Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 46: Ngủ ngon ông xã




Ta thấy nàng ta cũng là thật lòng thật dạ, lại nhu mì hiểu lễ nghĩa, người ta đã như vậy, ta sao không mở lòng một chút? Dù gì đối với Thế Hiên… tuy ta là thê tử của hắn .. ừm, thê tử .. nhưng nam nhân ở đây tam thê tứ thiếp là bình thường, với lại đây là thành thân chính trị, cũng không nên bài xích làm gì. Từ hôm đó, Uyển Thanh thường đến chỗ ta chơi hơn, không lúc nào mà ta với nàng không quấn quít vui vẻ với nhau, thân đến mức gọi luôn bằng tên. Kể ra thì nàng ta cũng bằng ta, cũng mười bảy tuổi, ở cái thời cổ đại này có bạn để chơi cũng xem như phúc lắm rồi.

Đông qua, một mùa Xuân lại tới, mang theo làn gió dịu dàng, trăm hoa đua nở rực rỡ dưới ánh tà dương.

Ta chạy ra khỏi điện, vươn vai hít thở bầu không khí trong lành. Tiểu Đào và Tiểu An vừa nãy thấy ta tỉnh, liền cấp tốc đi chuẩn bị một số thứ, quay lại thấy ta y phục mỏng manh, trước ngực còn lộ chút cảnh xuân bắt mắt , thị vệ xung quanh thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không dám ngẩng đầu lên thì vội vàng sấn tới, không hẹn mà mỗi người một tay, mạnh bạo lôi ta vào trong.

Ta hoảng hốt, hét lên oai oái, còn chưa kịp mắng thì cả người đã run lên trước khuôn mặt đáng sợ của hai cung nữ tùy thân ‘yêu dấu’ . Ta đưa tay xoa đầu, ngây thơ hỏi :

“ Ta làm gì sai a ?”

“ Nương nương còn nói nữa sao! Người đâu! Lôi nương nương vào tắm ! Kì cọ sạch vào !” Tiểu Đào chống nạnh, hô to một tiếng.

Tiểu An rất phối hợp, lập tức ngồi xuống , đưa tay ‘dìu’ ta vào trong mặc cho ta gào thét khản cả cổ, điếc cả tai.

Một đám cung nữ yểu điệu bước vào, rất nghe lời Tiểu Đào, dịu dàng đi vào, ra sức ‘cào cấu, lột da’ ta . Hu hu hu ~~ Tiểu Đào biết ta sợ bọn người này tắm, nên bình thường vẫn luôn lấy cái này ra để giáo huấn ta. Mọi người nói xem, còn gì là đạo lý a? Ta là Thái tử phi, là chủ tử của các nàng, không đánh không mắng, chiều chuộng các nàng hết mực, các nàng lại được thể bắt nạt ta ? Lão thiên, thần linh mười tám đời tổ tông a, con đã làm gì đắc tội với người? Lẽ nào là do con không đốt tiền thật mà đốt tiền giả cho người a? 囧

Tắm xong thì có một vị công công tới nói Thế Hiên mời ta ra tiểu đình dùng bữa sáng, có lẽ là để làm hòa việc lần trước. Lần đó ta hết lời biện hộ, Tử Thuần cuối cùng cũng được thả ra . Tuy hắn có… làm gì ta thì cũng là bằng hữu, không nên cứ thù hận mãi vậy.

Tiểu An Tiểu Đào lại được việc, nhanh chóng người lau mặt, người vấn tóc.

Ta bị mặc thành cái bánh chưng, tai đeo ngọc, trên đầu đội cả tấn vàng, lảo đảo được cung nữ dìu đến tiểu đình.

Âu Dương Thế Hiên đang uống trà thưởng hoa đợi ta, thấy bên kia có động, quay lại thì giật mình, chén trà trên tay đánh rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh , trà trong miệng cũng trực tiếp phun hết ra…

Hắn không tin nổi nhìn ta :

“ Nàng…. Nàng là ai?”

