[Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến

Chương 2: Chương 2




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Vốn muốn tâm sự với Cao Vũ Sanh về chuyện của cô nhi viện, nhưng bị mẹ kế quấy rối một chập xong thì bầu không khí đúng là không thích hợp. Địch Thần chỉ đành nuốt lời xuống, cùng Cao Vũ Sanh anh một viên em một viên ăn hết hộp takoyaki.

Nói đơn giản vài câu về chuyện của nhà Tiểu Bàn xong, Cao Vũ Sanh tiếp tục làm việc, còn anh thì làm ổ trên sô pha chơi game.

"Mẹ nó, có biết đánh không hả!" Trong tai nghe truyền đến tiếng mắng chửi của đồng đội.

Anh đang chơi một game bắn nhau, vừa nãy không chú ý lắm, nhìn đồng đội thành kẻ địch mà bắn. Nhanh chóng chạy tới đỡ người dậy, đối phương vẫn còn không ngừng hung hăng.

"Nhìn cho rõ rồi bắn, có hiểu không? Bắn trúng đồng đội là tôi có thể report cậu đó!"

"Nói đi, tên gà câm. Chơi game chạy trốn à?"

"Cho tôi hai túi cấp cứu thì tôi sẽ không report cậu."

Địch Thần điều khiển nhân vật trong game lui về đằng sau hai bước, trực tiếp cắt cấp cứu, lấy một quả lưu đạn ném tới chân đối phương, tiễn đối phương đến Tây Thiên trong tiếng mắng chửi còn dữ dội hơn.

Xoa mặt rời khỏi game, bình thường, loại hành vi sai lầm cấp thấp ngộ thương đồng đội này là tuyệt đối không có, lúc nãy đúng là không để ý lắm. Ngẩng đầu nhìn lướt qua Cao Vũ Sanh còn đang tập trung làm việc, đứng dậy đi rót một ly nước.

Thời tiết đã trở lạnh, Cao Vũ Sanh đưa cho anh một cái ly giữ nhiệt, nói là công ty hợp tác đưa tới, để anh có thể uống được nước nóng khi trời lạnh. Ly giữ nhiệt màu xanh bằng thuỷ tinh có hình dáng rất khác lạ, là một sản phẩm bán rất chạy của một tiệm cà phê nổi tiếng, cũng không phải là quà tặng kèm có ý nghĩa bình thường in trên quảng cáo. Ly thuỷ tinh lúc nào cũng có nước bạc hà lạnh trên bàn, cũng đổi thành bình thuỷ tinh giữ nhiệt hai lớp, đổ nước trà vào là có thể dùng được.

Địch Thần uống một hớp, hăng hái rót đầy cho cái ly của Cao Vũ Sanh.

Cao Vũ Sanh ngẩng đầu lên từ trong văn kiện, nhưng người rót nước lại không cho hắn có cơ hội nhe răng cười ngọt ngào, trực tiếp xoay người đi.

Quay về sô pha, Địch Thần lại cầm điện thoại lên, bỏ qua game bắn nhau cần tập trung tinh thần cao độ, mở game Anipop lên. Bình thường anh không chơi trò này, bởi vì nó quá đơn giản, tuỳ tuỳ tiện tiện cũng có thể chơi qua hơn ngàn cửa, vốn chỉ chơi có một lần.

Vậy mà hôm nay, mãi đến lúc tan tầm, Địch Thần dùng hết sức để chơi mà cũng chỉ qua được hai cửa. Trong game còn có mấy loại quà tặng mà lâu ngày anh không vào chơi, nên hệ thống gửi nhân dịp ngày lễ gì đó.

Cao Vũ Sanh vắt áo khoác của đồ vest lên cánh tay, cúi đầu nhìn anh: "Đang nghĩ gì thế?"

"Nghĩ đến em." Địch Thần nhìn quà tặng trống rỗng thốt ra.

"..."

