[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 11: Tiểu ma vương




Kỳ nghỉ tết cuối cùng cũng đến,lúc dọn đồ để về nhà cả bốn đứa chúng tôi đều rất vui vẻ. Dù sao vẫn còn chút tâm tính của những đứa trẻ nên ai cũng vui vì không phải lo tới học hành trong một thời gian cũng không ngắn. Tường Vi có lẽ là người vui mừng nhất bởi vì cậu ấy thoát được sự giám sát của dì mình,cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi. Dì của Tường Vi là một người nghiêm khắc , bởi vì học lực của Tường Vi luôn thấp hơn nhiều bạn khác trong lớp nên dì cậu ấy luôn mọi nơi mọi lúc “quan tâm” tới cậu ấy. Dù không nói ra nhưng tôi biết Tường Vi luôn cố gắng rất nhiều,kỳ thi xếp hạng học kỳ 1 thành tích của cậu ấy cũng tiến bộ rất rõ rệt,nằm trong top 50 của năm nhất.

Minh Nguyệt và Linh Lan cũng lần lượt xếp ở vị trí 20 và 35 trong đợt thi xếp hạng vừa qua. Cả bốn chúng tôi nhìn chung đều hài lòng với thành tích của mình. Nhưng tôi và Linh Lan lại giống nhau có cùng một mục tiêu xa hơn để nổ lực. Tôi thì muốn vượt qua Gil để vươn lên vị trí số 1 còn Linh Lan muốn giống như chị Khánh Trang cũng đứng nhất để gia đình tự hào. Và chúng tôi cần phải thật chăm chỉ để thực hiện mục tiêu đó,nhưng trước hết phải ăn tết thật vui đã.

Bởi vì cả trường đều trở về ăn tết nên trước cổng trường hôm nay chật kín người và xe. Phải khó khăn lắm tôi mới tìm thấy ba trong rừng người đó. Và cũng rất vất vả để ba con tôi thoát khỏi nơi đó mà về nhà.

Ở nhà mẹ đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để chào đón tôi. Toàn là món tôi thích,mà nói thẳng ra là món nào tôi cũng thích nên cũng không làm khó được mẹ. Bữa cơm gia đình rất vui vẻ đầm ấm..

Tạm thời không phải học tập nên sau khi ăn cơm xong thì tôi không biết phải làm gì. Phòng thì mẹ đã giúp tôi dọn sạch sẽ gọn gàng từ trước rồi. Lúc đang nằm trên giường một cách vô vị thì chuông điện thoại lại reo lên. Người gọi là Gil..

– Alo…

– Cậu về nhà rồi à.

– Ừ. Về sáng nay. Còn cậu.

– Chưa về.

– Sao còn chưa về.

– Lười gấp đồ.

– Có vậy mà cũng lười. Tôi thua cậu..

– Tưởng cậu còn ở trường. Tính nhờ cậu.

– Mơ à. Tôi đâu rảnh..

– Cậu làm gì mà không rảnh..

– Có rảnh cũng không giúp.

– Keo kiệt.

– Kệ tôi.

– Được rồi. Dù sao cậu cũng về rồi tôi đành tự thân vận động vậy. Cúp máy đây.

….

Cậu ta cúp máy nhanh tới nổi tôi còn chưa kịp “ừ” một tiếng. Thì ra gọi chỉ vì mục đích nhờ vã như vậy. Tôi còn nghĩ cậu ta bỗng nhiên nghĩ tới mình. Hừm.. Làm tôi mừng hụt.. Thật đáng giận..

Tôi tức giận ném chiếc điện thoại xuống giường sau đó kéo mền đắp kín đầu rồi cố ru mình và giấc ngủ trưa. Sau một hồi đếm cừu thì tôi cũng thành công đi vào giấc ngủ. Ngày nghỉ đầu tiên của tôi kết thúc là ăn và ngủ,chẳng có gì thú vị.

