Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 1




Long đế đè lên người Dịch Cẩn Ninh, miệng dán lên, cắn vào cổ nàng.

Đôi môi lạnh lẽo dán vào cổ nàng, suy nghĩ của dịch Cẩn Ninh lập tức tỉnh táo lại, dùng sức đẩy người trên người mình ra. Người phía trên bị đẩy bỗng sửng sốt, lại cười hì hì dán vào.

“Bảo bối, lâu như vậy không đón nàng tiến cung, tức giận sao?”

Ông ta ôm vai Dịch Cẩn Ninh, mùi trà long tỉnh nồng đậm xông vào mũi, Dịch Cẩn Ninh nhíu mày, nghiêng người tránh đôi môi đang áp xuống.

“Im miệng!”

Nàng quát lạnh một tiếng, cuốn chăn che người mình, nhảy ra khỏi chỗ nước sôi lửa bỏng.

Long đế tuy hơi lớn tuổi, nhưng lớn lên rất cường tráng. Nghe Bối Nhi nói đôi khi tinh lực ông ta tốt có thể một đêm ngự vài phi tần, quả là vô cùng đáng sợ.

Nàng quấn chiếc chăn tơ lụa màu trắng thuần thêu mai cúc trúc lộng lẫy vào người, thắt một cái nút lại, thoạt nhìn còn rất giống y phục một mảnh lộng lẫy.

“Ông đừng tới đây!”

Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt, coi người trước mắt như một con sói hung ác.

Không, quả đúng là một con sói hung ác. Lúc này hai mắt ông ta đang loé ra ánh sáng màu xnah, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực. Ông già này quả nhiên là ngựa đực chuyển thế, thấy nữ nhân liền biến thân thành sói.

“Trẫm biết, nàng đang nói ngược! Tiểu mỹ nhân, nàng đừng oán giận trẫm, trẫm cũng bất đắc dĩ mà thôi, nàng có biết con cọp mẹ của trẫm…”

Long đế lải nhải liên miên, ông ta đứng lên đi đến trước mặt Dịch Cẩn Ninh, nhân lúc nàng chưa chuẩn bị bế nàng lên, ném lên trên giường.

“Này… Ông mà còn vậy cẩn thận ta thiến ông!”

Dịch Cẩn Ninh không đùa, đây là giống ngựa đực, Công chúa A Mục đã không nhìn được rồi. Nếu nàng bị ông ta ăn thật, vậy chẳng phải ghê tởm chết sao?

“Ái phi, nàng làm sao vậy?”

Vẻ mặt Long đế tràn đầy nghi hoặc, lúc Ninh phi chưa tiến cung chẳng phải thích ông ta đối với mình như vậy sao, chẳng lẽ tiến cung rồi thì trở nên dè dặt?

Ông ta cười tà, định đè thân trần lên, Dịch Cẩn Ninh mang thai, không dám có động tác quá lớn chỉ dám dùng sức đẩy nam nhân đang áp người xuống mình.

Tiếc rằng nam nhân kia thật sự quá nặng, nàng ra sức đấm một cái, đôi bàn tay trắng như phấn dừng trên người Long đế làm ông ta có cảm giác như bị gãi ngứa. cả người càng nóng hầm hập lên.

Dịch Cẩn Ninh cắn môi, trong lòng thầm nói với cục cưng: “Thật xin lỗi cục cưng, mẫu thân sẽ đối phó với kẻ địch, con tạm thời chịu đựng nhé.”

Nội kình bộc phát, chưởng phong trong tay như gió thét đánh vào trước trán Long đế, lập tức một chưởng đánh qua. Nào ngờ Long đế này cũng là cao thủ, thâm tàng bất lộ. Trước kia Công chúa A Mục chưa hề đề cập đến, nghĩ chắc là bà ta cũng không rõ nền tảng của Long đế.

Không đợi nàng nghĩ lại, Long đế linh hoạt vặn chặt cánh tay nàng, một tay khống chế sau lưng nàng, trói tay nàng sau người. Miệng không ngừng phà hơi thở ấm áp vào cổ nàng, Dịch Cẩn Ninh ghê tởm rụt cổ lại.

