Đông Hạ

Chương 3




Mộ Tử Liệt đứng ở trên miệng hố, nhìn Mộ Thiếu Dục ở dưới hố: Tam ca, đã lâu rồi không gặp huynh vẫn khỏe chứ!"

Từ sau khi Mộ Thiếu Dục khải hoàn trở về, Mộ Tử Liệt luôn nhốt bản thân ở trong phòng, gần như không đi ra ngoài. Mộ Thiếu Dục cũng không để hắn ta ở trong lòng, lại không nghĩ rằng hắn ta lại biết hành tung của mình, hơn nữa đã đặt cạm bẫy ở trong này.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Mộ Tử Liệt đã sớm bố trí một mật thám ở bên người Mộ Thiếu Dục, tuy rằng hành động thực tế của Mộ Thiếu Dục hắn ta nắm không rõ ràng, nhưng Mộ Thiếu Dục đi chỗ nào, hắn ta vẫn biết rõ như lòng bàn tay.

Từ hai ngày trước, Mộ Thiếu Dục phái người quét dọn nơi này. Sau khi Mộ Tử Liệt nhận được tin tức, lập tức phái người đi tới, ở trong này đào một hố cao ba mét, vì có thể vây khốn Mộ Thiếu Dục.

Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn Mộ Tử Liệt, hắn nắm chặt tay Tần Thư Dao, muốn cho nàng an tâm một chút.

Mộ Tử Liệt thấy hai người bọn họ gắn bó ở cùng nhau, trong đôi mắt lộ ra nồng đậm âm độc: "Ta còn tưởng rằng Tam ca là một người vô tình, không nghĩ tới vì nữ tử này cũng làm không ít việc ngốc nhỉ. Hôm nay ta cho các ngươi làm uyên ương nơi dã ngoại, cho các ngươi chết một cách thống khoái!"

Nói xong Mộ Tử Liệt ngửa đầu cười to vài tiếng, sau đó lại nói với thị vệ bên cạnh: "Nhanh lấp tuyết xuống! Nhớ kỹ, ngàn lần đừng lấp đầy, ta muốn để bọn họ từ từ chết đi... Ha ha ha ha..."

Mộ Thiếu Dục lạnh mặt, phẫn nộ quát: "Ngươi muốn giết ta?"

"Quả nhiên Tam ca thông minh, vốn muốn để ngươi chết trận ở Nam Tĩnh, không nghĩ tới mạng ngươi lại lớn như vậy. Hôm nay ngươi có chắp cánh cũng khó thoát, từ từ nói chuyện tình yêu với tình nhân của ngươi, kiếp sau lại làm vợ chồng!"

Mộ Tử Liệt nói xong lại cười to vài tiếng, hơn nửa năm này, chỉ có hôm nay hắn ta cảm thấy sảng khoái nhất. Hắn ta chán ghét nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, lập tức ra lệnh cho thị vệ lấp tuyết lên.

Cả người Mộ Thiếu Dục đều là máu, mà hai chân Tần Thư Dao bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ xúc tuyết đổ xuống.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên rơi rất nhiều tuyết, làm cho thị vệ đang xúc tuyết đó nhìn hơi mông lông không rõ, những hạt tuyết nặng trắng như lông ngỗng từ từ rơi xuống: "Tuyết rơi nhiều như vậy, chúng ta cũng chạy nhanh tìm một chỗ sưởi ấm tay thôi. Dù sao hai người kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì!"

Một thị vệ khác nhìn thoáng qua hai người trong hố, cười lạnh một tiếng, nhân tiện nói: "Vậy nhanh chóng lấy lưới vàng tới đây, nếu như bị người phát hiện, đầu của chúng ta cũng khó có thể giữ lại được!"

Bọn họ nhanh chóng đặt lưới vàng lên trên cửa miệng hố ngăn cách với bên ngoài, cho dù Mộ Thiếu Dục không bị thương, muốn phá vỡ lưới vàng này cũng không phải chuyện dễ. Huống chi hiện tại Mộ Thiếu Dục còn bị thương, Tần Thư Dao lại không thể động đậy.

Trong hố đất không có gió lạnh, cũng không có tuyết rơi. Nhưng vẫn thật sự lạnh lẽo, mà tuyết này tuy chưa tan thành nước, nhưng càng làm cho trong hố đất này càng thêm lạnh.

Tần Thư Dao nỗ lực để cho mình bình tĩnh. Hơn nửa năm này, nàng cũng từng trải qua sinh tử, nàng đã từng trải qua nguy hiểm. Nhưng lại chưa từng trải qua cảm giác ngồi chờ đợi cái chết đến gần.

Nàng nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, thấy sắc mặt của Mộ Thiếu Dục tái nhợt, mà máu ở ngực đã ngừng chảy. Nhưng nàng biết, mũi tên kia phải lập tức rút ra.

Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, bỗng nhiên cười nói: "Không có việc gì, chờ ta nghỉ một lát nữa, ta sẽ lập tức rút mũi tên này ra!"

Hắn nói cực kỳ đơn giản dễ dàng, giống như mũi tên kia hoàn toàn không ở trên người hắn.

