Đông Hạ

Chương 12




Nãi nãi tuy rằng ta không biết vì sao người cứ khẳng định ta là cháu gái người, nhưng mà ta hy vọng lần này người có thể đi cùng ta, cứ mãi ở trong giáo này cũng không phải là biện pháp, huống gì người trong giáo còn có gia đình còn người cũng không có ai, huống hồ sau lần này không biết bao giờ mới có nhật thực nữa.”

Y Na thở dài, cũng có chút đau đầu, “Ừ, cùng nhau đi.”

Năm đó, khi mới ở chung cùng nãi nãi, Mộ Dung Tiểu Tiểu thật không biết làm gì, cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng chưa bao giờ có tình thân, đối mặt với Y Na, nàng thật không biết nên cư xử thế nào, cũng may qua sáu năm, nàng cũng đã bắt đầu quen thuộc. Nãi nãi cũng không kể lại chuyện trước kia, kể cả chuyện vì sao bà lại ở đây, vì sao lại không ở cùng ngoại công? Còn có chuyện trong lòng nàng cũng rất nghi hoặc, Y Na dựa vào cái gì có thể khẳng định chắc chắn nàng là cháu gái của bà? Nếu như khuôn mặt nàng giống vói con gái của bà ấy, vì sao không có ai của Mộ Dung gia có thể nhận ra nàng? Dao phi cũng là qua một lúc lâu mới nhờ ngợ phản ứng lại!

Tuy rằng Y Na có rất nhiều việc gạt nàng, nhưng nàng cũng không chủ động đi hỏi, nàng không có thói quen đi tìm hiểu chuyện riêng của người khác, và Y na cũng chưa bao giờ có ý đồ xấu gì với nàng, ở trong cốc này sáu năm, không chỉ có mình bà đối với nàng vô cùng tốt mà cả Lam y giáo đối với nàng cũng vô cùng thân thiết, yêu thương, lại còn giao một chút quyền lực vào tay nàng giống như muốn nàng tiếp quản giáo.

Nửa tháng thật sự quá nhanh, mọi người cùng tập trung ở địa điểm Y Na đã báo trước để chờ nhật thực bắt đầu. Mộ Dung Tiểu Tiểu hỏi tiểu Ngư, vì sao mọi người trong cốc không ra ngoài? Tiểu Ngư nói cho nàng, Lam y giáo là Y Na lập, đại đa số mọi người đều chịu ân sáng tạo này, nếu giáo chủ không có ý rời đi bọn họ cũng sẽ không đi.

Làn bạch quang lại bao phủ toàn thân, Mộ Dung Tiểu Tiểu không bị ngất xỉu như trước, ngoài trái tim đang ẩn ẩn chờ mong, còn vô cùng khẩn trương, lo lắng, sáu năm qua đi, không biết giờ này sư huynh của nàng ra sao rồi? Vị trí trong ngực người kia, cùng với vòng tay luôn ấm áp ấy có còn là của nàng không?

Gần trăm người bước một bước đến bên cột trung tâm, nhất thời cảm giác không biết nên nói gì, dù sau cũng là phải rời khỏi nơi bọn họ đã ở hơn mười năm nay. Trong làn bạch quang dần dần biến mất, Mộ Dung Tiểu Tiểu và Y Na cùng chú ý tới một người đột nhiên xuất hiện bên ngoài lúc này.

Xiêm y phằng phiu không chút nếp nhăn, tinh thần tỏa sáng, mặt mũi hồng hào, bình rượu hồ lô vắt bên hông, mái tóc hoa râm lúc này cũng đã đen như mực, đây chính là một đại thúc anh tuấn!

Quá dọa người! Mộ Dung Tiểu Tiểu ngốc lăng! Y Na vẻ mặt mất tự nhiên liếc nhìn về phía xa xa.

Người này đúng là Mục Trạch Dương! Tuy rằng Mộ Dung Tiểu tiểu cũng biết sư phụ võ công vô cùng tốt, năng lực dùng dược tẩm bổ cũng hơn người, nhưng không nghĩ tới sửa sang hoàn chỉnh lại có thể trở một bộ dạng như vậy, là đại thúc thôi đó!

Hai mắt Mục Trạch Dương tỏa sáng, hai tay giống như bạch tuộc nhào đến bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu,diennn $%&nl &quydooon “Ôi, Tiểu tiểu, ngươi làm lão nhân ta nhớ muốn chết rồi!” Hắn cố gắng nhỏ ra hai giọt nước mắt, trong lòng lại cười ha ha, tiểu tử thối kia, sáu năm nay ta không để ý tới hắn, nữ nhân của hắn sau khi lớn lên, ta lại chính là người ôm đầu tiên! Ha ha aha!!!! (Phiêu: Lão à tự cầu phúc đi!!! Ahahaha….MTD: Cứ để ta tự YY oa haha tiểu tử thối kia sao biết được. DNL: Toái nguyệt đổ sạch rượu trong cốc, đuổi hết người làm, phong tỏa lão nhân kia Thần phong cốc 1 năm!!!)