“Ái phi, nàng lại nghịch ngợm rồi!”

Dịch Cẩn Ninh cau mày, hơi thở trên gáy làm nàng bất an, trước kia Long đế này và Ninh phid dều tán tỉnh nhau như vậy ư?

Chuyện này… Quá phóng túng rồi!

Không đúng, nghe đồn Long đế có thể một đêm thị tẩm vài phi tần, nơi này lại chỉ có mình nàng, chẳng lẽ thể lực Ninh phi này rất tốt, tốt đến không cần gọi các nữ nhân khác cũng đủ để thoả mãn Long đế? Trời ạ!

“Bé con, võ công của nàng vẫn là đừng lộ ra mới tốt! Trẫm dạy võ côn cho nàng không phải để nàng đối phó với trẫm, tác dụng của nàng là giúp trẫm đối phó hoàng hậu và đám đại thần tranh cãi ầm ĩ kia, biết chưa?”

Ông ta nằm sau lưng Dịch Cẩn Ninh, nhẹ tay vuốt ve vành tay nàng, làm cả người nàng run lên.

Nếu đã không cương được, thì ta nhu!

Nàng thay đổi sắc bén vừa rồi, thu lại sắc sảo, trở mình đối mặt với Long đế, làm nũng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân chờ ở nơi không thấy tí ti hơi người nào kia sắp buồn đến chết rồi, bây giờ ngài mới nhớ đến thiếp thân, tự nhiên thiếp thân tức giận!”

Đôi môi hồng hồng của nàng hơi vểnh lên, trêu chọc Long đế lại càng ngứa ngáy trong lòng khó mà chịu được, tay rất không tự giác buông nàng ra.

“Sao, cảm thấy trẫm trọc giận nàng sao, vậy trẫm thật sự nên phạt, lại có thể làm mỹ nhân tức giận!” Ông ta vô cùng hứng thú nhìn Dịch Cẩn Ninh, ngón tay thon dài có vẻ già nua cả ông ta nâng cằm nàng lên: “Nàng nói xem, muốn trừng phạt trẫm như nào, trẫm đều nghe theo nàng!”

“Lời này là hoàng thượng nói đấy nhé!”

Dịch Cẩn Ninh hờn dỗi, nghiêng người về sau né tránh động tác của ông ta.

“Vậy… thiếp thân liền…”

Còn chưa đợi Dịch Cẩn Ninh nói xong, ngoài cửa trueyèn đến một thanh âm sốt ruột.

“Hoàng thượng, không xong rồi, Tiêu mỹ nhân đẻ non!”

Long đế nghe xong, thân hình cao lớn hơi thò ra ngoài giường, trong đôi mắt lạnh lùng một chứa chút hơi ấm: “Ngươi vừa nói gì? Chuyện khi nào, sao bây giờ mới báo?”

Trong nháy mắt Dịch Cẩn Ninh thấy rõ, khi ông ta trừng mắt lên ánh mắt là màu đỏ. Đến lúc nàng lại cẩn thận nhìn lần nữa, ánh mắt lại khôi phục lại màu nâu vốn có.

Nàng hoài nghi có phải vừa rồi mình ho mắt không.

Người bên ngoài co rụt lại, nàng chính là một tiểu cung nữ bên người Tiêu mỹ nhân.

Sáng nay Tiêu mỹ nhân ăn điểm tâm Ninh phi nương nương đưa đến liền luôn miệng kêu muốn đi ngủ, các cung nữ cũng không để ý. Nhưng là Tiêu mỹ nhân ngủ cả ngày cũng không thấy thức dậy, thời gian bữa tối vừa qua không lâu nàng liền nói đau bụng, kêu chưa được bao lâu thì hạ thân chảy máu.

Lúc này hoàng thượng đnag tức giận, có phải sẽ giết nàng không? Nàng run run, đứng đó không dám động đậy, chờ Hoàng thượng xuống giường thăm Tiêu mỹ nhân.