Tần Thư Dao khẽ cắn chặt hàm răng, ngay cả nơi này lạnh lẽo như hầm băng ngàn năm, nhưng lúc này trên trán của nàng cũng bởi vì khẩn trương với sợ hãi mà phủ kín một tầng mồ hôi mỏng.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

"Vẫn là để ta rút ra!"

Nàng nhặt trường kiếm mà Mộ Thiếu Dục vừa mới vứt trên mặt đất vừa nãy, sau đó cắt một đường ở thân váy của mình, lại dùng sức xé, xoạt một tiếng xé được một mảnh vải lớn.

Nàng cắn chặt răng, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy sắc mặt của Mộ Thiếu Dục tái nhợt như tờ giấy, mà ánh mắt cũng hơi nhắm lại. Nàng hít sâu một hơi, sau đó dùng sức rút mũi tên trên ngực Mộ Thiếu Dục ra.

Mộ Thiếu Dục đau đớn hét to một tiếng, cả lưng đều ướt đẫm.

Tần Thư Dao vội vàng cởi bỏ áo của Mộ Thiếu Dục, sau đó nhanh chóng băng bó vết thương cho Mộ Thiếu Dục. Tuy động tác của nàng có chút nhanh, nhưng vẫn có chút khẩn trương, nhiều lần làm đau Mộ Thiếu Dục.

Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại chỉ gắt gao cắn răng, không kêu một tiếng.

Rốt cục miệng vết thương được băng bó tốt, Tần Thư Dao lại mặc áo vào Mộ Thiếu Dục, đợi sau khi làm xong tất cả, cả người nàng cũng ngồi sững trên đất, nhắm hai tròng mắt lại, không động đậy được.

Qua nửa ngày, Mộ Thiếu Dục mới từ từ tốt hơn, quay đầu nhìn vẻ mặt cũng tái nhợt của Tần Thư Dao, bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói: "Có từng hối hận khi đi theo ta tới nơi này không?"i◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Tần Thư Dao chậm rãi mở hai mắt, tuy trên mặt vẫn tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười.

Nụ cười như vậy làm Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, giống như có một cọng lông đang gãi nhẹ ở trong tim hắn, làm cho trái tim hắn thật lâu cũng không thể bình phục được.

Ngay cả bản thân ở trong hoàn cảnh này, ngay cả đối mặt với sinh tử, nàng vẫn cười như hoa.

Hắn hơi rũ mắt, khẽ vươn tay, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực. Chỉ một động tác đơn giản này, Mộ Thiếu Dục lại đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh.

Tần Thư Dao không dám động loạn, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt lộ ra một chút dịu dàng cùng với đau lòng: "Thân thể của chàng..."

"Loại vết thương này không đáng gì!"

Mộ Thiếu Dục nở một nụ cười tà mị, nhìn tuyết rơi, cười nói: "Nếu thật sự phải chết, ta cũng muốn ôm lấy nàng!"

Tuy rằng chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho trong lòng Tần Thư Dao đột nhiên đau đớn như bị kim châm, làm cho nàng nằm ở trong lòng của hắn, ngay cả chết lại một lần, cũng sẽ không bi thương và bất lực giống như kiếp trước nữa.

Nàng cũng không uổng sống thêm một đời.

Sắc trời càng ngày càng đen, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ nghe được tiếng gió bấc thét gào, thì không còn nghe được âm thanh nào khác.

Bọn họ gặp chuyện, như vậy đám người Thanh Ngọc khẳng định cũng gặp nguy hiểm.

Mộ Thiếu Dục gắt gao ôm Tần Thư Dao, sau đó nói một ít chuyện lý thú lúc nhỏ với nàng. Hố đất này lạnh như hầm băng ngàn năm, bọn họ chỉ có thể từ trên thân thể của mình mà sưởi ấm cho nhau, mà hai người bọn họ đều bị thương, xung quanh còn có tuyết tan thành nước. Nếu ngủ như thế này, như vậy vô cùng có khả năng ngủ đến không tỉnh lại.

"Hồi nhỏ, tính tình của ta rất bướng bỉnh, thường xuyên đi theo ngũ đệ chơi đùa. Nhớ có một lần ta với ngũ đệ cùng trèo lên hái trái cây, ngũ đệ còn nhỏ tuổi cuối cùng không cẩn thận ngã xuống đất. Vừa vặn bị hoàng hậu thấy được, hoàng hậu đi cáo trạng với phụ hoàng, nói ta đẩy ngũ đệ xuống. Khi đó ngũ đệ còn nhỏ tuổi, sau khi ngã xuống thì hôn mê bất tỉnh, ta bị phạt quỳ một ngày một đêm, thẳng đến khi ngũ đệ tỉnh, phụ hoàng mới miễn tội cho ta. Sau này mẫu phi cũng bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, bị giam lỏng ... Thẳng đến nửa năm sau, ta mới gặp lại bà!"

Cũng vào lần đó, tính tình của Mộ Thiếu Dục bắt đầu chậm rãi thay đổi, không bướng bỉnh giống trước kia nữa, bắt đầu chậm rãi thu liễm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.