Vạn Tú Nhi thi lễ, binh lính bên nữ doanh đặc biệt hộ tống cô tới doanh địa giam giữ nữ tù binh.
“Duỗi cổ dài như vậy làm gì?” Khương Bồng Cơ tức giận liếc nhìn Phong Chân.
Đối phương bị bắt thóp lại không chút hoang mang nói: “Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, mỹ nhân hợp với sở thích như vậy, chủ công phải để ta nhìn thêm vài lần chứ! Nhìn tường đổ, núi thây biển máu nhiều nên khó tránh khỏi ảnh hưởng tới tâm trạng... Chủ công cảm thấy câu này có lý không?”
“Ngụy biện!”
Khương Bồng Cơ hừ một tiếng rồi phái người dọn dẹp chiến trường, Phong Chân vội vàng đuổi theo. Trình Tĩnh đứng ngoài xem liền than khẽ, sải bước theo sát.
Trận chiến này thu được toàn thắng, cả đội quân đều3vui vẻ ra mặt, khí thế tăng cao. Các võ tướng muốn nhân lúc tinh thần hăng hái vượt sông Tùng, nếu như trì hoãn tới khi viện binh của quân địch đến, lúc đó hai quân sẽ phải giằng co ở sông Tùng, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí tinh lực.
Tuy nhiên...
Các vị mưu sĩ lại có ý kiến trái ngược.
Sông Tùng rộng lớn, nước chảy xiết hiểm trở, bây giờ là mùa đông lạnh giá nhưng trên mặt sông lại không đóng băng.
Nếu không giỏi chiến đấu trên nước mà tùy tiện qua sông thì chẳng phải sẽ để cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng sao?
Còn nữa, bọn họ vừa trải qua một trận đại chiến nên hai quân tổn thương không nhỏ, bọn họ đều cần thời gian để điều chỉnh trạng thái.
Nếu như không quan tâm,2miễn cưỡng vượt qua sông Tùng thì cho dù đến được bờ bên kia cũng khiến cho binh lính mệt mỏi, không có sức chiến đấu.
Nếu chẳng may gặp phải kẻ địch, vậy có khác gì tự tìm chết chứ?
Hành quân trên đường thủy không giống hành quân trên đường bộ, nếu không may bị say sóng, tinh thần giảm sút, thậm chí bởi vì khí hậu không hợp mà bệnh nặng. Sông Tùng không giống như Tư Thủy, nước sông Tùng chảy xiết chứ không êm đềm như Tư Thủy, còn không làm chết người sao?
Ngoài ra, các mưu sĩ cũng có suy tính của mình.
Binh pháp có nói: Nếu kẻ địch vượt sông đánh ta, ta không nên đánh ở dưới sông, chờ địch sang được một nửa hãy đánh thì được lợi.
Điều này còn được gọi là “Vượt nửa sông2lại gặp công kích”, một loại chiến thuật có tác dụng rất lớn.
Nói một cách đơn giản, hai quân đối đầu cách con sông, kẻ địch qua sông được một nửa, một phần ở trên bờ, một phần còn đang qua sông. Vào lúc này trước sau không thể để ý cho nhau, đội hình hỗn loạn thì ta đi ra tiêu diệt kẻ địch, làm vậy bên ta sẽ có lợi hơn. Nếu như đám người Khương Bồng Cơ hoàn toàn không chuẩn bị đã qua sông, rất dễ dàng bị kẻ địch nắm lấy cơ hội. Đến lúc đó trước sau không thể chú ý, còn không quen thuộc chiến đấu trong nước, tuyệt đối sẽ bị chết đuối hết.
Giống như trong cuộc chiến với Bắc Cương trước đó, nếu Bắc Cương không loạn trận thế trước, ngược lại nhân cơ hội9Khương Bồng Cơ “vượt qua một nửa” để phát động công kích... Ha ha, cục diện thắng bại sẽ hoàn toàn khác hẳn. Thế nhưng Bắc Cương đi sai một nước cờ dẫn tới việc lộ ra sơ hở trước, lúc này mới bị Khương Bồng Cơ đánh ngã.