Tiêu mỹ nhân được sủng ái là không cần nói, chỉ vì hoàng thượng năm mươi năm chưa có con nối dòng, trong bụng Tiêu mỹ nhân là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế tương lai. Lúc này mất đứa bé, hoàng thượng có thể không tức giận sao?

“Nói, trẫm hỏi ngươi mau nói!”

Long đế xuống giường, các cung nhân lập tức tiến lên thay quần áo cho ông ta, động tác thuần thục tự nhiên, không dông dài dây dưa chút nào, vài động tác đã mặc xong áo lót màu vàng sáng cho Long đế.

Ông ta liếc cung nữ ở cửa cung một cái, thanh âm lạnh lùng: “Thấy trẫm không quỳ, đánh chết!”

Tiểu cung nữ suy sụp ngã ngồi xuống đất, tiêu rồi! Vừa rồi nàng sốt ruột quá nên quên mất quỳ lạy.

Để lại Dịch Cẩn Ninh trên giường thật lâu sau mới có phản ứng, vậy xem như cứu nàng một mạng đi?

Tay nàng đặt trên bụng, vẻ mặt hạnh phúc.

Cục cưng, mẫu thân sẽ nhanh chóng đưa con rời khỏi đây.

Nơi này không thích hợp với nàng, ít nhất thì lúc này không thíhc hợp.

Tiểu cung nữ ngồi bên ngoài bị kéo uống, kẻ hầu người hạ cũng bỗng chốc không thấy tăm hơi đâu. Nàng kêu thử mấy tiếng: “Còn ai không? Thay quần áo cho bản cung!”

Chuyện phá vỡ quy củ này làm nàng rất là bất đắc dĩ, thị tẩm thì thị tẩm đi, lại còn cởi bỏ sạch sẽ ném lên giường người khác. Cuộc sóng hoàng gia thì ra xa hoa lãng phí vô độ đến bực này, nên sửa lại quy củ quái lạ này rồi.

“Nương nương có gì sai bảo?”

Đang ngẫm nghĩ thì một người quỷ mị như đang đứng khom lưng cnạh nàng.

Đây là một cung nữ mặc trang phục của đại cung nữ màu phấn hồng, nhìn phối sức trên đầu là biết thời gian nàng ở trong cung không dưới mười năm.

“Lấy cho bản cung một bộ quần áo đến đây!”

Dịch Cẩn Ninh không chú ý đến vẻ mặt cung nữ kia, chỉ thấy nàng vẫn đứng vững như núi ở đằng đó.

Nàng lại nói: “Ngươi không nghe rõ bản cung nói gì sao?”

Cung nữ vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tì không dám, chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì?” Ánh mắt nàng hơi đảo qua, lướt qua đỉnh đầu cung nữ kia, nhìn đường rẽ ngôi giữa đầu nàng ta.

Cung nữ động đậy, muốn ngẩng đầu lại không dám: “Hoàng thượng có quy định, nương nương thị tẩm không được sự cho phép của ngài thì không được tự tiện xuống giường, hơn nữa… nơi này không chuẩn bị quần áo cho nương nương, chỉ có thể chờ hoàng thượng thoả mãn mới… Mới có thể được cung nhân nâng trở lại chỗ ở.”

Đây là phá quy củ gì vậy?

Trong lòng Dịch cẩn Ninh vô cùng buồn bực, càng nhận định Công chúa A Mục muốn nàng trở về kế thừa ngôi vị hoàng đế là đương nhiên. Long đế này hoa mắt ù tai xa hoa lãng phí, vốn không xứng làm kẻ thống trị Nam Lăng.

“Được rồi, không có việc gì, ngươi đi lấy một bộ quần áo đến cho bản cung, bản cung nhanh chân đến thăm tiêu mỹ nhân. Đó là con nối dòng của hoàng thượng, nói không chừng sẽ mất, hoàng thượng nhất định không còn tâm tình thị tẩm bản cung. Nếu như ngài thực sự trách tội, bản cung gánh trách nhiệm giúp ngươi.”

