Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 14




Phượng Thiên Vũ híp mắt cười cười: "Có thể."

"Tốt lắm, Phượng nhị tiểu thư, tại hạ xin đi trước, nếu như Phượng nhị tiểu thư có chuyện muốn tại hạ giúp đỡ, có thể cầm lấy khối lệnh bài này đi tìm tại hạ" Nói xong, liền lấy ra một khối lệnh bài màu vàng đưa đến trước mặt Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ nhìn khối lệnh bài rực rỡ trước mặt, hai mắt liền cong lại, không khách khí đưa tay cầm lấy, phú khả địch quốc a, trước mắt nàng rất là nghèo, nói không chừng không có tiền lại bị người ta bắt chẹt nữa thì sao: “Vân công tử không phải là còn có việc bận hay sao? Có thể rời đi được rồi!"

Phượng Thiên Vũ vô cùng lễ phép nhường đường, còn làm thêm cái tư thế xin mời.

Vân Ế kinh ngạc, cầm đồ của người ta, bình thường không phải hay nói là đa tạ hay khách khí gì gì đó sao?

Như thế nào nàng cầm đồ xong liền đuổi hắn đi a?

"Vân công tử, ngươi còn chưa đi sao?"

Vân Ế đang kinh ngạc, bên tai truyền đến âm thanh của Phượng Thiên Vũ, liền hoàn hồn,thoáng mỉm cười nhìn Phượng Thiên Vũ, nói: "Phượng nhị tiểu thư, xin cáo từ."

"Đi thong thả không tiễn."

Đang đi ở phía trước Vân Ế nghe được chân dưới liền chao đảo, được rồi, hắn thật sự không nên mong chờ nàng sẽ nói cái gì cho phải phép, chỉ mong cái nha đầu Thanh Ngư kia ngàn lần đừng giống như nàng a.

Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn khối lệnh bài trong tay, ý niệm khẽ động, lệnh bài liền biến mất.

(Tác giả: Tiểu Vũ Nhi, ngươi như thế nào lại tham tiền như vậy a? . . Phượng Thiên Vũ: "Liên quan gì đến ngươi, không phải là ngươi viết đấy sao? Thật là làm mất hình tượng thuần khiết của ta." . Tác giả: "Được rồi, ngươi thuần khiết . ! )

"Hoàng Thượng, Bổn cung thấy nhân vật chính của buổi tiệc Bách Hoa cũng đã rời đi, yến tiệc cũng gần kết thúc rồi, vừa vặn Bổn cung muốn cùng Vũ nhi trò chuyện một chút, Hoàng Thượng, ngươi xem?" Liễu Nguyệt nhẹ nhàng nói, đối với Đông Mặc Khế cười vui vẻ đến mê người, tiệc Bách Hoa là cái gì, nàng hiện tại chỉ muốn cùng Vũ nhi tâm sự!

Đông Mặc Khế nhìn hoàng hậu của mình, trong lòng một hồi chua xót, nàng chỉ nhớ, chỉ muốn tâm sự với Phượng Thiên Vũ thôi sao, còn ta đây thì sao a: "Hoàng hậu, nàng không có tâm tư, nhưng ta đây…."

Đông Mặc Khế chưa kịp nói xong, liền nghe. .

"Các vị ái khanh, các ngươi cũng đã nghe được rồi, Hoàng Thượng hôm nay không có tâm tư, tiệc Bách Hoa liền kết thúc, các vị có thể lui xuống được rồi."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy liền buồn cười, nàng rõ ràng là nghe được chính di nương mới không có tâm tư mà sao lại biến thành dượng rồi.

Đông Mặc Khế: . Thật không phải là hắn không có tâm tư!

