[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 15: Ngày nào cũng chơi game chắc là không có bạn gái rồi




Hai người cạnh nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là xứng đôi!

Nhất là lúc Mộ Nhã Triết ôm cô như ôm một bé búp bê vải, thật cẩn thận bảo vệ cô trong lòng, bao nhiêu người vừa hâm mộ vừa bắt đầu ghen tỵ!

Khi yêu đương, hạnh phúc nhất là gì?

Đại khái là, một người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình như một cô công chúa, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay như một đứa bé.

"Này..."

Vân Thi Thi cảm nhận được những ánh mắt kì lạ bắn về phía cô, không khỏi nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Mộ Nhã Triết, xấu hổ nói: "Thả em xuống đi! Giờ em có thể tự đi rồi!"

Cô luôn có cảm giác, mình được anh ôm như vậy, thật giống một đứa bé.

Phục vụ trong khách sạn hoặc là kinh dị hoặc là hâm mộ nhìn cô, khiến cô thấy không được tự nhiên.

Chỉ cảm thấy thật quái lạ!

Mộ Nhã Triết nhíu mày, không hiểu sự không tự nhiên trong lòng cô: "Không được."

"Hả?"

Anh thích ôm cô như vậy.

Thích cô ở trong lòng anh, hoặc là yên tĩnh dựa sát vào, hoặc là tự ý làm loạn.

Cửa thang máy mở ra, anh ôm cô bước vào thang máy, ấn vào nút chọn tầng, trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có hai người bọn họ.

Vân Thi Thi cúi đầu, rúc vào trong ngực anh, lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Nhã Triết, lặng lẽ dùng trên người cô.

Vô cùng nóng bỏng, chỉ cảm thấy trên làn da lộ bên ngoài của cô, sắp bị ánh mắt nóng bỏng này của anh đốt cháy.

Thang máy phóng qua tầng 8, đi về tầng 15.

Anh đặt phòng ở tầng 15.

Lúc cửa thang máy mở ra, Mộ Nhã Triết ôm cô, đi về phòng.

Lấy thẻ mở cửa ra, quẹt thẻ, vào cửa, Mộ Nhã Triết đặt cô xuống, tiện tay khóa trái cửa.

Chân Vân Thi Thi mang giày cao gót 8cm, lúc rơi xuống đất bất ngờ không phòng ngự, đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.

Người đàn ông lanh tay lẹ mắt nâng cánh tay của cô, dễ dàng đỡ cô lên.

"Sao em vụng về như thế?"

Trêu chọc và đùa cợt trong lời nói của anh, anh không thèm che dấu.

Lúc tiếng khóa trái "Rắc rắc" truyền đến, Vân Thi Thi thậm chí còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy bàn tay ấm áp của anh đẩy cô một phen, sau đó, thân hình cao lớn rắn chắc kia nhanh chóng đè lên.

Tim Vân Thi Thi đập loạn, người đã bị anh đặt lên cửa, cảm nhận được nhiệt độ nóng đến không ngờ trên người mình, mặt mày cô mất màu trong nháy mắt.

"Mộ Nhã Triết!"

Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ đẩy anh!

Người đàn ông này, sao mới vừa vào gian phòng, nháy mắt trút bỏ dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của cự phú thương nghiệp, triệt để hóa thân thành mãnh thú lũ lụt!

Dọc đường đi, cô đã cảm nhận được nóng bỏng trong mắt anh, trong lòng lo lắng bất an, nhưng mà người này cũng quá...

Vừa mới vào cửa, người còn đang đứng ngay cửa, anh đã sốt ruột khó nén rồi!

Mộ Nhã Triết đè lên cô, cúi đầu, cho dù là người đàn ông tao nhã đến mức nào, cũng sẽ không duy trì phong độ thân sĩ gì đó trong giờ này khắc này, anh thừa nhận, anh sốt ruột khó nén muốn cô!

Vì thế, cúi đầu, hôn lên của môi cô, thế tới rào rạt, giống y như sự hung hãn mạnh mẽ vừa rồi, hoàn toàn không phân cao thấp, căn bản không cho cô kháng cự, ngậm hết sự hoảng hốt bất ngờ của cô vào giữa răng môi.

Trên phương diện này, đàn ông luôn luôn nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, không có người đàn ông nào thích kì kèo mè nheo, đè nén chính mình trong chuyện này!

Tiện tay cởi bỏ áo khoác tây trang, như thiếu niên mới trưởng thành vừa thử nếm trái cấm, ăn mà biết vị!

Trừ cô, anh chưa từng đụng vào người nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.