Dịch Cẩn Ninh thu lại tức giận, đợi cung nữ này lấy ra mọt bộ quần áo hình thức rối rắm lại không nhịn được muốn chửi người. Nàng muốn chạy trốn đấy, cho nàng một bộ quần áo đủ mệt chết người thế nào, còn bảo nàng chạy thế nào?

Nhưng mà, có còn hơn không! lê}quý||đôn Trước mặt vào rồi nói tiếp, miễn cho đến lúc đó tâm tình Long đế không thoải mái, vừa trở về đã trút lửa lên người nàng thì nguy to.

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, có thể nơi đó hoàng thượng cần nhân thủ, bản cung ở đây không cần ngươi hầu hạ!” Bối Nhi chờ ở cửa, nàng liếc mắt một cái là đã thấy.

“Vâng!”

Cung nữ khom người lui xuống, Dịch Cẩn Ninh gọi Bối Nhi tiến vào, muốn xuất cung nàng còn phải dựa vào Bối Nhi dẫn đường.

“Nương nương, người đây là muốn làm gì?”

Trở lại chỗ ở ban đầu, theo như lời Bối Nhi thì đây là điện Trữ Tú.

Bối Nhi nhìn nương nương nhà mình vội vàng thu dọn đồ đạc, ở trên bàn trnag điểm lúc thì lấy một cái vòng, lúc thì lấy trâm ngọc, lúc sau lại bỏ lại, chỉ lấy ít bạc vụn.

Đi là đi, nhưng không mang theo bạc thì sinh hoạt kiểu gì? Nhưng không thể mang qua snhiều đồ, bằng không không dễ đi.

“Bối Nhi, xuất cung môn đi đường nào?”

Nàng bận rộn không quay đầu nhìn mà cứ thế hỏi thẳng.

Bối Nhi không rõ thực hư, cho rằng nàng muốn hiểu chút ít tình huống trong cung, bèn nhu thuận nói: “Đi thẳng dọc theo đường cái là được, đến đạo cung môn thì quẹo phải rồi quẹo trái là đến ngự thư phòng, sau đó rẽ phải, đi thẳng một đường là đến đại môn của hoàng cung.”

Dịch Cẩn Ninh nhướn mày, khó mà làm được, nhất định ở cửa cung có người canh gác, nghĩ chắc còn cửa hông lung tung nữa. Nàng cười hì hì nhìn Bối Nhi, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta là nói lúc các ngươi xuất cung mua đồ ấy, đi đường nào?”

Ngoài miệng thì nói, trong tay cũng bận rộn, nàng ném tất cả những thứ thu dọn vào một miếng vải tơ đỏ thẫm, cũng không nhiều, chỉ có mấy thứ, nàng nhanh nhẹn buộc lại, còn thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.

“Rời khỏi điện Trữ Tú, đi thẳng đến cửa hông bên trái, phía sau có con đường mòn, đó là nơi cung nữ nô tỳ thường ra vào!”

Thu dọn xong hết thảy, nàng như răng cười với Bối Nhi, sau đó đứng dậy, phủi mông.

“Ta đi đây, ngươi cnah gác giúp bản cung, nếu có ai hỏi thì cứ nói ta… bản cung đi nhà xí rồi!”

Nàng vỗ vai Bối Nhi, đi được hai bước, tự nhiên ý thức được như có gì chưa thoả đáng.

“Bản cung còn bỏ sót chuyện gì không nhỉ?” l Nàng ngoẹo đầu hỏi.

Rốt cuộc là quên điều gì đây? Nàng cắn ngón tay, trong đầu chợt loé ling quang. Nghĩ ra rồi!

“Ngươi… phải ngất đi!”

Nàng quơ lấy một thứ bằng ngọc, tuỳ tiện ném và đầu Bối Nhi, ném nhẹ cái là đã đánh nàng hôn mê. Mất sức chín trâu hai hổ nàng mới kéo được Bối Nhi lên giường nằm, cũng đắp chăn giúp nàng.

