Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???

Chương 26: 26: Anh Muốn Sáu Năm Sáu Mươi Năm




Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Lục Nhất Lan cảm thấy chính mình đã chạm vào một mặt khác của Tần Thanh.

"Ai nha, cháu chính là Tiểu Tiểu đi, thực đáng yêu nha."

Dáng người của bà Tần nhìn qua rất săn chắc, nhưng là một người đẹp rất có khí chất, mặc bộ đồ bình thường ở trên người, tạo ra một loại cảm giác thực thoải mái mới mẻ.

"Chào dì ạ."

Lục Nhất Lan ngoan ngoãn chào hỏi.

Hai người mặt đối mặt ngồi, bà Tần nhấp miếng trà, bà rất tự nhiên cũng rót cho Lục Nhất Lan một ly, rồi mới cười tủm tỉm nói.

"Cháu là nữ sinh đầu tiên Tần Thanh nhà chúng ta mang về đấy."

Lục Nhất Lan sửng sốt, rồi mới ngoan ngoãn nở nụ cười.

Tần Thanh ở bên trong có thể nghe thấy được âm thanh phía ngoài, nghe được mẹ Tần nói chuyện cùng Lục Nhất Lan, anh rất cẩn thận vươn đầu nhìn thoáng qua, phát hiện hai người trò chuyện với nhau rất hoà hợp một lúc xong mới an tâm bắt đầu nấu cơm.

"Dì, ngài nói thật ạ?"

"Làm sao lại giả được." Bà ngước mắt, "Tần Thanh không quá thích tiếp xúc người khác, cháu là người đầu tiên cùng nó khoảng cách gần như thế."

Lục Nhất Lan lộ ra một chút biểu tình ngượng ngùng, cô nhìn bà Tần ở bên cạnh, nhấp môi hỏi: “Dì, Tần Thanh anh ấy từ nhỏ không có nữ sinh nào theo đuổi sao?"

"Hẳn là không có đi, một người lạnh như băng như thế, nói chuyện với dì còn ngại phiền, làm sao có khả năng nữ sinh thích." Bàn tay mẹ Tần vung lên, "Không đúng, quên mất còn có cháu."

"......"

Lục Nhất Lan giống như bỗng nhiên hiểu ra câu kia bên trong tin nhắn của Tần Thanh, bà Tần tự nhiên cởi mở thái quá là ý gì rồi.

Một cuộc nói chuyện rất cởi mở, cũng rất tiên tiến a ha ha.

Cái này đề tài này có chút xấu hổ, Lục Nhất Lan vòng qua, cô thấy trên mặt bàn có cái cúp, lơ đãng hỏi: "Đây là cúp của Tần Thanh sao ạ?"

"Đúng vậy." bà Tần cười cười, "Vào cấp hai Tần Thanh ở đội bơi lội, đây là cúp quán quân lúc đó của nó ở League."

Nháy mắt trong đầu Lục Nhất Lan hiện ra bộ dáng Tần Thanh mặc quần bơi, khụ khụ hai tiếng, cô hỏi: "Sao cháu lại chưa từng nghe lớp trưởng nói qua nhỉ?"

"Sau đó nó lại không thích nữa." Buông chén trà, bà Tần cười như không cười, "Đối với đồ vật không thích, nó luôn luôn là tuyệt tình."

Lục Nhất Lan luôn cảm thấy bà Tần dường như là ý có điều chỉ, "Dì ơi, ngài biết Tần Thanh thích cái gì không?"

"Thích..."

Lục Nhất Lan nhìn bà Tần, cô thấy sắc nặt bà Tần nghiêm túc, thái độ cũng không tự giác nghiêm túc lên.

Bà Tần bị nhìn chăm chú, ưỡn thẳng lưng, "Nó thích an tĩnh nha."

"......"

Tần Thanh ở trong phòng bếp nấu cơm, Lục Nhất Lan cùng bà Tần ở bên trong phòng khách nói chuyện phiếm, rất nhanh, trong phòng bếp liền có mùi hương truyền tới.

Mùi hương đồ ăn cùng vị bánh kem ngọt hoà lẫn với nhau, Lục Nhất Lan nhìn người phụ nữ trước mặt, "Dì, cậu ấy nấu ăn được sao?"

Cô nhớ rõ ở tiểu thuyết mình viết cũng không có miêu tả tạo hình Tần Thanh quá thiện về trù nghệ mà.

"Cũng tạm được, cha nó từ nhỏ hay đi xa, còn dì thì khi đó phải bận rộn công việc, có lẽ là lúc ấy liền tốt lên." Bà Tần nói ra quá khứ chua xót, Lục Nhất Lan nhịn không được nhớ tới cái bóng dáng mảnh khảnh kia.

Không có ai sinh ra đã lạnh nhạt.

Còn có ——

Thế giới tiểu thuyết, càng hoàn thiện hơn cả trong tiểu thuyết của cô rất nhiều, có lẽ là vì con đường tình tiết giống nhau, nhưng trong đó cô không miêu tả quá nhiều về tình tiết, còn trong thế giới này đều có đầy đủ.

Hành trình quen thuộc, lại tràn ngập biến số.

Đến cuối cùng, Lục Nhất Lan hỏi bà Tần, "Dì, ngài biết cháu theo đuổi Tần Thanh sao?"

"Biết nha." Bà Tần cười ha hả, "Dì còn biết sớm hơn cả nó nữa đấy."

"......" Tự nhiên nhớ tới chuyện thổ lộ sai đối tượng, mặt Lục Nhất Lan đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.