Đông Hạ

Chương 4




Mộ Thiếu Dục nhẹ nhàng nói xong, Tần Thư Dao cũng lẳng lặng nghe. Bên ngoài vẫn yên tĩnh như trước, Mộ Thiếu Dục đoán đám người Thanh Ngọc cũng bị Mộ Tử Liệt đánh bất ngờ, bằng không giờ phút này cũng đã sớm đến rồi.

Gió bấc gào thét, trong hố đất lại một mảnh tối đen, chỉ là Tần Thư Dao lại cảm thấy an toàn, nàng không cảm thấy một chút sợ hãi, cũng không cảm thấy một chút khẩn trương, có chính là hoài nghi trong lòng mình.

"Hồi nhỏ ta rất lanh lợi, nhưng cũng không hiểu chuyện. Làm không ít chuyện hại muội muội..."

Nhớ tới những việc Tần Thư Dao làm với Tần Khả Cầm ở kiếp trước, thì cảm thấy áy náy không thôi, sống thêm một đời, ngay cả tất cả đều tính kế, nàng cũng không thể lại để Tần Khả Cầm nhảy vào hố lửa.

Hai người nhẹ giọng hàn huyên không ít chuyện, khi đó bên ngoài bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng vang.

Bên ngoài không có tiếng kêu gào, chỉ có tiếng vang như bước chân. Mộ Thiếu Dục vội vàng dựa vào vách đất đứng lên, lại tỉ mỉ nghe ngóng, trên mặt lộ ra vui vẻ, nói với Tần Thư Dao "Xem ra bọn họ đã biết chúng ta ở đây!"

Tần Thư Dao cũng kinh hỉ đứng lên, quả nhiên lại một lát sau, vang lên âm thanh lưới vàng bị người ta gỡ ra.

Mặc Kiếm nhìn Mộ Thiếu Dục dưới hố đất, vội vàng nhảy xuống, cúi người: "Thuộc hạ đến chậm!"

Mộ Thiếu Dục lại khôi phục vẻ lạnh lùng, hắn khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Cứu Tần cô nương lên trước!"

Khinh công Mặc Kiếm vô cùng tốt, chỉ trong chốc lát đã đưa Tần Thư Dao lên trên.

Nhưng mà Tần Thư Dao bị thương cũng không nhẹ, vừa rồi cũng chỉ cứng rắn chịu đựng, nếu không phải có Thi Vận và Tuyết Ảnh đứng đỡ, nàng sợ đã sớm ngã xuống đất.

Tình hình của Mộ Thiếu Dục có chút nguy cơ, gương mặt của Mặc Kiếm lạnh lùng, dè dặt cẩn trọng đỡ Mộ Thiếu Dục lên xe ngựa, sau đó lại bỏ hai người chết vào lại trong hố đất mới rời đi.

Ở trên đường, Tần Thư Dao mới biết được chuyện của hai người Tĩnh Nguyệt và Thanh Ngọc.

Khi Thi Vận tìm đám được Tuyết Ảnh và Ngưng Sương đuổi tới, Tĩnh Nguyệt đã chết, mà Thanh Ngọc vẫn còn một chút hơi thở, chỉ là hiện tại tình hình cực kỳ không tốt.

Tần Thư Dao nghe xong ngẩn người ra, lại không chảy nước mắt.

Nàng vốn định sống tốt cùng với Tĩnh Nguyệt, sau đó giống như kiếp trước, tìm cho nàng một người trong sạch, sẽ gả nàng đi. Lại không nghĩ rằng kiếp này Tĩnh Nguyệt lại vẫn chết thảm như vậy.

Thi Vận thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, tự trách nói: "Nếu khi đó nô tỳ đi cứu bọn họ, Tĩnh Nguyệt cũng không đến mức..."

Hốc mắt nàng đỏ bừng, hai tay gắt gao nắm thành quyền, nàng nhìn trên lưng của Tĩnh Nguyệt bị cắm một mũi tên, cho nên cho rằng không có thương tổn đến chỗ quan trọng. Lại không nghĩ rằng... Cuối cùng Tĩnh Nguyệt vẫn chết.

Lúc này Tần Thư Dao mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thi Vận, trên gương mặt nàng đều là nước mắt.

"Chuyện này trách không được ngươi, nếu như ngươi không đi tìm người, chúng ta cũng đều sẽ chết ở nơi đó..."

Nói xong, giống như trong cổ họng của Tần Thư Dao bị một tảng đá đè lên, một câu cũng không nói nên lời, nhớ tới dáng vẻ của Tĩnh Nguyệt lúc trước, ánh mắt nàng vẫn bị nước mắt che mờ không thấy rõ được cảnh tượng trước mắt...

Đêm đó, Tần Thư Dao vội vàng chạy về Tần phủ.

Tần Lương biết Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục cùng đi ra ngoài, luôn chưa về. Hiện tại lại ngã vào sơn cốc, chân bị trọng thương, vội vã chạy ra ngoài.

Mộ Thiếu Dục không đưa Tần Thư Dao đi vào, chỉ đưa Tần Thư Dao đến cửa. Sau đó để đám người Thi Vận và Tuyết Ảnh đưa Tần Thư Dao trở về phủ.

