Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 22: Mỗi lần bị ổ




Lời này hắn nói thật đúng, hắn chính là đồ con lừa!

Cao Thắng Nam nắm chặt nắm đấm, ánh mắt oán hận

Cổ nhân nói: "Đàn gảy tai trâu" thật không sai.

Cao Thắng Nam rất muốn cùng Diệp Hoan nói vài câu thân mật, kéo gần khoảng cách, kết quả là bị Diệp Hoan chọc đến hồ đồ mất.

Cao Thắng Nam tay cầm điện thoại, không khỏi thấy lòng chua xót.

Cô biết rõ Diệp Hoan tại sao trốn mình, cô cũng biết rõ Diệp Hoan tại sao phải trốn mình.

Nếu so thời gian với Nam Kiều Mộc thì cô đã thua, thua từ hai mươi năm trước.

Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã không kịp thể hiện sự ôn nhu của mình với Diệp Hoan, rất có thể Diệp Hoan sẽ xa lánh cô.

Cao Thắng Nam một bụng u ám, trên đời này có một số việc chỉ cần không ngừng cố gắng thì sẽ có ngày nhận được quả ngọt, còn có một số chuyện thì cho dù có cố thế nào cũng nhất định phí công .

Cao Thắng Nam cầm điện thoại trong tay, trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Diệp Hoan cho rằng cô đã cúp máy rồi mới nghe được tiếng thở dài của cô.

"Diệp Hoan, hôm nay em ra viện sẽ tới cục làm luôn."

"Hôm nay ra viện sao? Tôi nói Cao cảnh quan này, vết thương trên tay em còn chưa lành hẳn mà đã vội đi làm. Đừng liều mạng như vậy chứ! Em phải cho những tên tội phạm có thời gian nghỉ xả hơi nữa chứ."

" Diệp Hoan, anh đây là đang quan tâm em sao ?"

"Anh là vì những phần tử phạm tội lên tiếng bất bình thôi. Em nói xem bọn họ có oan ức không, vất vả phạm tội không chọc ai mà lại đi chọc trúng phải em, làm như vậy chẳng khác nào không muốn sống nữa!"

Cao Thắng Nam hét lên:" Diệp Hoan...!"

Cao Thắng Nam cắn cắn môi dưới, nói:" Anh mấy ngày nay ở bên Nam Kiều Mộc, chuyện của hai ta thì sao ? Em sẽ không để yên đâu anh cứ chờ xem ."

Nghe điện thoại xong, Diệp Hoan chết lặng, khóe miệng mếu máo như muốn khóc.

.......

Buổi chiều, tại sân bay quốc tế.

Thẩm Đốc Lễ phải trở lại Bắc Kinh, ở tại Ninh Hải chờ đợi một vài ngày đã là cực hạn của ông, thân là người lãnh đạo quốc gia không thể dành nhiều thời gian với con trai.

Cửa ra vào đại sảnhvào đã bị giới nghiêm, cảnh sát được trang bị vũ trang xem xét và phong tỏa toàn bộ.

Thẩm Đốc Lễ một thân âu phục đứng trong quán cà phê ở đại sảnh phía tây đang cùng Tỉnh ủy Giang Nam Dương Thanh Phong và tỉnh trưởng Lưu nói lời tạm biệt.

Thẩm Đốc Lễ mỉm cười bắt tay họ, thỉnh thoảng nói vài lời. Dương Thanh Phong cùng Lưu tỉnh trưởng liên tiếp gật đầu, đem chỉ thị được giao ghi nhớ từng câu, thái độ kính cẩn bộc lộ trong lời nói.

Chu Dung, Diệp Hoan, Nam Kiều Mộc cũng đứng cách đó không xa. Diệp Hoan nhìn Thẩm Đốc Lễ trầm ổn bộ dáng uy nghiêm, ngay cả một tỉnh trưởng đứng trước mặt ông cũng kính cẩn như vậy. Diệp Hoan trong nội tâm nhịn không được than thở.

Chu Dung tựa hồ cũng bị bộ dạng trầm ổn uy nghiêm của Thẩm Đốc Lễ mê hoặc. Một người đàn ông chín chắn, uy nghiêm như vậy luôn luôn hấp dẫn phụ nữ. Hơn hai mươi năm trước chính vì điều này mà Thẩm Đốc Lễ đã chiếm được trái tim bà.

"Diệp Hoan, nhìn thấy bộ dáng của cha con bây giờ, con có thấy ngưỡng mộ không ?" Chu Dung dường như mê say lẩm bẩm nói.

Diệp Hoan lắc đầu cười nói: " Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, hâm mộ là hâm mộ, nhưng con không thích cuộc sống như vậy."