“Bối Nhi, thật xin lỗi, nếu ta không làm ngươi hôn mê nhất định ngươi sẽ bị trách phạt. Nên đành phải đánh ngất ngươi trước, ta xuống tay rất nhẹ, ngươi chớ trách ta!”

Cũng không đúng, cứ thế ra ngoài nhất định sẽ bị hỏi, vẫn là thay quần áo đã.

Nàng cúi đầu nhìn cung trang rườm rà trên người, hai ba cái cởi hết ra. Lại cởi trang phục cung nữ của Bối Nhi ra, thay cho nàng, còn mình thì mặc quần áo của Bối Nhi.

Rời khỏi Trữ Tú điện, quẹo trái, đườg nhỏ…

Dịch Cẩn Ninh nhớ lại Bối Nhi chỉ đường cho mình, một đường đi thẳng. Nhưng luc đi đến góc tiếp theo, tự dưng có một người nhảy ra, bóp chặt cổ nàng.

“Ngươi là ai?”

Dịch Cẩn Ninh chưa kịp phản ứng đã bị bóp chặt cổ ý thức được bản thân bị Bối Nhi bán đứng, nàng mắt lạnh nhìn nam nhân đang bóp cổ mình.

“Hoàng thượng, chơi rất vui sao?”

Long đế xì nhẹ: “Trẫm mặc kệ ngươi là ai, tiếp cận trẫm có mục đích gì, nhưng trẫm tuyệt không để con vịt tới tay lại bay mất!”

Trong lòng nàng lạnh lẽo, Long đế vôn không đến nơi gọi là chỗ của Tiêu mỹ nhân, Tiêu mỹ nhân cũng không sinh non, tất cả đều là Long đế tự biên tự diễn.

Vậy… Bối Nhi nàng thì sao?

“Bối Nhi đã chết, người bán đứng chủ tử đều không có kết cục tốt!”

Long đế lạnh như băng nói, trên khuôn mặt lạnh lùng là uy nghiêm bất khả xâm phạm, lời nói không mang chút hơi ấm nặn từ kẽ răng ra, làm lòng Dịch Cẩn Ninh nguội lạnh.

Cổ đau quá, nàng sắp bị bóp không thở nổi rồi. Hai chân cùng dùng sức, khom gối đá một cái, Long đến hơi lui về phía sau.

“Ha, còn muốn đá một cái ư?”

Lúc nàng ở trên giường cũng dùng chiêu này rồi, mất linh!

Khuôn mặt đỏ bừng vì sắp hít thở không thông, nàng thở phì phò, đánh vào tay Long đế: “Buông… buông ra!”

Long đế nhe răng cười, hơi thả lỏng tay, nữ nhân này vẫn chưa thể chết được!

Dịch Cẩn Ninh vừa được hô hấp liền há mồm hít thở, bỗng nhiên nàng giãn mặt ra, nhìn bóng dáng Long đế phía sau lặng lẽ ẩn vào, nàng mở miệng cười.

A Sâm, cuối cùng chàng cũng đến!

Long đế vẫn muốn uy hiếp, tay lại dùng sức vài phần nhưng sau lưng tê rần.

“A! Ai, ai ám toán trẫm?”

Tay ông ta buông lỏng, rút phi tiêu sau lưng ra nhìn. May mà không có độc!

Mạc Liễm Sâm trốn thoát từ nơi của Tháp Ô Nhi, đánh ngất cha Tháp rồi chạy thẳng đến hoàng cung, vừa đến đã gặp người mình ngày nhớ đêm mong. Long đế đáng chết, dám làm tổn thương Ninh Ninh của hắn, hắn sốt ruột đến mức chưa kịp phi thân lại đã phóng một chiếc phi tiêu ra.

Hắn khinh thân lướt đi, ngay chớp mắt Long đế ăn đâu, hắn túm lấy Dịch Cẩn Ninh từ trong tay ông ta, ôm vào trong lòng.