"Hoàng Thượng, lão thần xin cáo lui." Lâm Thái Sư tuổi già sức yếu liền đứng ra nói đầu tiên, hắn nào dám tìm Phượng Thiên Vũ gây phiền toái cơ chứ, nàng được Quốc Sư bảo hộ đấy, nghe muội muội của nàng nói, bên cạnh của nàng còn có một Siêu Thần Thú, hắn già thật rồi, không tính toán chu toàn được nữa rồi.

Mọi người thấy Thái Sư cáo lui, bọn hắn lưu lại cũng không có ý nghĩa gì rồi, đều nhất nhất hành lễ, lui xuống.

Như vậy, tiệc Bách Hoa còn chưa bắt đầu, đã liền kết thúc.

"Di nương, Vũ nhi có một chuyện muốn hỏi?"

Nhìn thấy tất cả mọi người rời đi, Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Liễu Nguyệt, nhàn nhạt hỏi.

"Vũ nhi, đi cung Phượng Nghi, di nương cũng có chuyện muốn nói cho ngươi biết." Liễu Nguyệt nói xong, kề tai Đông Mặc Khế nói nhỏ vài tiếng, liền dẫn Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư trở về cung Phượng Nghi, chỉ còn Lâm quý phi cùng Đông Ngự Phong vẫn đứng trong điện luận võ.

"Hoàng Thượng, chỉ là một cái tiểu thư của Thừa Tướng, lại dám đánh quý phi, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nô tì cứ như vậy bỏ qua nàng ta hay sao?" Thấy Phượng Thiên Vũ đã rời đi, Lâm Uyển bất mãn nói, nàng đường đường một quý phi, làm sao có thể để một cái tiểu thư của Phượng phủ đánh chứ, uy nghiêm của nàng cứ như vậy sẽ mất sạch.

"A? Vậy ái phi muốn như thế nào đây?" Đông Mặc Khế buồn cười hỏi, nàng là heo sao?

Không thấy Quốc Sư đại nhân bảo vệ nàng như thế nào sao, còn có Hoàng Hậu của hắn lại yêu thương nàng như vậy, Lâm Uyển còn muốn tìm Phượng Thiên Vũ gây phiền toái, nàng không phải heo chứ còn là gì nữa?

"Nô tì cho rằng, nàng dám đánh quý phi chính là coi rẻ hoàng quyền, nên chém đầu, răn đe." Lâm Uyển nói xong, nhìn Đông Mặc Khế cười nói: "Hoàng Thượng, người nói có đúng hay không?"

Đông Ngự Phong nghe vậy, vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Lâm Uyển, tâm tư của ngươi, ngươi tưởng trẫm không biết hay sao? Phượng Thiên Vũ tiến cung ngươi lại muốn giết nàng, làm cho nàng đi vào Thánh Điện, hoàng hậu không có tìm ngươi tính sổ, ngươi bây giờ lại muốn trẫm chém Phượng Thiên Vũ, sao ngươi không đi cùng Quốc Sư mà cáo trạng, trẫm nghĩ nên chém ngươi thì đúng hơn."

Đứng ở bên cạnh Đông Ngự Phong một mực nghĩ đến Phượng Thiên Vũ rõ ràng cố tình lừa gạt hắn, khi nghe thấy âm thanh phẫn nộ kia, vội vàng nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu không hiểu chuyện, kính xin phụ hoàng thứ lỗi."

Đông Ngự Phong cúi đầu nói, hắn thật không ngờ mẫu hậu có thể ngu ngốc như vậy, đến lúc này, còn nghĩ muốn giết Phượng Thiên Vũ.

Đông Mặc Khế đi đến trước mặt Lâm Uyển, trên khuôn mặt tuấn mỹ che kín hơi mù: "Lâm Uyển, lần này trẫm tạm thời tha cho ngươi, nếu có lần sau, trẫm nhìn xem ai còn có thể bảo vệ cho ngươi."

Nói xong, phất tay áo, mang theo một đám nô tài rời đi.

Trong điện chỉ còn lại Lâm Uyển cùng Đông Ngự Phong.