Chu Dung thâm ý nói: "Ngàn năm trước Tần Thủy Hoàng đi tuần có ngàn vạn nghi thức, uy phong lẫm lẫm. Lưu Bang và Hạng Vũ lúc ấy vẫn còn là những người dân áo vải đứng trong đám người bàn luận.

Lưu Bang nói: " Đại trượng phu phải như thế chứ!"

Hạng Vũ lại nói: " Ta muốn thay thế hắn"

Diệp Hoan con muốn làm Lưu Bang hay là Hạng Vũ?"

Diệp Hoan thốt lên :" Con muốn làm một người có nhiều vợ."

Nam Kiều Mộc tức giận hung hăng véo hắn một cái.

Chu Dung bật cười, đứa nhỏ lớn lên ngoài đường phố, mỗi ngày qua đi đều phải vật lộn đấu tranh mà sinh tồn. Nếu hỏi về chí hướng của nó chỉ sợ thật sự sẽ cảm thấy nó là kẻ không ôm chí lớn, nói với nó những điều này vẫn còn quá sớm. Vẫn phải đợi tới lúc chín mùi, để cho cha nó tự mình truyền chí hướng cho nó.

Có rất nhiều thứ bậc làm cha làm mẹ cần tự mình bồi dưỡng cho con cái như thế giới quan, giá trị quan, cùng rất nhiều đạo lý làm người. Bà và Thẩm Đốc Lễ đã chậm trễ việc này hơn hai mươi năm. Một thời gian dài lăn lộn giữa đời, Diệp Hoan đã tự hình thành nên thế giới quan, cùng giá trị quan hơi lệch lạc, muốn uốn nắn không phải ngày một ngày hai là được.

Tại quán cafe, Dương Thanh Phong và Lưu tỉnh trưởng đã cùng Thẩm Đốc Lễ bàn bạc xong, hai người bắt tay Thẩm Đốc Lễ cáo từ.

Thẩm Đốc Lễ xa xa vẫy tay với Diệp Hoan, ý bảo hắn đi qua.

Diệp Hoan nhìn Chu Dung bĩu môi :"Mẹ nhìn kìa, thái độ của ông ta như là đang ở trên đường kêu một chiếc taxi vậy."

Chu Dung khẽ đẩy hắn, nghiêm giọng nhắc nhở: “Nhanh đi đi! Cha mẹ gọi con cái thì còn cần phải thái độ gì hả?”

Diệp Hoan đi tới chỗ ba người, nhìn thoáng qua Dương Thanh Phong và Lưu Tỉnh Trưởng. Hai người kinh ngạc quan sát Diệp Hoan, cảm thấy tướng mạo Diệp Hoan khá giống với Thẩm Đốc Lễ lúc trẻ. Cả hai thầm rùng mình, yên lặng đem tin tức trọng yếu này ghi tạc vào trong lòng.

Thẩm Đốc Lễ nhìn chăm chú Diệp Hoan rồi chậm rãi đi tới cạnh hắn, trong mắt hiện lên một cái nhìn sâu sắc.

Thất lạc hai mươi năm rồi, rốt cục cũng tìm được nó, dùng hết tất cả năng lực, chỗ dựa trong gia tộc, thậm chí là thỏa hiệp nhượng bộ để nhận lại con. Cuối cùng Thẩm lão gia cũng miễn cưỡng đáp ứng để cho nó trở lại khu nhà cũ Thẩm gia (nhà tổ tiên để lại), đáng tiếc đứa con trai này rất có chủ kiến, hoàn toàn không chịu sự nghe theo sắp xếp của ông, điều này làm cho Thẩm Đốc Lễ cảm thấy mệt mỏi.

Ông có thể ra lệnh cho bốn phương, các đại tướng trấn thủ nơi biên cương ở trước mặt ông cũng không dám thở mạnh, nhưng ông lại không có cách nào làm cho đứa con trai độc nhất này của ông ngoan ngoãn nghe lời.

Nhiều năm qua Thẩm Đốc Lễ đã không còn biết đến cảm giác thất bại này rồi.

Vẫy tay gọi Diệp Hoan ngồi xuống, Thẩm Đốc Lễ hỏi: " Uống chút gì không ?"

"Tuỳ ý, cà phê đi." Diệp Hoan nhìn xung quanh đánh giá quán cà phê.

Thẩm Đốc Lễ lắc đầu: "Cà phê không tốt đối với cơ thể, con còn trẻ uống nhiều trà có thể thanh tâm tĩnh khí. Tổ tông chúng ta đã truyền thừa lại một kho báu cho lớp hậu bối, chúng ta nên gìn giữ nó. Chỉ nói riêng về lịch sử đã lâu đời hơn thứ cà phê đắng chát kia không biết bao nhiêu lần”

"Ngồi chỗ này uống thì ai trả tiền?" Diệp Hoan thình lình cắt đứt lời ông.