“Ninh Ninh, nàng không sao chứ?”

Dịch Cẩn Ninh lắc đầu, vuốt gáy ấm ức nói: “Không sao, chỉ có điều cổ hơi đau!”

Mạc Liễm Sâu vừa nghe, trong tay chợt loé ánh sáng màu trắng, lại một chiếc phi tiêu bay ra từ trong cổ tay áo, bắn thẳng đến Long đế.

“Các ngươi…”

Long đế chỉ vào Mạc Liễm Sâm: “Ngươi chính là Quỷ Kiến Sầu?”

“Không sai, chính là ta!”

Mạc Liễm Sâm cười âm trầm, trong tay lại thêm có một chiếc phi tiêu, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Tháp Ô Nhĩ ám toán hắn, lại mang Ninh Ninh tiến cung, hắn đã tức giận muốn tìm người chém giết một trận rồi. Không ngờ tới đây lại thấy lão già này muốn bóp chết Ninh Ninh, ắhn càng căm tức.

Long đến không nhớ kỹ chiếc phi tiêud dầu tiên, nhưng chiếc thứ hai lại tiếp được. Công phu của ông ta là có thể hình dung, vừa rồi do chuyên chú nhìn phản ứng của Dịch Cẩn Ninh mà quên chú ý sau lưng có người đnáh lén hay không.

“Ninh Ninh, nàng muốn báo thù như thế nào?” Mạc Liễm Sâm đưa chiếc phi tiêu trong tay cho nàng, ý là vừa rồi Long đế bắt nạt nàng, lúc này có ta, nàng có thể ức hiếp lại ông ta.

Dịch Cẩn Ninh dán vào tai Mạc Liễm Sâm, khẽ nói: “Thiếp muốn huỷ từ đường của ông ta!”

“Được!”

Chuyện lúc nãy Long đế đùa giỡn Ninh Ninh ở trên giường, hắn không thấy được, bằng không nhất định không cần Dịch Cẩn Ninh nói ra hắn cũng trực tiếp phóng một chiếc phi tiêu phế ông ta.

Dứt lời trong tay lại xuất hiện một chiếc phi tiêu.

Tiêu tam lăng là hình thức phổ thông, vẫn mang theo hàn quang như trước, nhưng lúc này còn mang theo vài phần tức giận.

Ánh sáng lạnh chợt loé, ánh sáng trắng vừa hiện, phi tiêu bay ra từ ngón tay trắng nõn.

Long đế trốn tránh trong gang tấc, hơi nghiêng người về phía trước né tranh nhân thể lướt ra. Mười ngón tay xoè ra hoá thành lợi trảo, lao thẳng đến hai người dưới góc tường.

Vút một tiếng, phi tiêu không nghiêng không lệch cắm thẳng vào phát quan của Long đế.

“Ầy, thật đáng tiếc!”

Tiếc là không thể xuyên tới chỗ hiểm!

Trong tiếng thở dài của Mạc Liễm Sâm và sủng nịch vô hạn, từ lúc phi tiêu được phóng ra, ánh mắt dịu dàng của hắn luôn không rời khỏi khuôn mặt Dịch Cẩn Ninh. Lời nói nói ra cũng mềm mại, làm người khác hận không thể nhào lên xé nát khuôn mặt hắn.

Long đế nhắm lại hai mắt, lại mở bừng ra.

Đánh không thắng thì bỏ chạy!

Thật là thủ pháp lợi hại, vừa rồi nếu ông ta không trốn nhanh, e bị một tiêu phế đi tôn căn rồi.

Quỷ Kiến Sầu này rốt cuộc có lai lịch gì? Ông ta nhất định phải điều tra cho rõ ràng!

Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh, để lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khẽ vuốt chóp mũi nàng: “Thật đáng tiếc, suýt nữa thì phế từ đường của ông ta rồi!”

Đang nói thì một bóng dáng màu hồng lượn lờ đến. Nàng ta nhìn hai người đang ôm nhau, che miệng kinh hô: “Muội muội, muội đang làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.