[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm - Tôlan] Nay Còn Đâu

Chương 1: Nhất kiến chung tình




Không quá vài ngày nữa Mộc Tông sẽ khai sơn môn (mở cửa núi)đón khách, Thư Lâu bọn họ ở tại sơn cốc là địa phương không phải người bình thường có thể tùy tiện ra vào, Lục Thanh Phong cùng  những người khác tuy rằng không nói rõ, nhưng Thư Lâu vẫn loáng thoáng cảm giác được Tông chủ Mộc Tông đối với bọn họ cũng không quá  nhiệt tình hoặc hoan nghênh.

Trừ bỏ ngày đầu tiên được tính là lễ phép tiếp kiến bọn họ ra , nữ tử thoạt nhìn dịu dàng nhưng ngạo khí kia cũng không gặp lại bọn họ, điểm này trừ bỏ Thư Lâu ra Tần Yên cũng có cảm nhận được , nhưng này cũng là sự tình bên trong của Mộc Tông, bọn họ không tiện hỏi đến, chỉ là tính toán sau khi Mộc Tông mở sơn môn tái lưu lại vài ngày liền rời đi, vẫn không nên  quấy rầy người ta nhiều.

Cũng không có cái gì đặc biệt cần chuẩn bị , trước một ngày khai sơn môn Lục Thanh Phong trước tiên mang theo bọn Thư Lâu đến tiền sơn mà ngày mai bái tế Hoa Thần.

Một khối núi trống trơn chỉ có một gốc cây đã khô héo, lá trên cành sớm đã lạc tẫn (rơi rụng) chỉ còn lại cành khô tái nhợt, nhưng khô thụ này lại cực kì cao lớn, cho dù không có cành lá trang điểm cũng lộ ra một cỗ cảm giác uy áp.(uy nghiêm áp bức)

“Thụ này tuy rằng đã không còn cành lá, nhưng không biết vì cái gì, nhìn nó ta cuối cùng cảm giác có một loại lực lượng vô hình, khiến ta muốn quỳ gối trước mặt nó.” Niệm Hà tránh ở phía sau Thư Lâu, có chút sợ hãi nói.

“Niệm Hà cô nương chớ sợ, khỏa khô thụ này sẽ không thương tổn người dân , thụ này chính là một cây hoa đào năm đó Hoa Thần hạ giới lưu lại, nếu cùng Mộc Tông ta hữu duyên, chỉ cần cúi đầu bái tế trên cây này sẽ nở ra hoa đào.” Lục Thanh Phong cười nói,“ngay  thời điểm hoa dần dần điêu linh (khô héo tàn rụi) , cũng có nghĩa Mộc Tông chúng ta lại mở cửa đón khách thu người hữu duyên.”

“Thật là thần kỳ, chúng ta đây cảm giác được uy áp có phải chính là cái gọi là thần lực hay không?” Tần Yên cũng không khỏi  mang theo vài phần kính sợ hỏi.

Lục Thanh Phong gật gật đầu, nói:“Có thể nói như vậy, cây đào này coi như là liên hệ giữa Hoa Thần và thế gian.”

Thư Lâu ở một bên nghe, kỳ quái là hắn cũng không cảm giác được uy áp như lời Niệm Hà và Tần Yên nói, mặc kệ thấy thế nào đều là một gốc khô thụ có tuổi tác, bất quá ngày mai là có thể chứng kiến đến chỗ bất phàm cây đào này đi.

“Chúng ta ngày mai cũng có thể bái tế Hoa Thần không .” Niệm Hà thoạt nhìn có chút nóng lòng muốn thử, rất muốn nhìn xem chính mình có phải cùng cây đào hữu duyên hay không.

Thư Lâu cười nói:“Mọi việc đều có thứ tự trước sau, chúng ta vẫn là chờ nhóm người đi đường ở dưới chân núi đến bái tế trước, dù sao chúng ta ngụ ở Mộc Tông, đợi bọn hắn đều bái tế xong rồi tái bái tế Hoa Thần cũng không muộn.”

Tần Yên gật đầu phụ họa nói:“Nếu là hữu duyên, mặc kệ khi nào bái tế cây này cũng sẽ nở  ra một đóa hoa đào.”

Niệm Hà tuy có một ít thất vọng , nhưng không có cố tình gây sự, chỉ là nhỏ giọng hỏi:“Lục công tử, chúng ta đây ngày mai có thể lại đây nhìn xem sao?”

“Tự nhiên là có thể .” Lục Thanh Phong cao giọng cười.

Trừ bỏ một thân cây bên ngoài tiền sơn còn có các đệ tử Mộc Tông khác ở trong phòng bên cạnh hỗ trợ bày biện ghế ngồi, Niệm Hà và Tần Yên chạy tới hỗ trợ, Thư Lâu cùng Lục Thanh Phong chạy tới căn  đình cạnh một cây cầu nhỏ bên hồ .

“Thư Lâu huynh đệ tựa hồ có tâm sự?”

Lục Thanh Phong cùng Thư Lâu đứng trên cầu gỗ, ngũ thải tân phân ngư sắc (cá đủ màu sắc) trong hồ  nước trong suốt tùy ý sướng du (thích thú ngao du) , hảo giống như này hồ nhỏ đó là nhạc viên của chúng nó.

Lông mi hơi hơi khiêu , Thư Lâu trên mặt  vẫn là một bộ dạng phong hoa (ý là nhẹ nhàng)  “Có rõ ràng như vậy sao?” Khóe miệng ẩn hiện mỉm cười.

“Người nếu là có tâm tình, ánh mắt không lừa được người khác , mấy ngày nay ta nói cho ngươi nghe không ít sợ là phiền đến ngươi , ha ha, nếu Thư Lâu huynh đệ thật sự xem ta là bằng hữu, cũng trăm ngàn không cần đem tâm sự nghẹn ở trong lòng.” Lục Thanh Phong lời nói cùng tính cách kia rất khiến Thư Lâu thích.

Đáng tiếc hắn trong cung sinh hoạt nhiều năm như vậy, bên người vốn không có một người hào sảng giống Lục Thanh Phong như vậy, cũng chỉ phiến đại địa trống trải này mới có khả năng nuôi dưỡng ra người có lòng dạ rộng rãi như vậy đi.

“Lúc đầu đi ra cũng chỉ có ý nghĩ muốn tìm không khí trong lành , mở rộng tầm mắt, chỉ là nay chứng kiến sở văn (1)  khiến ta cảm giác, có lẽ ta phải làm chút gì mới không uổng công mình đi vào thế gian này một chuyến.” Thư Lâu không giấu diếm ý tứ của mình, hai tay khoát lên tay vịn trước mặt, hắn nhìn nhất loan trì thủy (khúc quanh của hồ)  này nói,“Lục đại ca, thỉnh tha thứ Thư Lâu vô lễ, nếu là ngày khác có duyên gặp lại, Thư Lâu chắc chắn đối Lục đại ca không hề giấu diếm bất cứ gì .”

(1)  lời đồn nơi nơi chốn chốn . ý chỉ nhiều sự việc chưa từng thấy .

Đều là người thông minh, nghe những lời này cũng hiểu được .

Lục Thanh Phong nhợt nhạt cười:“Vậy ngươi phải mang theo một hồ hảo tửu đến mới được.”

Trong mắt hoài thượng cảm kích, Thư Lâu cảm tạ Lục Thanh Phong khoan dung ôn hòa hiểu ý người , thân phận và vị trí của hắn đều buộc hắn bây giờ chưa thể nói cho những người khác hắn là Thất Dạ, là đệ đệ duy nhất của Hoàng đế Triệu Khang.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết chương 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.