Thẩm Đốc Lễ ngẩn người, tiếp theo bật cười:" Ta sẽ trả tiền."

"Vậy thì uống trà" Diệp Hoan là một người rất hiền hòa, người khác mời khách, hắn chưa bao giờ đưa ra ý kiến.

Thẩm Đốc Lễ lắc đầu cười khổ, tư duy của con trai quá linh hoạt, chính mình thật là theo không kịp.

Thẩm Đốc Lễ gọi hai ly trà Long Tĩnh Tây Hồ rất bình thường. Ông trầm tư nhìn ly trà nóng bốc hơi, thật lâu không lên tiếng.

Diệp Hoan cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù biết Thẩm Đốc Lễ là cha mình nhưng trên người ông luôn tỏa ra uy áp làm cho hắn như ngồi trên đống lửa, toàn thân không thoải mái, như bị một toàn núi lớn đè nặng ở trong lòng.

Ngồi một hồi lâu, Thẩm Đốc Lễ ngước lên nhìn Diệp Hoan, chậm rãi nói:"Con quyết định không cùng ta về Bắc Kinh sao ?"

Diệp Hoan không cần suy nghĩ liền lắc đầu.

Nghe Thẩm Đốc Lễ từng nói qua một số bí mật của Thẩm gia, Diệp Hoan đối với Thẩm gia thật là không có ấn tượng tốt. Cái khu nhà cũ tổ tiên để lại đã hơn trăm năm tựa như một con quái thú nham hiểm. Chính mình cái gì cũng không biết liền cắm đầu vào, đoán chừng sẽ bị những người thân thích bên trong khu nhà cũ đó gặm nhấm đến nỗi ngay của xương cốt cũng không còn. Làm gì có chuyện yên tĩnh thỏai mái như Ninh Hải này được.

Không đi, kiên quyết không đi.

Thẩm Đốc Lễ thở dài, giọng điệu khó hiểu nói: "Hôm nay chỉ có hai cha con, ta cũng có vài lời muốn nói thẳng. Theo như sắp xếp của ta là muốn đem con tới một trường đại học nào đó ở Bắc Kinh để đào tạo thật tốt, sau đó đi thi nhân viêc công vụ, tại đó rèn luyện một vài năm. Năm ba mươi tuổi sẽ để con tới văn phòng Bộ Ngoại Giao đảm nhiệm một chức vị cán bộ tỉnh.

Sau đó Thẩm gia sẽ đem tất cả tài nguyên cùng mối quan hệ để giúp cho con, nếu như con theo con đường làm quan thì ta dám cam đoan con sẽ không phải đi một bước quanh co nào cả. Toàn bộ Bắc Kinh không có lãnh đạo hay thủ trưởng nào có thể làm khó dễ con, tiền đồ của con tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió. Trải qua vài thập niên Thẩm gia cũng có tích cóp tài nguyên và mối quan hệ toàn bộ con đều có thể sử dụng."

Diệp Hoan cúi đầu không nói.

Thẩm Đốc Lễ vẽ lên một kế hoạch chi tiết về tương lai của hắn, thật tỉ mỉ, thật chói lọi.

Thế nhưng....

Diệp Hoan ngẩng đầu, nhìn Thẩm Đốc Lễ cười nhẹ: "Tương lai của tôi, tại sao phải để ông sắp đặt?"

Thẩm Đốc Lễ ngữ khí có chút trầm giọng: "Bởi vì ta là cha của con."

"Làm cha thì có thể sắp xếp cuộc sống của con trai mình sao?"

"Ta sẽ luôn để tâm chiếu cố con, có ta con sẽ bớt được rất đoạn đường quanh co"

"Không đi đường quanh co thì cuộc sống nhất định sẽ hoàn mỹ sao?"

Thẩm Đốc Lễ hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng.

Đứa con trai này, luôn làm cho ông cảm thấy bất lực, nếu như là một cán bộ nào đó dám nói chuyện như vậy với ông thì sớm bị ông diệt rồi .

"Diệp Hoan, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau, được không?" Thẩm Đốc Lễ bất đắc dĩ nhìn hắn, lông mày nhíu lại:" Vì sao ta và con từ lúc gặp mặt tới bây giờ luôn không thể hòa thuận được vậy ?"

Diệp Hoan tựa như an ủi vỗ vỗ tay của hắn. " Ngài Thẩm à, ngài cần phải thành thật tự kiểm điểm mình một chút."