Đông Ngự Phong lắc đầu: "Mẫu hậu, người như thế nào lại ngu ngốc như vậy, Phượng Thiên Vũ có Quốc Sư bảo vệ, Hoàng Hậu cũng rất yêu thương nàng, phụ hoàng lại che chở cho Hoàng Hậu, tại thời điểm mấu chốt thế này người còn muốn phụ hoàng giết Phượng Thiên Vũ?"

"Phong nhi, mẫu hậu không cam lòng, nàng ta chỉ là một tiểu thư thất sủng của phủ Thừa Tướng sao có thể đánh mẫu hậu, còn có tiện nhân Liễu Nguyệt kia, thật không biết nàng ta có chỗ nào tốt, Hoàng Thượng lại che chở cho nàng như vậy, Thái Tử vài năm nay đều không trở về, Hoàng Thượng lại che chở cho tiện nhân kia, nếu Thái Tử trở về, Phong nhi, ngôi vị hoàng đế này. .. !"

Dựa vào cái gì mà con của nàng là cấp thấp Linh Tôn, con của tiện nhân kia lại là cao cấp Linh Tôn, dựa vào cái gì mà nàng chỉ là quý phi, tiện nhân kia lại là Hoàng Hậu, nàng không cam lòng!

"Mẫu hậu, ta tự có chủ trương, ta xin khuyên mẫu hậu một câu, không được trêu chọc Phượng Thiên Vũ, nếu mẫu hậu còn cố tình đi trêu chọc nàng thì ta nghĩ tuyệt đối không đơn giản là bị đánh như vậy đâu."

"Ta còn có việc, xin đi trước, mẫu hậu cũng trở về cung nghĩ ngơi đi." Nói xong, quay người rời khỏi điện luận võ.

Lâm Uyển hai mắt híp lại, nàng không tin, nàng không tin Phượng Thiên Vũ lợi hại như vậy, hôm nay trông thấy Phượng Thiên Vũ sử dụng linh lực, như vậy nàng ta đã không còn là phế vật nữa rồi nhưng như vậy cũng không nói lên điều gì.

Phượng Nghi cung.

"Các ngươi đều đi xuống đi."

Trong cung Phượng Nghi, Liễu Nguyệt đuổi cung nữ đi ra ngoài, chỉ còn Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư.

"Di nương, Vũ nhi muốn hỏi ngươi, di nương có biết một khối hình trăng lưỡi liềm hay không?"

Phượng Thiên Vũ nhíu mày, môi bờ khẽ nhếch, đồ vật hình trăng lưỡi liềm kia rút cuộc là cái gì?

"Vũ nhi, Thanh Ngư, các ngươi đi theo Bổn cung." Liễu Nguyệt nói xong, mang Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư đi đến trước một cái bình hoa tinh xảo, sau đó nàng bước đến xoay bình hoa mỗi bên ba lần, liền xuất hiện một mật thất.

Liễu Nguyệt mang Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư bước vào, nàng không kiêng kỵ Thanh Ngư, Vũ nhi tin tưởng Thanh Ngư, nàng cũng vậy.

Mật thất không dài, bốn phía khảm những viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng mật đạo, không lâu sau, ba người liền đã đến một gian phòng.

Gian phòng không lớn, trong đó có treo một bức họa, một đôi nam nử đang ôm nhau, nữ tử trong bức họa tướng mạo xinh đẹp, một đôi mắt phượng rất giống Phượng Thiên Vũ không thể nghi ngờ, nam tử tướng mạo tuấn mỹ, là một mỹ nam hiếm có.

Thanh Ngư trông thấy nữ tử, liền hô lên: "Tiểu thư, tiểu thư, đó chính là phu nhân."

Thanh Ngư nói ra, tuy rằng lúc đó nàng còn nhỏ, nhưng mà phu nhân rất xinh đẹp, lại rất giống với tiểu thư, cho nên nàng có ấn tượng với phu nhân rất sâu
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.