Đông Cung

Chương 45: Bí truyện




ô Tiểu Thoa mở mắt ra, phát hiện chính mình nằm ở một mảnh đất rừng, bốn phía hiện đầy lá rụng. Nàng ngồi dậy, trước mắt đã dâng lên một đống lửa, nhưng không thấy có người. Nàng đột nhiên nhớ tới,lúc té xỉu tiền, nàng thấy được Vô Cực! Phút chốc, nàng đột nhiên hoảng hốt đứng lên, giờ phút này hắn ở nơi nào? Vì sao nàng lại ở đây? Đợi hồi lâu, vẫn không thấy Vô Cực đến. Tiếp theo nàng nhớ tới cây sáo hắn tặng, vì thế đem ra, thổi hai tiếng.

Buổi tối yên lặng, tiếng cười phá lệ rõ ràng, truyền khắp cả núi rừng. Giây lát, nàng nghe thấy tiếng kêu của một đám loài chim, tiếp theo là tiếng một đám vỗ cánh bay lên, chắc là bị tiếng cười kia làm kinh sợ!

Lúc nàng định thổi tiếng thứ ba,Triển Vô Cực nhỏ giọng đi tới phía sau lưng nàng.「 Không cần thổi!」

Tô Tiểu Thoa nhanh chóng quay đầu lại, bất ngờ tiếp xúc vẻ mặt lạnh như băng của hắn.

Triển Vô Cực ôm con thỏ, đi qua bên người nàng, sau đó ở trước mặt nàng giết con thỏ, lột da thỏ, dùng cành khô để nướng.

Tô Tiểu Thoa thấy thế, nhịn không được thấy ghê tởm, bắt đầu nôn khan lên, nàng mới nhớ tới xuất môn hai ngày nàng, nàng dường như chưa ăn cái gì vậy.

Triển Vô Cực nghiêng mặt liếc nàng một cái, giọng mỉa mai nói:「 Để cho Thiếu phu nhân Lý gia nhìn thấy cảnh tàn nhẫn như vậy, thật sự là thất lễ !」

「 Chàng……」 Nàng thật sự vì mùi máu cảm thấy ghê tởm, nhưng mà này tất cả đều là bởi vì nàng muốn nôn thôi nha! Nàng cũng không phải là loại nữ nhân sợ thấy máu.

「 Như thế nào, ta nói sai sao?」 Hắn lãnh đạm nói.

Tô Tiểu Thoa hít một hơi thật sâu, làm cho trong bụng xôn xao bình ổn xuống dưới.「 Ta có chuyện giải thích với chàng……」

Triển Vô Cực lạnh lùng cắt đứt lời nàng:「 Nàng chỉ binh lính tiến đến bao vây diệt trừ Long Diễm bang, hại chúng ta thiếu chút nữa bị tiêu diệt?」 Hắn gằn từng tiếng nói cực kỳ tàn ác.

Trong lòng Tô Tiểu Thoa khổ sở không thôi, hắn lại hiểu lầm nàng là người như thế!「 Chàng…… Hiểu lầm !」 Nàng suy nghĩ muốn giải thích tất cả, đáng tiếc đầu lưỡi có chút không thuận, nói chuyện ấp úng .

「 Hiểu lầm? Ta tận mắt nhìn thấy, còn là hiểu lầm sao!」 Hắn trào phúng nói. Nàng đại khái không biết, từ lúc nàng cùng người của Lý gia, phía sau bọn họ Lý Hành Viễn dẫn dắt rất nhiều quan binh, trước sau tiến vào cánh rừng Long Diễm bang,nhất cử nhất động của bọn họ đều bị hắn giám sát.

Hắn khó có thể tin chính là, nàng lại làm một chuyện mà hắn chán ghét nhất — phản bội hắn.

Nàng cũng biết khi hắn thấy nàng xuất hiện ở trước mắt hắn, tim hắn rất đau! Chẳng đoạn thời gian bọn họ ở chung kia, tất cả hành vi của nàng đều là ngụy trang sao ? Hắn thật sự không muốn tin! Nhưng mà phản bội của nàng cũng là hắn tận mắt nhìn thấy a!

Lúc nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh suối, hắn liền muốn giết nàng – người phản bội hắn, nhưng khi nàng quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia thâm tình, làm hắn trong nháy mắt rút tay về,ngược lại chỉ làm cho nàng ngất.

Hắn chung quy là không thể làm hại nàng, có lẽ bắt nàng cả đời ở mình người đau khổ chính là hắn, nhưng hắn không có lựa chọn, hắn thể buông tha nàng!

「 Vô cực, chàng hãy nghe ta nói,ngày đó ta thật tưởng chàng đã bắt cha chồng , bởi vậy mới có thể mang binh lính đến tìm người!」 Tô Tiểu Thoa vội vàng giải thích.

「 Phải không? Nếu ta bắt người, như vậy tại sao tên đó còn có thể mang nhiều quan binh xuất hiện?」

「 Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ…… Bọn họ sớm bày ra kế hoạch!」

Triển Vô Cực nhìn nàng dường như rất hoang mang, bất quá lúc này đây hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng lần nửa, ai biết đây là có phải là kỹ xảo gạt người của nàng không?

「 Nàng có biết ánh mắt ta khác người bình thường cái gì không, là màu xanh ?」

Tô Tiểu Thoa lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, không biết tại sao xoay chuyển tới chuyện này.

「 Bởi vì mẹ ta là công chúa nước Ba Tư.Lúc thuyền gặp nạn cha ta đã ra cứu, bởi vậy mẹ mới gả cho cha ta.Nhưng sau khi sinh ta không đến hai tháng, tộc nhân của mẹ tiến đến tìm mẹ, bởi vậy mẹ ruồng bỏ cha ta cùng với đứa con chưa đầy hai tháng trở lại Ba Tư quốc. Từ đó về sau cha ta liền lưu lạc thiên nhai, một mình nuôi nấng ta lớn lên!」

Hắn ngừng trong chốc lát, lại lâm vào bên trong hồi ức.「 Từ nhỏ cho đến lớn ta đều sống dưới ánh mắt kỳ lạ của người khác, loại tâm tình này,Đại tiểu thư nhà quan chắc là không hiểu ! Bởi vậy ta hận nhất người phản bội, ai dám phản bội ta, ta phải giết!」 Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí hắn lạnh lẻo vô tình.

Tô Tiểu Thoa thấy hắn như thế, phảng phất lại nhớ tới ngày mình bị cướp.Khi nàng thấy ánh mắt đó,chỉ cảm thấy hắn có loại hơi thở mạnh mẽ,làm nàng không khỏi sợ hãi. Nàng cũng không hy vọng nhìn thấy hắn như vậy, nàng hy vọng từ nàng có thể làm giảm đi lệ khí của hắn, không cần giết người nửa — cho dù người giết đều là người xấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.