Thẩm Đốc Lễ tay phải rục rịch như muốn đánh hắn.

"Diệp Hoan, con là người của Thẩm gia, vô luận con có nguyện ý thừa nhận hay không đều không thể tránh được sự thật này. Vì cái gì con không muốn cùng ta quay về Thẩm gia. Con nhìn xem có ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn, con đến tột cùng là sợ cái gì ?"

Diệp Hoan kiên định lắc đầu:"Cửa nhà giàu sâu như biển, tôi chỉ là một cây cỏ dân dã, thân thế dù có cao đến đâu, nhưng qua nhiều năm thói quen cùng với tính cách chắc là sẽ không sửa được. Ông cảm thấy người như tôi ở với Thẩm gia mãi mãi được hay không? "

"Con cũng nên thích ứng với hoàn cảnh mới, không lẽ con nghĩ tính cách này đã tốt rồi không cần sửa đổi hay sao? "

Diệp Hoan nháy mắt cười đáp: "Tại sao phải sửa? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, cả ngày nghiêm nghị, cứng nhắc giống như ông mới là tốt sao? Tôi sinh ra đã là đầu gỗ, nếu bức tôi sinh hoạt giống như ông thì một ngày tôi cũng không sống nổi."

Thẩm Đốc Lễ thở dài, vỗ trán nói: "Được rồi, vậy hãy nói cho ta biết, con định ở lại Ninh Hải làm gì? Tiếp tục cả ngày không có việc gì làm cứ chơi bời lêu lổng vậy sao? "

"Ai nói tôi không có việc làm" Diệp Hoan khẽ nói: "Tôi gần đây rất bận rộn xây dựng thêm nhà của tôi, công việc rất là bề bộn đấy."

"Cái gì mà nhà? Con ở đâu ra mà có nhà? "

"Là viện phúc lợi đó. Mẹ chi tiền, tôi đến giám sát việc cải tạo viện phúc lợi”

"Ngoại trừ cái này ra, con còn ý định làm gì nữa? "

Diệp Hoan kinh dị mở to mắt: "Chuyện này đã là rất lớn rồi, tôi làm việ chẳng phân biệt được ngày đêm đây này."

Thẩm Đốc Lễ không nói gì, ông lo lắng nếu nói thêm một câu nữa chính mình không khống chế được mà một phát tát chết đứa con trai này mất.

Diệp Hoan cũng trợn trắng mắt mà nhìn ông.

Hai cha con càng nói càng cụt hứng, không khí càng lúc càng kém vui.

Rất xa, có tiếng của Hầu Tử cùng Trương Tam truyền đến: "Anh Hoan, bọn em ở chỗ này, xin lỗi trên đường kẹt xe, bọn em tới chậm. "

Diệp Hoan đứng bật đậy, cao hứng vẫy tay gọi hai người.

Hầu Tử cùng Trương Tam vừa mới chuẩn bị tiến lên, lại bị cảnh vệ của Thẩm Đốc Lễ ngăn lại.

Theo quy định của cục cảnh vệ trung ương, người xa lạ tiếp cận phải cẩn thận soát người đảm bảo lãnh đạo an toàn.

Vì vậy hai gã cảnh vệ xuất ra máy quét, quét tới quét lui trên người Hầu Tử và Trương Tam.

Hầu Tử cùng Trương Tam phối hợp vươn hai tay ra để cho bọn họ quét, Trương Tam hâm mộ: "Chậc chậc, mày xem cha của anh Hoan tiền hô hậu ủng, cmn quá là uy phong! "

Hầu Tử bĩu môi nói: "Mày nói xem tương lai một ngày nào đó anh Hoan có phải cũng phô trương như thế này không? "

"Khó mà nói, nếu như anh Hoan nguyện ý thì tương lai chắc chắn sẽ là lãnh đạo, giống như trong phim ảnh lúc nào cũng có đám sát thủ mang súng dài nhắm vào các đại nhân vật, hễ có lệnh liền headshot, đầu lãnh đạo sẽ nổ tung như pháo…"

Cảnh vệ đang lục soát nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác liếc bọn hắn.

Trương Tam nói xong một hồi, hứng trí bừng bừng. Hắn đột nhiên kéo cổ áo bên phải lên gần miệng, bắt chước mấy sát thủ trong phim, khẽ nói với cổ áo của mình: "Mục tiêu đã xuất hiện, mục tiêu đã xuất ..."

Lời còn chưa nói xong, Trương Tam lập tức bị tên cảnh vệ đang soát người bổ nhào tới. Gã cảnh vệ bên cạnh hô to: "Báo động cấp một!"

Đại sảnh chợt huyên náo ầm ĩ

Cả sân bay đại loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.