Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 37: Bốn mắt nhìn nhau




Tiệc nhà đại gia đình họ Tằng phải bốn ngày sau khi Tô Xán về nhà mới tổ chức được vì lúc đó mới tập trung được đông đủ, địa điểm đặt ở nhà hàng ngân hành đường Lâm giang, nhà hàng này một mặt dựa vào sông Cẩm Giang khi đó nước rất trong, bên đường cây cối um tùm, hai bên bờ các cụ già bày bàn cờ đối chiến, một không khí văn hóa đất Thục xưa lan tỏa đâu dây.

Nhà hàng này lấy tên là Ngân Hạnh là bởi vì trước cửa có hai cái cây ngân hạnh cao to, chẳng cần một tấm biển lớn màu mè, hai cái cây này đủ mang tính tiêu chí rồi, vậy nên tuy là nhà hàng mới nổi song thu hút rất nhiều danh nhân Dung Thành tới dùng cơm.

Hôm nay Tằng Toàn Minh lái xe tới liền thấy đỗ ở bãi không ít biển số quen thuộc, có của chính phủ thành phố, của văn phòng tỉnh, đương nhiên không phải biển xe công, nhưng Tằng Toàn Minh vẫn nhận ra, nhìn và thuộc biển số xe là một trong số bản lĩnh không thể thiếu ở quan trường, với người nhạy bén với con số như Tằng Toàn Minh, đây không phải chuyện khó khăn.

Vì trong phòng có mấy vị khách không mời nên Tô Xán ra ban công nấu cháo điện thoại với Đường Vũ, tình trạng này giống như thời cao trung, đi học thì gặp nhau suốt ngày, kỳ nghỉ lại thành xa cách, mấy ngày qua về nhà phương thức liên hệ của y và Đường Vũ chủ yếu là qua điện thoại.

Chắc cậu cả tới đây bị người ta thấy nên càng lúc càng náo nhiệt, Tằng Na và Tằng Viên đã tới, thấy Tô Xán đứng ở ban công thì đi ra, nhưng Tằng Viên lại bị Tằng Na đuổi vào trong phòng, từ bé nó luôn được chị yêu quý nhất, bây giờ thấy chị mình “thay lòng đổi dạ” thì nhìn Tô Xán với ánh mắt thù oán.

Đường Vũ nghe thấy tiếng người bên cạnh, ở đầu kia cười:

- Anh bận việc của anh đi, người bận rộn.

Tằng Na đợi Tô Xán tắt điện thoại xong mới đi tới ôm lấy một cánh tay y, không nói gì mà híp mắt cười, Tô Xán lại thấy rờn rợn, thật giống mắt mẹ mình hôm nọ.

- Chị, em là một thanh niên khỏe mạnh, bình thường.

Tô Xán lấy bộ mặt nghiêm túc nhất có thể nói:

Tằng Na mới phát hiện mình ôm Tô Xán hơi chặt, khuỷu tay Tô Xán đè dẹp nửa bầu ngực của cô, mặt thoáng đỏ lên, nhưng mà không tách ra, dù sao mùa đông, áo dầy, không có cảm giác gì lắm, hơn nữa là chị em chẳng phải ngại, thằng nhóc này thứ riêng tư hơn của mình cũng bị nó thấy rồi:

- Tô Xán, chị muốn một cái bệnh viện, chứ không phải là một phòng khám.

Tô Xán há mồm, trước kia để Tằng Na thuyết phục Vương Thanh đi học, Tô Xán tiết lộ mình có phần trong Đôn Hoàng, đương nhiên chỉ nói phần nhỏ thôi, hứa Tằng Na học xong sẽ bỏ tiền đầu tư giúp cô mở phòng khám riêng, ai ngờ bây giờ thành bệnh viện:

- Chị, chuyện này hình như là trách nhiệm của anh rể tương lai chứ, sao lại đổ lên đầu em?

- Chị không muốn bị phụ thuộc vào chồng, dùng tiền của em thì không sao, hơn nữa đó là đầu tư, không phải chị cướp không của em.

Tô Xán cười khổ, đây có phải là bà chị giáo điều phát xít của mình không thế, chắc bị Vương Thanh tiêm nhiễm cái gì rồi:

- Em lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà đầu tư cho chị mở bệnh viện.

- Hừ, trước kia chị chỉ nghĩ em có ít cổ phần trong Đôn Hoàng nên mới đồng ý, ai ngờ em còn tờ báo nữa, chị còn muốn học nghiên cứu sinh, mấy năm nữa mới tốt nghiệp, tới lúc đó có khi em đủ tiền cho chị xây bệnh viện đa khoa, chị thấy cái bản đồ trong phòng chị Vương Thanh rồi đấy …

Tô Xán toát mồ hôi chỉ nói vài câu đã thành bệnh viện đa khoa rồi chị mình học thêm về kinh tế có khác, may mà lúc này, Tằng Toàn Minh vẫy tay gọi y vào, giới thiệu với người trung niên trông khá đôn hậu bên cạnh:

- Tô Xán, đây là cục trưởng Lộ Trung Hoa của cục xất bản, gọi là chú Lộ, quản việc nhân văn, đây là chuyên gia đấy, cháu nên thỉnh giáo chú ý, xem nên cần cải tiến cái gì.