Hinh Hương Viện.

Tần lão phu nhân đã sớm phái người đi mời Phùng thái y đến xem, sau khi Phùng thái y nhìn, thì nói không có gì đáng ngại, chỉ gãy xương mà thôi, chỉ cần tỉ mỉ tĩnh dưỡng hai tháng, thì không còn gì đáng ngại nữa.

Tần Thư Dao trở về đã bịa ra một câu chuyện, nói bản thân và Tĩnh Nguyệt ngã vào sơn cốc, Tĩnh Nguyệt thì ngã chết tại chỗ, mà bản thân thì bị trọng thương. May mắn đám người Mộ Thiếu Dục đến nghĩ cách cứu viện, mới không xảy ra chuyện gì.

Tần Lương và Tần lão phu nhân cũng không hoài nghi, đều tin.

"Con cũng thật là, làm sao lại ngã vào sơn cốc vậy! Sau này đi ra ngoài cần phải cẩn thận một chút!"

Tần Lương vốn đang vui vẻ, cảm thấy Mộ Thiếu Dục vẫn rất coi trọng Tần Thư Dao, không nghĩ tới mới đi ra ngoài một ngày, đã xảy ra việc này, làm cho ông buồn rầu không thôi.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

Nửa tháng nữa, hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục phải thành thân, nhưng hiện tại chân Tần Thư Dao bị thương, việc hôn sự sợ phải kéo dài, cũng không biết hoàng thượng có trách tội xuống hay không.

Chỉ là rất nhanh lo lắng này của Tần Lương sẽ tan thành mây khói, điều này cũng là chuyện sau đó.

Mặc Kiếm mang Mộ Thiếu Dục về một tòa thôn trang trong kinh thành, không trực tiếp trở về cung, y thuật của hắn rất cao, tự mình giúp Mộ Thiếu Dục nhìn miệng vết thương, lại cho bôi thuốc cho hắn, mới ổn định tình trạng xuống.

Chuyện ngày hôm đó, ai cũng không nhắc tới.

Nhưng mà cùng lúc đó Mộ Tử Liệt, cũng tiếp nhận được mật báo, nói Mộ Thiếu Dục đã được cứu ra, mà thị vệ canh giữ ở đó đều bị Mặc Kiếm giết chết.

Tê Phượng cung.

Hoàng hậu khẽ thổi trên ly trà, sau đó chậm rãi uống một ngụm, một cỗ thơm ngát lập tức chảy vào trong cổ họng của bà ta. Chỉ là vẻ mặt của bà ta có chút âm trầm, bà ta để ly trà xuống, nâng đôi mắt lên nhìn thoáng qua nhi tử của mình, lạnh lùng nói: "Con nên trực tiếp bắt giết hắn, hiện tại hắn không chết, kế tiếp khẳng định sẽ báo thù!"

Vẻ mặt của Mộ Tử Liệt không cam lòng: "Nhi thần vốn cho rằng lần này hắn chết chắc rồi, không nghĩ tới..."

"Trên đời này không được cho rằng, làm việc quyết không thể dong dài dây dưa, bằng không giống như bây giờ." Hoàng hậu dừng lại nói: "Chỉ là, sự tình cũng không phải không có đường sống quay về, chỉ là chuyện kế tiếp, con cũng không thể lại nhân từ nương tay nữa!"

Mộ Tử Liệt vừa nghe lập tức gật đầu, vẻ mặt âm trầm lộ ra một chút cười lạnh: "Mẫu hậu yên tâm, lần này nhi thần sẽ làm cho bọn họ chết một cách thống khoái!"

Đêm đó, hoàng hậu lập tức đến Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng còn đang phê duyệt tấu chương.

Bà ta bưng một chén chè táo đỏ long nhãn, bước sen đi đến trước mặt hoàng thượng, sau đó để chén nhỏ sứ men xanh trên bàn, cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.

Đợi đến khi hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong, hoàng hậu mới đi lên phía trước giúp ông xoa bóp bả vai, cười nói: "Chén chè long nhãn táo đỏ này còn nóng, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"

Hoàng thượng cười cầm lấy chén nhỏ sứ men xanh, ăn mấy ngụm, cảm thấy có chút ngọt ngấy nên để xuống, sau đó nắm tay hoàng hậu, nói: "Đã trễ thế này, Hoàng hậu tới chỗ này là có chuyện gì?"

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, oán trách nói: "Không có việc thì không thể tới chỗ Hoàng thượng sao?" Nói xong lại nói: "Chỉ là, hôm nay thiếp đến chỗ Hoàng thượng, quả thật có một chuyện."

"Nói đi!" Trên mặt hoàng thượng mang theo vẻ mệt mỏi

Hoàng hậu than dài một tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi, thấy trên mặt hoàng thượng mang theo một chút không kiên nhẫn, mới lại than một tiếng: "Thiếp nghe nói hôm nay Tam hoàng tử mang theo cô nương Tần gia đi du ngoạn, chỉ là lúc này Tam hoàng tử còn chưa về... Cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, cho nên mới....." Nói xong dừng lại một chút nói: "Đã nhiều ngày nay, thiếp nghe một ít lời đồn nhảm, không biết có nên nói ra hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.