Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 34




Trong nguy kịch, thần hồn ác đấu
Vượt hiểm nguy sở hữu hỏa linh

Vốn Phong Nhược tưởng rằng phen này chắc chắn mình sẽ mất mạng, bởi vì sau khi ngọn hỏa diễm kia chiếm cứ thanh Mị Ảnh kiếm thì cho dù nó không công kích mình, ắt hẳn nhiệt độ của ngọn hỏa diễm cũng thiêu rụi sạch sẽ.

Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại chưa đến mức hoàn toàn thất vọng, chỉ thấy dường như ngọn hỏa diễm kia vô cùng hứng thú với Mị Ảnh kiếm vậy. Sau khi cướp được quyền khống chế, nó liền không ngừng điều khiển Mị Ảnh kiếm diễn ra đủ loại động tác, chẳng thèm chú ý tới thần hồn của Phong Nhược vẫn còn đang tồn tại.

Khi thấy tình hình diễn biến như vậy, Phong Nhược chỉ hơi do dự một chút rồi đưa ra một quyết định vô cùng liều lĩnh, đó là thử đoạt xá ngọn hỏa diễm nhìn như mới có linh trí này.

Đoạt xá có nghĩa là một thần hồn cường đại cưỡng ép chiếm cứ thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn, đồng thời đây cũng là hành động quỷ dị và nguy hiểm nhất từ trước đến nay.

Thế nhưng lúc này Phong Nhược đã không còn lựa chọn nào khác, nếu như hắn không thể giành lại quyền không chế Mị Ảnh kiếm, thì chắc chắn tương lai chờ đợi hắn sẽ là kết cục mất cả chì lẫn chày.

Thừa dịp ngọn hỏa diễm kia không chú ý đến, ý niệm của Phong Nhược ào tới mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt từ sâu trong thần hồn của hắn xuất hiện cảm giác bị thiêu đốt mà không có cách nào ngăn cản, bởi vì như thế nên tình trạng đau đớn kịch liệt này thiếu chút nữa đã làm cho hắn sụp đổ triệt để, vĩnh viễn chôn vùi trong bóng tối. Phong Nhược cũng không biết trình tự đoạt xá thông thường trong tu tiên giới rốt cuộc là như thế nào, hắn chỉ biết cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng nỗi đau như chưa bao giờ trải qua này, rồi liều mạng làm tới, bởi vì hắn biết rõ cho dù chỉ chậm chạp một chút thôi kết quả chờ đợi hắn chính là thần hồn câu diệt.

Cho nên hắn không còn lựa chọn nào khác.

Quá trình này phải nói là cực độ thống khổ, thậm chí Phong Nhược còn sinh ra ảo giác dường như thời gian đang đứng lại vậy, đáng lý ra thời gian nhanh tựa chớp mắt vậy mà bỗng kéo dài ra đằng đẵng cả ngàn vạn năm, phỏng chừng làm cho hắn xuýt chút nữa đã quên mất cả bản thân mình là ai rồi.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là nếu như Phong Nhược lựa chọn quên đi một điều gì đó trong trí nhớ, thì cảm giác đau đớn đến mức khủng bố này lại giảm đi một chút, vì thế trong lòng hắn bỗng xuất hiện lời kêu gọi âm thầm nào đó rằng... hãy quên đi tất cả, như vậy sẽ chấm dứt được tất cả đau đớn đang phải chịu đựng.

Nhưng đồng thời lại một ý niệm khác không ngừng khuyên nhủ hắn đừng quên đi, thống khổ tuy rằng đáng sợ nhưng lựa chọn quên đi tất cả sẽ đem lại hậu quả càng đáng sợ hơn nữa.

Dưới sự dày vò giằng co này, cuối cùng tia ý niệm kia của Phong Nhược cũng chiếm được thế thượng phong, mà gần như cùng lúc đó bên trong ý niệm của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chuỗi những hình ảnh hết sức xa lạ, nhưng những... hình ảnh này cũng không phải quá rõ ràng, hơn nữa gần như toàn bộ nội dung đều là biển lửa.

