Đông Cung

Chương 35: Khói mây [2]




Nàng nâng lên cánh tay suy yếu lên, chậm rãi xoa khuôn mặt tuấn của hắn,nàng giống như trước không nói gì đáp lại cảm tình nồng đậm hơn. Có lẽ, chỉ có trước khi chết, nàng mới có thể cho phép chính mình thừa nhận đối hắn như vậy, trong lòng nàng cũng có loại tình cảm mãnh liệt không cách nào nói rõ!

「 Ngươi giết ta chết trước đi! Ta không muốn kết quả là chết vô cùng đau khổ.」 Nàng lại viết xuống trên mặt cát một câu. Chỉ tiếc đêm nay nàng không thể mở miệng gọi tên của hắn. Có lẽ,đó là tiếc nuối duy nhất kiếp này của nàng.

Triển Vô Cực lập tức đem nàng ôm chặt trong ngực, kích động nói:「 Đừng nói, cầu nàng đừng nói những lời tàn nhẫn như thế,nàng có biết nói những lời đó làm ta đau lòng lắm không?」

Tô Tiểu Thoa nhìn gương mặt ưu thương của hắn, trong lòng chấn động,nhịn không được mở miệng gọi yếu ớt:「 Vô Cực! Vô Cực……」

Triển Vô Cực đau lòng khổ sở,không thể ức chế đau thương nói:「 Nếu nàngchết , ta nhất định đem họ Triệu kia bầm thây vạn đoạn,sau đó ta đi xuống hoàng tuyền với nàng.」 Nói đến chỗ này hắn chân thành nhìn nàng.

「 Không, ngươi ngàn vạn lần đừng chết!」 Tô Tiểu sai vội vàng viết trên mặt cát.

Ngay sau đó, trong lòng nàng nóng lên, oa một tiếng, lại nôn ra một bãi máu đen.

Trong lòng Triển Vô Cực kinh hãi, biết đây là tình trạng rất xấu,chẳng qua ngay tại thời điểm này, hắn làm sao có thể mang nàng đi chung quanh tìm kiếm danh y nha?

「 Nếu ta chết , đáp ứng ta, ngàn vạn đừng để cho cha mẹ ta biết!」 Nàng tình nguyện để cha mẹ nghĩ nàng chính là bị người bắt đi, nhưng vẫn sống tốt ở trên đời này……

Triển Vô Cực không thể không nhận lời cho nên hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Tiểu Thoa lúc này mới trầm tĩnh lại,sau đó bất tỉnh.

「 Nàng mau tỉnh,nàng mau tỉnh lại!」 Triển Vô Cực lay động nàng thật mạnh, hắn sợ nhất nàng ngủ đến không tỉnh dậy. Chẳng qua là mặc hắn kêu to như thế nào,vỗ như thế nào, nàng thủy chung chưa từng tỉnh lại.

Lúc này,ngoài sơn động có một lão hòa thượng mặc áo cà sa vàng óng ánh lông mi trắng đi vào,「 A di đà phật!」

Đi theo phía sau hòa thượng chính là một gã thủ hạ trong Long Diễm bang, hắn vừa thấy bang chủ, lập tức quỳ xuống. 「 Bang chủ, ta muốn lão hòa thượng ở bên ngoài chờ, chẳng qua là lão ấy không nghe, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, cầu bang chủ xử lý!」 Hắn liên tục dập đầu.

「 Thí chủ, hãy khoan dung độ lượng.」Hòa thượng lông mi trắng nói.

Triển Vô Cực thấy hắn mặt mày hồng hào, đi lại nhưng không có một tiếng vang, có thể thấy được võ công tuyệt cao「 Đại sư tới đây có gì chỉ bảo?」

「 Chỉ bảo thì không dám, hòa thượng chính là đến giải quyết nan đề của thí chủ.」 Dứt lời, hòa thượng lông mi trắng lập tức đi về phía Tô Tiểu Thoa.

「 Ngươi làm cái gì?」 Triển Vô cực thấy hắn bước nhanh về phía Tô Tiểu Thoa, không cần nghĩ ngợi, hắn lập tức một chưởng đẩy dời đi, hắn cũng không thể để người khác tùy ý tiếp cận nàng. Hơn nữa người này ý đồ gì đế giờ hắn vẫn không rõ!

Ai ngờ, hắn này một chưởng đẩy đi, nhưng lại như đánh vào phía trên bọt biển, lực đạo đều bị hóa giải. Hắn cảm thấy kinh hãi, liên tiếp đánh ra nhiều chưởng, nhưng kết quả vẫn như cũ.

「 Hòa thượng chỉ muốn giải độc cho cô nươn nàyg, cũng không có toan tính gì, thỉnh thí chủ không cần lo lắng.」 Hòa thượng thối lui từng bước.

Triển Vô Cực thấy vẻ mặt ông hiền hòa, võ công lại cao cường như thế.Nếu hắn muốn làm hại Tiểu Thoa, cũng không cần khổ tâm như thế, cứ việc xuống tay là được. Chẳng qua hắn võ công mặc dù đã cực cao nhưng không phải đối thủ của hòa thượng này.Nếu ông ấy thật muốn đả thương người, chỉ sợ hắn cũng vô lực ngăn cản.

Hắn nghi hoặc hỏi:「 Ông tại sao biết nàng trúng độc, tại sao biết chúng ta ẩn thân nơi này?」

****

「 Mới vừa rồi hòa thượng trên đường đi qua quán trà, nên nhìn thấy thí chủ và vị Triệu công công kia đánh nhau,cho nên mới biết cô nương bị trúng binh khí độc môn『 tử mẫu la sát 』. Trong lòng hòa thượng không đành lòng, liền theo đến đây, muốn chữa thương cho cô nương kia.」

Triển Vô Cực vừa nghe, trong lòng mừng rỡ.Nếu hòa thượng này có thể nói ra Triệu Tử Kính sử dụng binh khí gì, như vậy ông ấy nhất định có thể giải độc trên người Tiểu Thoa.

Hắn lập tức quỳ hai chân xuống, mở miệng nói:「Nếu đại sư có thể cứu nàng một mạng, Triển mỗ nguyện đáp ứng điều kiện của đại sư.」

「Xin thí chủ mau mau đứng lên, hòa thượng chỉ vì từ bi, nên thí chủ không cần hồi báo.」 Nói xong, ông ấy đi đến bắt mạch cho Tiểu Thoa.

Triển Vô Cực thấy chân mày của hòa thượng nhíu lại,hắn vội vàng vội hỏi:「 Có thể cứu được nàng không?」

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.