“ Cái gì? Chàng… chàng dám hỏi vậy? Ta là thê tử của chàng! Là thái tử phi của chàng đó! Nghe cho thủng tai đi!” Ta giận đến đỏ cả mặt, vì ai mà ta mới thế này chứ!!

Bất chấp bản thân đi không vững, ta lao tới đánh đập chàng liên hồi, chàng cũng chỉ bật cười, để mặc ta đánh cho thỏa thích. Tiểu An Tiểu Đào thì khẩn trương la hét, cố gắng kéo ta ra.

Sau một hồi náo loạn, cuối cùng cũng ngồi xuống dùng bữa trong tình trạng : tóc tai rồi bù, trang sức rớt lên rớt xuống, y phục nhăn nhúm, bẩn thỉu vô cùng. Thế Hiên mặt tối sầm lại, xem ta vẫn ăn ngon như vậy nên cũng không nỡ đuổi về.

Ăn thêm mấy miếng nữa thì chàng mới ra hiệu cho cung nữ lui hết , trầm giọng nói :

“ Chuyện lần trước.. bổn thái tử không tính toán với nàng nữa, nàng cũng đừng giận có được không?”

“ Ta đâu có giận chàng?” Thật mà, một chút cũng không giận. Hơn nữa, lần đó là do lỗi ta, chàng không giận thì ta giận làm gì?

“ Vậy tại sao nàng lại hay tránh mặt ta? Lúc nào cũng lơ ta , đi với Ngọc Lương đệ?” Chàng dường như đang cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn nói.

“ Hoàn toàn không tránh mặt, ta..”

Lời còn chưa dứt, cung nữ cách đây không xa đã hành lễ, ta nghe thoáng ba chữ “ Ngọc Lương đệ’ thì mặt mày sáng rỡ, đặt đũa xuống , mặc kệ đang nói chuyện với Thế Hiên, phũ phàng xoay người đi thẳng .

Gân xanh trên trán Thế Hiên giật giật, đũa ngọc trên tay cũng bị gãy làm đôi, rơi lạch cạch xuống nền đất. Ngọc Lương đệ… ngươi rõ ràng là cố ý phải không? Vì sao cứ nhằm ngay lúc bản thái tử nói chuyện với nàng thì cứ xen vào?

Đông Cung gần đây , cung nữ cảm thấy rất kì quái.

Ngọc Lương đệ rõ ràng là chẳng làm gì sai, thế nhưng vẫn thường hay bị Thái tử điện hạ quở trách những chuyện nhỏ nhặt nhất, giống như cố mà moi ra lỗi để mắng! Thế nhưng cứ mỗi lần mắng được hai ba câu thì Thái tử phi hớt hải chạy tới , đóng vai gà mẹ bảo vệ gà con, nạt ngược lại Thái tử rồi dẫn Ngọc Lương đệ mắt hoe đỏ rời đi.

Ai nhìn cũng biết, Thái tử là đang ghen với Ngọc Lương đệ.

Chỉ có đương sự là Thái tử phi quyền lực tuyệt đỉnh kia mới không biết, vẫn vô tư nói cười, an ủi Ngọc Lương đệ .

Cung nữ Đông Cung cảm thấy uất ức vô cùng, nên thay Thái tử giáo huấn Lương đệ, đối xử, hầu hạ với nàng ta tệ nhất có thể, dù gì cũng có Thái tử chống lưng, họ còn kiêng kỵ cái gì? Chỉ cần đừng làm quá thì được rồi, không phải sao?

Ta rất nhanh nhận ra chuyện đó, liền nổi giận đùng đùng, đưa Ngọc Lương đệ về ở chung trong Tử Di điện, còn Thế Hiên thì bị đá ra ngoài, không cho vào điện!

Cung nữ đối xử không tốt với Ngọc Lương đệ cũng bị ta xử đến nơi đến chốn.

Bất cứ ai tổn thương bằng hữu của ta, đừng mong yên ổn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.