Đúng lúc này bỗng nhiên Phong Nhược cảm thấy mình vô cùng đói khát, mệt mỏi, thậm chí ngay cả thần trí cũng bắt đầu cảm giác mơ hồ, vì thế hắn bắt đầu vô thức cắn nuốt lung tung mọi thứ xung quanh .

Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, Phong Nhược bỗng bừng tỉnh lại từ trong trạng thái mơ hồ, rồi nhìn ngó xung quanh, lúc này hắn thấy bản thân vẫn còn ở bên trong biển lửa vô tận, nhưng điều quỷ dị nhất chính là hắn thấy thân thể mình bỗng hóa thành một ngọn hỏa diễm cực kỳ quái lạ, còn thanh Mị Ảnh kiếm lại lững lờ trôi nổi ngay bên cạnh mình.

Tình huống này làm Phong Nhược bị lâm vào hỗn loạn rất lâu, cuối cùng hắn mới hiểu ra... mình đã đoạt xá thành công.

Sau khi có được thân thể hỏa diễm, cảm giác nóng cháy lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thậm chí lúc này biển lửa trong mắt người tu đạo khác vốn vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói nó cũng chỉ giống như một cái hồ nước lớn hớn một chút, mặc sức cho hắn bơi lội tung tăng.

Ngoài ra Phong Nhược còn cảm thấy có một điều cực kỳ quỷ dị, đó là thân thể hỏa diễm này tựa như tự động phát sinh ra một lực hút, thậm chí hắn không cần phải làm gì cứ mỗi giờ mỗi khắc đều có lượng lớn hỏa linh khí tinh thuần tự động tràn vào thân thể của hắn, làm cho hắn mạnh mẽ lên từng chút một.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng tình trạng của bản thân, Phong Nhược bắt đầu thử điều khiển thanh Mị Ảnh kiếm, và điều làm hắn vui mừng nhất chính là mình vẫn có thể thi triển được kiếm quyết, thậm chí trình độ khống chế Mị Ảnh kiếm còn linh hoạt và đa dạng hơn trước rất nhiều, từ đó uy lực được tăng cường thêm không ít.

Sau đó Phong Nhược lại thử nghiệm rất nhiều thứ, cuối cùng kết quả nhận được chính là: hiện tại thân thể này của hắn ngoại trừ giúp hắn điều khiển Mị Ảnh kiếm thêm phần linh hoạt ra, còn những thứ như Thập Trượng Thanh Ti hay pháp thuật Thuẫn Tường thì lại không thể thi triển được, nguyên nhân của việc này là vì hiện tại toàn bộ thân thể đều được cấu tạo nên từ hỏa linh lực tinh thuần.

Theo như Phong Nhược phỏng đoán, thực lực của cỗ thân thể này không hề thua kém bất cứ người tu đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nào, thậm chí ở phương diện khác còn có thể sánh cùng với cao thủ Kim Đan kỳ ấy chứ.

Nhất là khả năng điều khiển hỏa diễm tương đối đáng sợ, Phong Nhược không hề nghi ngờ gì bởi nếu như hắn nguyện ý sẽ hoàn toàn có thể làm cho Hỏa Linh tuyền bạo phát với quy mô lớn, như vậy có nghĩa là nếu hắn muốn thì có thể hũy đi toàn bộ mấy trăm thanh kiếm của đám đệ tử Thượng Tam Viện đang rèn luyện ở đây.

Nghĩ tới đây lập tức trong lòng Phong Nhược cảm thấy vô cùng xấu hổ, sao hắn lại trở thành con người tà ác đến vậy chứ, vừa mới có được chút năng lực này đã nghĩ ngay đến những điều tốt lành gì, trong khi chủ nhân lúc trước của cỗ thân thể này lại vô cùng thuần lương, chưa từng suy nghĩ qua những điều tà ác như vậy.

Sau khi đã làm quen với thân thể mới này, Phong Nhược bắt đầu cảm thấy không nỡ bỏ, bởi vì hắn phát hiện ra cỗ thân thể này có thể nói là rất xứng với cái danh khống chế hỏa diễm đến mức cực phẩm, nếu như có thể tìm ra phương cách áp dụng trong chiến đấu thì uy lực của nó không hề thua kém bất cứ một loại pháp bảo nào.