Trong phòng bỗng nhiên im lặng, Địch Thần phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được mình mới nói gì, nhanh chóng bổ sung một câu: "Nghĩ đến em là tối nay cùng anh uống một ly."

Cao Vũ Sanh nhìn anh thật kỹ: "Được, về nhà uống."

Trên bàn cơm tối có bạn nhỏ nên không tiện uống rượu. Đợi đến khi dỗ Địch Mông Mông ngủ xong, thì mới đến thời gian tiêu dao khoái hoạt của hai người lớn.

Cao Vũ Sanh hỏi anh: "Uống rượu gì?"

"Tuỳ, đủ phê là được." Địch Thần đang lấy đồ giao hàng ở cửa, uống rượu cần có đồ nhắm, anh liền tiện tay gọi chút đồ ăn khuya.

Cao Vũ Sanh mở tủ rượu ra, tầm mắt nhìn qua mấy chai rượu Tây mắc tiền có nồng độ cao một lát, cuối cùng lấy một chai rượu đỏ có nồng độ thấp. Mang ly thuỷ tinh chân dài đi ra ngoài, đã thấy Địch Thần đang bày đậu nành non, đậu phộng, mấy xâu thịt xiên nướng lên bàn trà.

"..."

Địch Thần nhìn thấy rượu trong tay hắn, lại nhìn mấy xâu xiên nướng trong tay mình một chút, nhịn không được cười ra tiếng: "Ha ha ha ha, đậu nành non phối với rượu đỏ, đúng là thú vị!"

Vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Cao Vũ Sanh ngồi đó.

Một cánh tay của anh còn đang khoác trên chỗ tựa lưng của sô pha, ngồi bên cạnh anh thì thật giống như được anh ôm vào lòng. Hấp dẫn như thế là điều Cao Vũ Sanh khó có thể chống lại, lập tức đi qua ngồi, đưa một ly rượu đỏ cho anh.

Địch Thần nhận ly rượu, nhìn một vòng: "Cho anh uống rượu mắc thế chỉ tổ lãng phí thôi, anh cũng có biết thưởng thức đâu. Rượu xái là được rồi, phối với đậu nành non, thịt xiên nướng là tuyệt vời."

Cao Vũ Sanh lắc nhẹ ly rượu chân dài trong tay, để cho mùi của rượu đỏ từ từ tản ra ngoài: "Ca ca đáng có được những thứ tốt nhất."

"..." Anh Thần mới vừa chuẩn bị khoanh chân ngồi tâm sự dài, quên mất chữ trong nháy mắt, lấy tay từ chỗ tựa lưng ra kéo tai hắn, "Anh nói này, mấy cái câu kỳ kỳ quái quái em nói gần đây là học ở đâu ra đấy?"

"Kỳ quái à? Em chỉ đang khen anh thôi mà." Cao Vũ Sanh vô tội nhìn anh.

"Khen anh làm gì, anh là Mẹ Hoàng Hà hay là Mặt Đất Trung Hoa?"

"Anh là sao trên trời."

"... Được rồi."

Thế là hai người vừa nhấm thịt xiên nướng vừa nháp rượu đỏ, câu được câu không nói chuyện phiếm.

Địch Thần suy nghĩ cả buổi chiều, nhận ra mình đúng là không hiểu rõ Cao Vũ Sanh lắm. Có vài vấn đề vẫn luôn lảng tránh không đành lòng hỏi ra, ví dụ như là dì Diệp chết như thế nào, hay là quan hệ thân thuộc phức tạp của nhà họ Cao. Cho nên lúc dính dáng đến vụ án phức tạp lần này, anh có muốn giải thích cho Cao Vũ Sanh thì cũng không biết phải đi từ đâu.