Hốc mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút nóng lên, nếu bình thường ai có thể ôm nàng thế này, độc của nàng sẽ cho hắn chết ngay tại chỗ, nhưng người đang ôm nàng hiện tại lại là Mục Trạch Dương, làm cho nàng lại nhớ đến lão ngoan đồng luôn thương yêu nàng ngày xưa!

Nàng nhẹ nhàng kêu, “Sư phụ, Tiểu Tiểu đã trở lại!”

“Xú nha đầu, không nói tiếng nào vụng trộm xuất cốc! Còn dám nói lập tức quay lại, không nghĩ tới ngươi vừa đi liền sáu năm ròng! Ngươi đúng là cái nha đầu không có lương tâm!” Mục Trạch Dương hung hăng vung ngón tay, dí dí vào trán mỗ nha đầu không nghe lời kia, cuối cùng cũng là bộc phát oán hận nàng ra ngoài!

Mộ Dung Tiểu Tiểu vui vẻ mỉm cười, trái tim cũng tràn đầy cảm động, trên thế giới này, vẫn là còn có người quan tâm đến nàng.

Nàng lơ đãng phát hiện vẻ mặt nã nãi không được tốt, là vì mới ra ngoài nên không thích ứng sao? Nàng với tay lại, chỉ vào Mục Trạch Dương giới thiệu, “Nãi nãi, đây là sư phụ của Tiểu tiểu.”

“Sư huynh….” Hai chữ đột ngột làm Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, sư huynh sao? Nãi nãi là đang gọi sư phụ sao? Bọn họ biết nhau?

“Ừ, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, chuyện quá khức cứ cho qua đi thôi.” Mục Trạch Dương nhìn sư muội khi xưa mình yêu thương nhất, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Y Na rất nhanh thu lại cảm xúc, quay đầu đối với giáo chúng đằng sau, lạnh lùng nói, “Toàn giáo nghe lệnh!”

Nhất thời toàn bộ mọi người đều cung kính cúi đầu.

“Từ giờ trở đi, ta không còn ở trong giáo, nay ta đem vị trái giáo chủ này trao lại cho ngoại tôn nữ của ta, từ nay nàng sẽ là người dẫn dắt các ngươi, các ngươi có ý kiến gì không?” Cả người Y Na đều là uy nghiêm không thể xâm phạm, tròng mắt lạnh lẽo.

Bộ dạng uy nghiêm như vậy của nãi nãi, Mộ Dung tiểu Tiểu vẫn là lần đầu tiên thấy.

Sau một lúc lâu, không có ai đi ra, Y Na mặt tràn đầy vui mừng, chức vị giáo chủ truyền lại cho Mộ Dung Tiểu Tiểu các ngươi có phục không?”

Thanh âm cùng nhịp vang lên, “Nguyên vì giáo chủ trung thành đến chết!”

Tiểu Ngư vui mừng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu vui sướng không thôi, tiểu thư của nàng hoàn toàn xứng đáng! Đối với cô nương mới mười bốn tuổi này, mọi người tràn đầy bội phục! Khi bọn họ cười nàng không biết lượng sức mình khiêu chiến với người khác, đó lại là lúc nàng lấy thực lực của mình, đánh bại từng người, làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục! Nay trong giáo đã không còn ai là đối thủ của tiểu thư, hơn nữa tiểu thư còn dậy bọn họ một đống chuyện cổ quái, tuy rằng bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua, nhưng lại vô cùng thần kỳ hữu dụng, như ám sát, đấu cận chiến, không thủ đạo, thái cực quyền…..

Mấy nam tử nhìn Mộ Dung tiểu Tiểu có chút kích động, ánh mắt vô cùng tôn kính, nhưng vành tai lại đỏ lên.

Mục Trạch Dương tươi cười cất cao giọng, “Tiểu Tiểu nãi nãi của ngươi đã tặng ngươi một phần đại lễ đi, đây chính là giáo phái một tay nàng ấy tạo nên, chắc chắn sẽ rất trung thành!”

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày trầm giọng nói, “Có thể giao cho ta, nhưng sau này ta làm gì Nãi nãi sẽ đáp ứng không nhúng tay chứ?” Hành tẩu giang hồ có thế lực của chính mình đương nhiên vô cùng tốt. Nhưng một thế lực chỉ trung thành một nửa thì nàng cũng không muốn, nàng muốn là một thế lực hoàn toàn trung thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.