Thế nhưng Phong Nhược cũng cảm thấy có chút lo ngại, bởi vì dù sao hắn cũng muốn làm chủ chính thân thể bản thân của mình, nhưng không biết sau khi ý thức quay trở lại thân thể kia thì liệu cỗ thân thể hỏa diễm này có tiêu tan hay không? Liệu có biến mất đi hay không?

Cho nên sau một phen suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng Phong Nhược cũng nghĩ ra một biện pháp có lẽ chưa hẳn là hoàn thiện lắm để xử lí, đó chính là đem cỗ thân thể hỏa diễm này bám lên thân Mị Ảnh kiếm, sau đó mình lại đem ý thức quay trở về bản thể.

Đã nghĩ là làm, bởi vì Phong Nhược cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chẳng may thân thể phía trên của hắn gặp phải tình huống xấu nào thì e rằng hết sức thê thảm.

Cũng may là có lẽ do cỗ thân thể này quá tinh thuần, không hề có một tia tạp chất, vì thế tâm niệm của Phong Nhược có thể di chuyển nhanh chóng không hề có chút cảm giác ngăn cản nào, chỉ trong chớp mắt hắn đã thành công bám lên thân Mị Ảnh kiếm, sau đó ý niệm thoát ly rồi thao túng thanh Mị Ảnh kiếm bay nhanh lên phía trên.

Khi Mị Ảnh kiếm vừa lao ra khỏi Hỏa Linh tuyền, lập tức ý niệm của Phong Nhược di chuyển quay trở về bản thể, nhưng khi hắn còn chưa kịp tìm hiểu tình huống xung quanh thì bỗng nghe thấy thanh âm hít vào hết sức kinh ngạc của mọi người xung quanh.

Khi hắn vừa mở to mắt định thu hồi Mị Ảnh kiếm vào vỏ kiếm, thì khung cảnh trước mắt khiến hắn ngây cả người, bởi vì lúc này Mị Ảnh kiếm đang bị một ngọn hỏa diễm cực lớn cao ước chừng mười trượng bao lấy toàn thân,thoạt nhìn trông giống như một con rồng lửa vô cùng uy mãnh, khiến đám đệ tử Thượng Tam Viện xung quanh sợ đến ngây người.

Trong khoảng thời gian vài nhịp thở, Mị Ảnh kiếm cứ kéo theo một ngọn hỏa diễm khổng lồ bay lượn phía trên Hỏa Linh tuyền, bởi vì lúc này Phong Nhược chẳng biết phải làm thế nào mới thỏa đáng, chẳng lẽ thu hồi kiếm vào trong vỏ sao? Chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng bị thui thành con gà nướng ấy chứ.

"Đây là hỏa thú, mọi người đừng công kích nó, tránh làm nó tức giận, nhanh chóng thông báo tình hình cho Trưởng lão của bổn tông ngay".

Rốt cục cũng có người tỉnh lại từ trong đợt kinh sợ vừa rồi, lập tức lớn tiếng kêu lên, nghe thấy vậy rất đông đệ tử Thượng Tam Viện vốn đang rèn luyện kiếm khí trong Hỏa Linh tuyền lần lượt thu hồi lại hết kiếm khí, sau đó từ từ lùi ra xa, chẳng mấy chốc xung quanh chỉ còn lại Phong Nhược đang đau đầu nhức óc tìm cách xử lí.

"Này, vị sư đệ thuộc Kiếm Tâm Viện kia, ngươi vẫn ù lì ở đấy làm gì thế ? Sợ quá lên choáng váng rồi sao? Nhanh chóng lui về sau đi" Có người vội vàng hô lên.

"À được... được..." Phong Nhược vừa mở miệng đáp ứng, vừa khống chế cho thanh Mị Ảnh kiếm chui vào trong Hỏa Linh tuyền một lần nữa, lúc này trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi, may mà Mị Ảnh kiếm được bao bọc che dấu trong ngọn lửa, chứ nếu không lần này hắn thảm thật rồi.

Thế nhưng lúc này xem ra vẫn chưa giải quyết được phiền phức này, vì thế Phong Nhược vội vàng thả ý niệm ra tiến vào trong thân thể hỏa diễm kia một lần nữa, nhất định hắn phải giải quyết cho xong trước khi mấy Trưởng lão của Trấn Thiên Tông kéo đến đây, bởi vì bọn họ đều là những lão quái có thần hồn vô cùng cường đại, nói không chừng chỉ cần nhìn qua là có thể phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu ngay.

