễm màu đỏ nhìn có vẻ ít ỏi nhưng thật ra lại là lực lượng chủ yếu ngăn cản Thái dương chân hỏa. Long Thần sau khi xâm nhập khoảng cách một thước, chân khí cũng chỉ tiêu hao chừng một phần ba mà thôi.

Nếu như dùng hết toàn lực, Long Thần mới có thể đi chừng ba thước.

Sau một thước, Long Thần liền phát hiện trước mắt mình là một khoảng trống không, mà thên thể Tiểu Lang lại ở trước mặt hắn. Phệ Nhật Yêu Lang đang mở ra vòng xoáy thôn phệ, đang điên cuồng thôn phệ Thái dương chân hỏa ở trước mặt.

Long Thần biết, vì đuổi theo thời gian, Tiểu Lang đây là nuốt vào, sau đó lại từ từ tiêu hóa sau.

Thôn phệ qua từng Thái dương chân hỏa, tốc độ của Tiểu Lang hiện giờ rất mau lẹ, ít gì cũng nhanh hơn tốc độ của đám người Long Nguyệt. Long Thần sau khi vào đây đã có được khu vực trống không chừng ba, bốn thước.

Tiểu Lang đi tới, Long Thần cũng theo tới.

Những Thái dương chân hỏa màu vàng kia toàn bộ đều tụ tập trong thân thể Tiểu Lang. Thân thể và da lông Tiểu Lang dần dần bị lây nhiễm ánh sáng màu vàng ngọc.

Dĩ nhiên sau khi tiêu hóa Thái dương chân hỏa hoàn toàn, hắn vẫn có cơ hội hóa thành màu đen, bởi vì đó mới là màu sắc vốn có của Phệ Nhật Yêu Lang.

Nhanh chóng đi tới.

Tâm tình Long Thần rất tốt, cứ theo đà này mà nói thì chắc chắn Xích Đế ấn là của hắn rồi.

Mười thước, hai mươi thước, ba mươi thước.

Nơi này đã là nơi mà đám người Long Nguyệt không đến được nhưng lấy tốc độ của bọn họ, hiện tại hẳn là còn ở trong khoảng mười thước. Dù sao thì đi lại trong Thái dương chân hỏa, dưới áp lực khổng lồ sẽ không được nhanh chóng như vậy. Long Thần có Kim Ô tàn hồn bảo vệ, đi được một thước lúc nãy cũng xem như là rất nhanh.

Rất nhanh đã đến khoảng bốn mươi thước, trong mắt Long Thần đã có không ít mong đợi.

“Còn mười thước nữa thôi…”

Cẩn thận tính toán bước đi, Long Thần biết đã không khác bao nhiêu.

Qua đi một lát nữa, đây là lối đi phong bế. Long Thần đã đi một nửa, đột nhiên Tiểu Lang dừng lại vì dưới chân nó lại xuất hiện một đế ấn hỏa hồng sắc.

Vốn là ở đây không có Đế ấn, đợi sau khi Long Thần đi được chừng năm mươi thước hình như mới từ một nơi nào đó toát ra. Long Thần cũng không xem nhẹ, đế ấn hỏa hồng sắc đã xuất hiện trước mắt của hắn.

Long Thần dám khẳng định đây chính là Xích Đế ấn.

Bởi vì hắn đã được chứng kiến Huyền Đế ấn, bản thânh Huyền Đế ấn đều là màu đen, nhìn phong cách cổ xưa mà cũ kĩ, không có bất kì chỗ kì quái nào. Xích Đế ấn cũng vậy, mặc dù là hỏa thuộc tính nhưng lại không có nhiệt độ.

Long Thần cẩn thận quan sát trong chốc lát, sau đó nhìn Tiểu Lang nói: “Tiếp tục, bản thân ta muốn nhìn xem lễ vật thần bí ở một trăm thước lại là cái gì.”

“Hẳn là so với Xích Đế ấn còn trân quý hơn. Xích Đế ấn là một trong năm đại đế ấn, quan hệ đến Hoàng cấp chiến kỹ, lễ vật thần bí này là cái gì không biết.”

Tiểu Lang cũng rất muốn biết.

Cho nên hắn tiếp tục sử dụng thiên phú Phệ Nhật Yêu Lang cắn nuốt hỏa diễm kia.

Dựa theo tiến trình, rất nhanh một người một lang đã đi được khoảng năm mươi thước.

Không thể không nói, lần này Long Thần thật tâm cảm tạ Tiểu Lang. Nếu như không có Tiểu Lang thì hắn ở cửa ải thứ nhất đã không qua được, cửa ải cuối cùng này hắn cũng chỉ có khả năng đi được chừng ba thước. Mà Tiểu Lang, chẳng những Xích Đế ấn mà ngay cả lễ vật thần bí kia cũng là của hắn.

Ngũ đại đến ấn, Huyền Đế ấn và Xích Đế ấn đều ở trong tay Long Thần. Những người khác cho dù nghĩ nát óc chỉ sợ cũng không nghĩ ra được.

Còn dư lại Thanh Đế ấn, Bạch Đế ấn và Hoàng Đế ấn. Thanh Đế ấn đoán chừng đang nằm trong tay Long Nguyệt. Còn Bạch Đế ấn và Hoàng Đế ấn, Long Thần cũng không biết chúng đang ở đâu. Chỉ là hiện tại hắn có được hai đế ấn, so với những người khác mà nói thì hắn gom đủ năm đại đế ấn dễ dàng hơn nhiều, cuối cùng có thể nhận được Hoàng cấp chiến kỹ.

Thôn phệ một tí Thái dương chân hỏa sau cùng, Long Thần phát hiện phía trước vẫn còn một động quật rất nhỏ. Long Thần đi vào trong động quật mới phát hiện nơi này có tổng cộng năm cửa ra vào. Bốn cửa ra vào khác tràn đầy hỏa diễm hừng hực bốc cháy, hỏa diễm này đều là Thái dương chân hỏa.

Nói cách khác, đây là cửa ra vào của đám người Long Nguyệt. Chỉ cần bọn họ tới được đây, trên lý luận là mọi người có thể gặp nhau ở chỗ này, nói chính xác hơn là choảng nhau.

Sau khi thôn phệ Thái dương chân hỏa cuối cùng, Tiểu Lang đánh ợ một cái, nhìn Long Thần nói: “Đại ca, lần này ta cảm thấy thật cực hạn. Ngươi để cho ta tiến vào trong Thái Hư cảnh đi, ta muốn luyện hóa Thái dương chân hỏa để đạt tới Vương cấp.”

Long Thần gật đầu, triệu hồi hắn vào trong Thái Hư cảnh, sau đó tầm mắt của hắn bị đồ vật ngay tại trung tâm động quật hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.