Ngày hôm sau tôi cùng mẹ đi siêu thị để sắm đồ tết. Siêu thị ngày tết người đông vô cùng,chỗ nào cũng phải chen chúc khiến tôi có chút mệt mỏi. Nhưng mà đồ phải mua thì cũng rất nhiều nên không thể để mẹ đẩy xe một mình được. Khi hai nẹ con dời khỏi siêu thị thì đã là hai giờ sau. Bởi vì hôm nay là ngày ông Táo về trời theo tục lệ nên mỗi gia đình đều mua cá chép vàng về để phóng sinh. Nhưng vì quá nhiều đồ ở siêu thị nên mẹ đành phải về trước và tôi là người đi mua cá. Cá chép vàng thường được bán ở hai bên đường lớn gần chợ, tôi đi bộ từ siêu thị ra đó cũng không xa.

Với kinh nghiệm cùng mẹ đi chợ nhiều năm nên tôi cũng dễ dàng chọn được một cặp cá đẹp. Lúc đang chuẩn bị ra về thì lại thấy một thân ảnh quen thuộc gần đó,hình như cũng đang chọn cá thì phải. Tôi liền bước lại sau lưng người đó.

Người kia vẫn rất chú tâm tới việc nhìn mấy chú cá nên không nhận ra sự có mặt của tôi. Tôi nhìn cũng đoán được cậu ta không có kinh nghiệm gì trong khoản này nên liền ra tay giúp đỡ. Tôi chỉ vào cặp cá mình nhìn trúng rồi nói.

– Cậu chọn cặp này đi. Rất lanh lợi..

– Là cậu à..

– Ừ. Là tôi.

– Cậu cũng đi mua cá à.

– Ừ.

– Cậu có biết chọn thật không đấy.

– Tin hay không thì tùy cậu.

– Được rồi,dù sao tôi cũng không biết chọn thế nào. Đành tin tưởng cậu vậy.

– Cậu chưa đi mua cá lần nào à.

– Chưa. Trước nay toàn mẹ tôi đi mua thôi. Hôm nay mẹ phải đi mua nhiều đồ nữa nên bắt tôi đi mua.

Tôi nhìn Gil vẻ mặt như ăn khổ qua thì buồn cười. Chúng tôi cùng dời khỏi chỗ bán cá và đi về phía trạm xe buýt. Lúc này Gil lại nói.

– Hay thôi đi taxi đi. Lỡ lên xe buýt bị chen lấn vỡ mất cá thì sao. Không có cá về tôi bị mắng.

Tôi buồn cười nhìn Gil,thấy cậu ta nói cũng có lý nên cũng đồng ý. Chúng tôi kêu một chiếc taxi rồi nói địa chỉ. Nhà tôi gần hơn so với nhà Gil nên taxi đi theo hướng nhà tôi trước. Trong lúc ngồi trên xe tôi nhớ lại chuyện hôm qua Gil gọi cho tôi nên liền hỏi.

– Hôm qua cậu về khi nào.

– Buổi chiều.

– Ai gấp đồ cho cậu.

– Không ai hết.

– Rồi sao.

– Không mang về nữa chứ sao.

– Rồi lấy gì mặc.

– Ở nhà cũng có mà. Thiếu thì đi mua thêm.

– Đại gia quá ha.

– Cũng tạm.

Tôi không bình luận gì thêm về chuyện này nữa. Cậu ta quả thật rất lười,bây giờ thì tôi hiểu giá trị của câu nói “không có ai trên đời này hoàn hảo” rồi.

Khi xe tới nhà tôi liền chào Gil rồi xuống xe. Gil nhìn qua nhà tôi một chút rồi nói.

– Khi nào rảnh tôi ghé nhà cậu chơi được chứ.

Dù có chút bất ngờ với lời đề nghị của Gil nhưng tôi cũng vui vẻ đáp ứng.

– Tất nhiên là được rồi.

Gil nghe vậy cũng mỉm cười rồi vẩy tay tạm biệt tôi. Tôi nhìn chiếc xe chạy dần xa cũng khẽ mỉm cười sau đó mang theo cặp cá vào nhà. Giờ thì chuẩn bị phụ mẹ làm đồ ăn để tiễn chân ông Táo thôi.

…….

Thời gian này tieuacma phải tập chung xem Euro rồi các daiacma à. Cho nên chắc chúng ta chia tay nhau vài bữa nhé. Đang lập đàn để Tây Ban Nha vô địch nữa nè.

Tui cũng khổ quá mà..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.