"Hôm đó chị em có nhắc đến anh cả, em còn có một người anh à?" Năm đó ở trong núi, thỉnh thoảng Tiểu Thiên Tứ cũng nói về chuyện trong nhà với anh, nói nhiều nhất chính là mẹ và cha mình, rất ít nói đến anh chị em. Hoặc là đã từng nói đến chuyện của anh và chị nhưng Địch Thần đã quên mất.

"Ừ, là anh trai sinh đôi với Cao Văn Tranh, đã qua đời năm mười ba tuổi." Cao Vũ Sanh nhấp một hớp rượu đỏ, thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, "Tên là Cao Ức Tiêu."

"Tiêu tranh sanh địch (1), là do ông nội em cùng đặt đúng không?" Địch Thần nhớ là Cao Vũ Sanh có nói qua, tên này là do ông nội đặt.

(1) Tiêu tranh sanh địch: theo thứ tự lần lượt là ống tiêu, đàn tranh, khèn, sáo trúc. Đây là những nhạc cụ dùng để diễn tấu.

"Ừm." Dường như Cao Vũ Sanh rất vui khi trò chuyện với Địch Thần về những chuyện này, lặng lẽ lại gần rồi nghiêng đầu qua nhìn anh, "Lúc em còn rất nhỏ thì chỉ sống với cha mẹ, lúc năm tuổi bỗng nhiên đổi nhà, mới biết được còn có anh trai và chị gái."

Thời gian chung đụng của hắn và Cao Ức Tiêu rất ngắn, chỉ nhớ rõ đó là một người rất dịu dàng, tính tình giống với ông nội, không tuỳ hứng giống như Cao Văn Tranh. Lúc mới ở cùng một chỗ, chị ta thường hay khóc nháo không chịu nhận em trai cùng cha khác mẹ. Nhưng Cao Ức Tiêu thì chẳng hề ồn ào, còn đưa đồ chơi của mình cho hắn chơi, cũng rất có lễ phép với Diệp Dung.

"Sau đó hai người bọn họ cùng nhau gặp tai nạn xe, Cao Ức Tiêu chết, còn Cao Văn Tranh thì bị mất một chân."

Địch Thần ngắt lời: "Anh thấy cô ta có hai cái chân mà, không lẽ lúc trước có ba?"

Cao Vũ Sanh bị anh chọc cười, lắc đầu: "Chân trái là chân giả."

Địch Thần bừng tỉnh: "Thảo nào cô ta cần gậy chống."

Chuyện của hai anh em họ xảy ra trong hai năm Cao Vũ Sanh bị bắt cóc, cụ thể có chuyện gì xảy ra thì hắn còn nhỏ nên không rõ lắm. Chỉ nhớ rõ khi mình đi từ núi ra, lần thứ hai quay về nhà họ Cao thì anh trai cũng đã qua đời rồi. Mà một cái ống quần của Cao Văn Tranh thì trống không, vịn lan can tập phục hồi chức năng ở trong phòng, ngày nào cũng cuồng loạn, đúng là kinh khủng.

"Dì Diệp không quay về nhà họ Cao với em à?" Địch Thần nghe được điểm quan trọng. Anh vẫn nghĩ là lúc dì Diệp đưa anh tới cô nhu viện, thì đã dẫn Thiên Tứ cùng về nhà họ Cao, sao giờ nghe thấy thì hình như là chỉ có mình Thiên Tứ quay về.

"Không." Cao Vũ Sanh từ từ uống cạn ly rượu đỏ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

"Dì ấy..." Địch Thần có chút không đành lòng nói.

"Em không nhớ rõ bà ấy đã chết như thế nào." Cao Vũ Sanh hít một hơi thật sâu, biết Địch Thần muốn hỏi gì, "Trí nhớ xuất hiện thiếu sót ở chỗ đó, chuyện trước sau đều không nhớ rõ, cũng bao gồm lúc hai chúng ta ở Gia Chúc Viện."

/Hết chương 75/

Game Anipop.



Đậu nành non, hay còn gọi là Edamame.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.