Binh pháp có nói: Nếu kẻ địch vượt sông đánh ta, ta không nên đánh ở dưới sông, chờ địch sang được một nửa hãy đánh thì được lợi.
Điều này còn được gọi là “Vượt nửa sông lại gặp công kích”, một loại chiến thuật có tác dụng rất lớn.
Nói một cách đơn giản, hai quân đối đầu cách con sông, kẻ địch qua sông được một nửa, một phần ở trên bờ, một phần còn đang qua sông. Vào lúc này trước sau không thể để ý cho nhau, đội hình hỗn loạn thì ta4đi ra tiêu diệt kẻ địch, làm vậy bên ta sẽ có lợi hơn. Nếu như đám người Khương Bồng Cơ hoàn toàn không chuẩn bị đã qua sông, rất dễ dàng bị kẻ địch nắm lấy cơ hội. Đến lúc đó trước sau không thể chú ý, còn không quen thuộc chiến đấu trong nước, tuyệt đối sẽ bị chết đuối hết.
Giống như trong cuộc chiến với Bắc Cương trước đó, nếu Bắc Cương không loạn trận thế trước, ngược lại nhân cơ hội Khương Bồng Cơ “vượt qua một nửa” để phát động công kích... Ha ha, cục diện thắng bại sẽ hoàn toàn khác hẳn. Thế nhưng Bắc Cương đi sai một nước cờ dẫn tới việc lộ ra sơ hở trước, lúc này mới bị Khương Bồng Cơ đánh ngã.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung suy xét tới ý kiến các mưu sĩ của mình, dứt khoát đóng doanh trại ở gần sông Tùng để đại quân nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày rồi tính tiếp.
Lần này thắng lớn, Hoàng Tung từ chối kiến nghị chia năm năm, chủ động nhận bốn phần chiến lợi phẩm, Khương Bồng Cơ cầm sáu phần.
Võ tướng dưới trướng của Hoàng Tung vô cùng khó chịu với quyết định này, nhưng không thể không thừa nhận, lần này phá quan ải, bên Khương Bồng Cơ ra sức lớn nhất.
Người ta ra sức lớn nhất, tất nhiên có quyền nắm phần hơn.
Khương Bồng Cơ bảo Vệ Từ và Phong Cẩn đi xử lý tù binh, phân phối đồ quân nhu và tài sản còn lại.
Hai người bọn Vệ Từ mới vừa đi, đã nghe có tiếng gọi của Phong Chân từ phía sau.
Họ dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ta với ánh mắt hỏi dò.
Bây giờ họ đang bận, không có thời gian chơi cùng Phong Chân.
“Nghe nói chủ công giao trách nhiệm quan trọng cho hai huynh... Ở đây Chân có một yêu cầu quá đáng...”
Phong Chân khó được một lần nghiêm túc, nói chuyện cũng có vẻ nho nhã, thậm chí còn dùng tới danh xưng “Chân” này.
“Chuyện gì?” Phong Cẩn lên tiếng hỏi thăm.
Bởi vì vấn đề tính cách nên Phong Cẩn không thích Phong Chân lắm, thế nhưng chủ công nhà mình cũng là một người phóng đãng bất kham, anh chỉ có thể cố gắng ở chung với anh ta. Sau khi làm việc chung trong thời gian dài, anh dần dần cảm thấy mình cũng không phải không thể chịu được tật xấu của người này.
Phong Chân hết nhìn Phong Cẩn lại nhìn Vệ Từ với vẻ do dự.
Thật ra anh ta muốn kéo một người tới nói nhỏ, nhưng làm thế chắc chắn sẽ đắc tội người còn lại.
Anh ta dứt khoát bất chấp mọi giá.
“Trong trận này, bên phía nữ tù binh có một người... Các huynh, các huynh hiểu rồi đấy.”
Phong Chân cười nhướng mày, vẻ mặt hai người kia đều trầm xuống.
Không hiểu!