Lần này Phong Nhược khống chế thân thể hỏa diễm hòa lẫn với ngọn lửa xung quanh để ngụy trang, sau đó lại khống chế Mị Ảnh kiếm bay ra khỏi Hỏa Linh tuyền, đến khi thanh Mị Ảnh kiếm bay vào trong vỏ kiếm, hắn mới đem ý niệm của mình chuyển dời về bản thể.

Ngay lúc hắn còn chưa kịp thở dài một hơi buông lỏng, thì đã có mấy bóng người ào tới như cuồng phong, khi nhìn thấy mấy người này, trong lòng Phong Nhược thầm hô lên 'nguy hiểm thật ', sau đó vội vàng lùi lại hòa vào đám đông.

"Đã xảy ra chuyện gì ?"

Người lên tiếng quát lạnh là một nam tử trung niên có tướng mạo vô cùng nghiêm túc, tuy Phong Nhược không nhận ra được người này là ai, nhưng chỉ dựa vào thực lực mạnh mẽ của hắn, cộng thêm thanh âm lạnh lẽo như đã trải qua tôi luyện của hàn băng vạn năm, khiến lời nói vừa thốt ra đã làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít.

"Hồi bẩm tiền bối, vừa có một đầu hỏa thú đi ra từ trong Hỏa Linh tuyền" Lúc này một vị đệ tử Thượng Tam Viện có lá gan không nhỏ mới cẩn thận trả lời, sau đó đem sự hình lúc nãy kể qua một lượt.

"Nói hưu nói vượn gì thế, tuy cứ cách một thời gian là Hỏa Linh tuyền đều bạo phát, nhưng thứ xuất hiện cũng chỉ là hỏa diễm thôi, điều này chẳng có gì là ngạc nhiên cả, các ngươi phải biết rằng vốn Hỏa Linh tuyền đã bị Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận phong ấn chặt chẽ, nếu không phải cứ cách vài ngày niêm phong bị nói lỏng thì ngay cả hỏa diễm các người còn chẳng thấy. Còn hỏa thú sao? Đúng là vớ vẩn, lão phu và mấy người phụ trách ngày đêm để ý tới đại trận, nếu như có gì đó nằm ngoài kiểm soát thì làm sao đám người lão phu lại không biết cơ chứ?"

Trung niên nam tử kia hung hăng trừng mắt nhìn vị đệ tử Thượng Tam Viện vừa trả lời, sau đó ánh mắt sắc lạnh của hắn đảo qua tất cả những người có mặt một lần rồi nói với người bên cạnh: "Chúng ta đi".

Đợi đến lúc mấy người kia rời khỏi thì mấy trăm tên đệ tử Thượng Tam Viện đang đứng trong tiểu cốc mới ngó nhìn lẫn nhau, chẳng biết nói gì cho phải.

"Có lẽ là chúng ta nhìn lầm rồi" Sau nửa ngày mới có người nhỏ giọng lên tiếng.

"Đúng vậy, có lẽ lúc nãy Hỏa Linh tuyền đã bạo phát, có khi đây là lần ngoại lệ ấy chứ".

"Đúng đấy, mới vừa rồi là tên hỗn đản nào nói nó là hỏa thú đấy? Nếu đúng là hỏa thú, vì sao nó lại không công kích chúng ta?"

"..."

Sau một phen xôn xao thảo luận, một số đệ tử Thượng Tam Viện lựa chọn phương cách tạm thời rời khỏi nơi đây, một vài người vẫn còn đang bàn tán, nhưng chỉ có rất ít người quyết định ở lại Hỏa Linh tuyền để rèn luyện kiếm ý, và Phong Nhược là một người trong số đó, thật ra thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác, bởi hắn cảm thấy hắn còn phải nỗ lực làm quen với thân thể hỏa diễm kia thêm một chút nữa, ít nhất cũng phải hiểu được cách dùng thân thể đó công kích ra sao, còn phải địng ra phương hướng phát triển trong tương lai và những điều hạn chế cần phải tránh nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.