Có một thời Tô Xán từng nghĩ cậu cả mình chê nghèo thích giàu, mê quyền ham uy, nhưng về sau ra đời cái nhìn có nhiều thay đổi, biết nhiều người hiểu lầm cậu mình, ở mức độ nhất định, ông tôn trọng người có kiến thức, có thành tích. Còn đối với những người ngồi cơ quan mấy chục năm như một ngày, quan liêu bảo thủ, không biết nghiên cứu, nâng cao bản thân, chỉ hi vọng nhàn nhã, ngồi ghế sắt đợi thong thả thăng tiến, là người ông căm ghét nhất.

Điều này khiến Tằng Toàn Minh được những người hiểu mình tán thưởng, đồng thời cũng có không ít kẻ địch, trên quan trường chẳng phải ai ai cũng trơn tuột lõi đời, có nhiều người giữ chuẩn tắc của mình, cho dù vị trí của họ không cao, nhưng được cao tầng tín nhiệm, luôn được tin tưởng khi xảy ra chuyện.

Giống như khi Lưu Thành ngã ngựa khiến cả tinh rung chuyển, Vương Bạc nhìn trúng người kính kỳ quái dị có chút cố chấp, ngược lại một số người quá giỏi luồn lách, không đáng tin tưởng, đạo lý đơn giản nhất chính là lãnh đạo nhìn quá thấu anh, hoặc là không thấu anh thì không tin tưởng anh.

Lộ Trung Hoa chú ý tới chi tiết nhỏ, Tằng Toàn Minh khi giới thiệu mình cho Tô Xán, trước tiên giới thiệu đầy đủ tên họ chức danh, mới tôn xưng là chú.

Thế nên Lộ Trung Hoa và Tô Xán tuy giao lưu thân thiết như trưởng bối và vãn bối, nhưng không coi Tô Xán là trẻ con, nói chuyện vào vấn đề thực chất, như một số chính sách pháp quy mà khả năng quốc gia sẽ đưa ra, nhân tố giám quản...v..v..v....

Tô Xán hiểu đây là cậu cả đang gây dựng nhân mạch cho mình, cũng rất quý giá, Tô Xán đâu có phải là con cái gia đình có nền móng sâu như Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, có cả đống tài nguyên để mà tùy ý tiêu xài lãng phí.

Tay làm hàm nhai, đôi lúc Tô Xán cũng biết chăm chỉ cần mẫn.

Nói chuyện với Lộ Trung Hoa chỉ một chút trước bữa ăn, nhưng nói vào thực chất, một số điều Lâm Quang Đống chẳng thể dò ra khi chén tạc chén thù với thư ký đảng cục xuất bản, có thể né tránh một số thứ, giúp tạp chí phát triển vững mạnh thuận lợi.

Trước bữa ăn, Lộ Trung Hoa cáo từ ra ngoài, té ra hôm nay không ít người tổ chức tiệc ở Ngân Hạnh, ông ta dự tiệc ở chỗ khác, thấy Tằng Toàn Minh mới qua chào hỏi, hứa lát nữa tới uống vài chén.

Lộ Trung Hoa đi lại có người trong cơ quan tới, nhà Tằng Toàn Minh ăn cơm ở đây hôm nay không còn gì bí mật nữa.

Chốc lát lại có người tới, có người giọng rất to, chưa tới nơi mà tiếng đã đi trước, làm Tô Xán váng đầu. Cũng có người nhỏ nhẹ nhã nhặn giống thể loại ban ngày làm giáo viên ban đêm làm nghề gì đó, có cả mấy nữ cán bộ xinh đẹp, rất biết ăn nói, mợ cả lúc nãy khó chịu lắm rồi, nửa tiếng chưa được ăn, mấy lần cầm đũa lên tỏ ý nhắc nhở.

Mất tới nửa tiếng bữa cơm mới được bặt đầu, mợ còn đi đóng chặt hết cửa nẻo mới chịu yên tâ.

Lúc này ở bên ngoài quán Ngân Hạnh, một chiếc Ferrari Modena 360 mùi trần màu đỏ rực vừa đỗ lại trước cổng nhà hàng, phục vụ nhà hàng không chịu trách nhiệm đỗ xe thay khách, chỉ đứng tại chỗ tiếp đãi, nhưng hai phục vụ xinh đẹp đứng trước cửa mắt như sáng lên, chăm chú nhìn chiếc xe.

Xe Ferrari có tạo hình độc đáo bắt mắt, có thể không nhận ra nhiều loại xe, nhưng cả người ít biết xe nhất cũng có thể nhìn ra được chiếc Ferrari đỏ, ở Dung Thành vào năm 2002 xuất hiện một chiếc xe thế này cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.

Trong xe có hai nam tử, một ước chừng 35 - 36, một thì trông qua có vẻ tầm 27 - 28, thực chất chỉ mới 22.

- Là xe của Tằng Toàn Minh.

Trung niên nam tử chỉ chính xác chủ nhân của chiếc xe đỗ bên cạnh cây ngân hạnh.

- Tằng Toàn Minh?

Nam tử trẻ mắt nheo lại, mặt trở nên âm trầm.

Nam tử trung niên tên là Lưu Bình, thư ký của phó thị trưởng Đào Xương Bình, còn nam tử lái xe là Đào Chử Hồng, con trai chủ tịch tập đoàn Nam Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.