Phong Chân thấy thế, vội vàng mang Khương Bồng Cơ ra làm bia đỡ đạn, nói lời chính nghĩa: “Các huynh đừng hiểu lầm, người phụ nữ kia là người quen biết cũ của chủ công. Nhưng chủ công quá bận rộn, hình như quên mất chuyện này. Chân lo lắng nữ tù binh kia bị nhóm người của Hoàng Tung chọn đi thôi...”
Phong Cẩn và Vệ Từ: “...”
Tin huynh mới là lạ đấy!
Cuối cùng vẫn là Vệ Từ nể tình.
“Người phụ nữ kia là ai?”
Phong Chân có phóng đãng mấy đi nữa cũng là bạn tốt tri kỷ.
“Cô ấy và chủ công đều là người của quận Hà Gian, hình như là vợ góa của tướng giữ ải Hàn Sưởng. Ta hỏi thăm qua, cô ấy tên là Vạn Tú Nhi.”
Vạn Tú Nhi?
Mắt Vệ Từ thoáng mở to, chăm chú nhìn Phong Chân rất lâu.
Vệ Từ cũng không xa lạ gì với cái tên Vạn Tú Nhi này.
Dân phong của triều Khương cởi mở, phụ nữ lập gia đình rồi vẫn sẽ tiếp tục dùng tên hồi con gái, mà không phải gọi đơn giản là Vạn thị.
Vệ Từ có thể nhớ kĩ tên của Vạn Tú Nhi chỉ vì hai điểm.
Thứ nhất, người này làm cho Phong Chân hồi tâm.
Thứ hai, cô là mẹ đẻ Phong Du - tâm phúc của Trường Sinh....
Nếu như anh nhớ không nhầm, trước khi Vạn Tú Nhi tái giá với Phong Chân đã từng là vợ một tướng lĩnh nào đó dưới trướng của Mạnh thị.
Tuy nhiên, tình hình kiếp trước và kiếp này không giống nhau.
Kiếp trước, Mạnh thị bị Hoàng Tung chiếm lấy, chồng của Vạn Tú Nhi thuận thế nương nhờ anh ta, khi đó Phong Chân đang ra sức dưới trướng của Hoàng Tung.
Sau khi Hoàng Tung bị chủ công ép chết, Phong Chân quy hàng còn xin chủ công cho anh ta lấy Vạn Tú Nhi đang ở góa.
Bây giờ thì sao...
Duyên này tuyệt không thể tả!
Vệ Từ nói: “Được, ta sẽ nhớ kĩ chuyện này.”
Trên thực tế, căn bản không cần Phong Chân chạy tới nhắc nhở, Khương Bồng Cơ cũng chưa quên chuyện này.
Sau khi cô làm xong chuyện chính liền đứng dậy đi tới nữ doanh gặp Vạn Tú Nhi.
Tốt xấu gì cũng là người quen cũ, mình còn giết chồng của cô ấy, ít nhiều cũng nên ưu ái hơn một chút.
“Có muốn giữ lại người nhà của chồng cô không?” Khương Bồng Cơ hỏi Vạn Tú Nhi: “Nếu giữ lại thì thưởng cho bọn họ một miếng cơm ăn cũng không có gì đáng ngại cả.”
Ba quý thiếp, sáu tiện thiếp, bốn nha đầu từng hầu ngủ, còn có năm đứa bé gồm hai nam ba nữ.
Với đội hình lớn như vậy, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Vạn Tú Nhi ở trong hậu viện người ta mấy năm qua thế nào.
Vạn Tú Nhi nói: “Mỗi người đều có số mạng của mình, tùy duyên đi.”
Tùy duyên?
Đây là không muốn để ý tới à?
Khương Bồng Cơ kinh ngạc: “Không lưu lại huyết mạch cho người chồng đoản mệnh của cô sao?”
Trong mắt Vạn Tú Nhi lộ ra sự lạnh lùng, móng tay gần như muốn cắm vào lòng bàn tay.
“Lưu lại huyết mạch cho hắn à? Hừ... Năm đó hắn chưa từng nghĩ tới chuyện lưu lại huyết mạch cho ta, đây cũng là báo ứng mà thôi!”