Đông Cung

Chương 25: Tội chứng[2]




hi bầu trời hoàn toàn chuyển sang đêm đen,Triển Vô Cực và đoàn người đi vào một ngọn núi trước miếu thần. Tô Tiểu Thoa liếc mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy ngọn núi này có nhiều vết nứt, hơn nữa có nhiều dây leo bò chằn chịt, không thu hút lắm.

Tiếp theo,Triển Vô Cực ra hiệu cho một người nam nhân khỏe mạnh bên cạnh, người nam nhân ấy lập tức xuống ngựa, rất nhanh đi tới lư hương trước miếu, chỉ thấy người nam nhân kia hít vào một hơi, hai tay đỡ lấy lư hương, dùng sức vặn chuyển –

Một cái cửa đá thật lớn bên cạnh miếu thần im lặng mở ra !

Tô Tiểu Thoa trừng lớn mắt, không thể tin được những việc trước mắt! Thì ra cửa vào của Long Diễm bang là ở đây!

Triển Vô Cực xung ngựa lên trước,dẫn đầu tiến vào.

Đầu tiên tiến vào mi mắt của nàng chính là một đường hầm thật dài, ánh sáng dị thường. Tô Tiểu Thoa phát hiện ánh sáng chiếu trong đường hầm hẳn là do vô số viên Dạ Minh Châu khảm trên hai vách tường phát ra! Thật ra Dạ Minh Châu đối với ngươi từ nhỏ xuất thân giàu có như nàng mà nói cũng không tính cái gì, nhưng mà Dạ Minh Châu nơi này lại không giống, mỗi một viên lớn nhỏ dường như bằng quả đấm của nàng, tính theo đường hầm ngắn ngủn này ước chừng có ba mươi viên, thật sự là tài lực kinh người! Là do cướp được sao! Nàng nghĩ.

Qua đường hầm sau đó xuất hiện một cảnh tượng khác, ngẩng đầu lên xem quả nhiên không còn vách tường đá, chỉ có bầu trời bao la chìm vào ban đêm ,nhiệt độ ẩm ướt cùng với gió cuồng loạn nhảy múa.

Giây lát, Tô Tiểu Thoa thấy trước mắt có một đám người, có nam có nữ, thậm chí cũng có không ít trẻ con, mỗi người cùng sắc mặt vui vẻ.

「 Các ngươi có thể trở về!」 Triển Vô Cực nói với mọi người.

Vì thế đám chờ đợi kia lần lượt đi đến, đưa người thân nhất trở về.

Không nghĩ tới nơi này dường như…… dường như có một loại không khí bình thản yên lặng, những người kia ban đầu tràn ngập thô bạo tức giận,đưa mắt nhìn người đàn ông kia giống như thay đổi hoàn toàn giống như người bình thường!

「 Như thế nào, kinh ngạc sao?」 Triển Vô Cực nửa cười nửa không nhìn nàng.

「 Không, có thể ẩn thân tại nơi kính đáo như vậy, khó trách các ngươi dám làm xằng làm bậy khắp nơi!」 Nàng lạnh lùng cãi lại.

「 Nàng nghĩ rằng ta và nhóm ngưòi đó vì nguyên nhân buồn cười kia mới hợp sức hành hiệp trượng nghĩa sao?」 Hắn cười to.

「『 hành hiệp trượng nghĩa 』? Bốn chữ này các ngươi không xứng?」 Nàng lãnh đạm nói, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

「 Xứng hay không xứng, sau này nàng sẽ biết .」 Dứt lời, Triển Vô Cực phút chốc đưa một tay ôm ngang nàng lên, bước đi vào chỗ sâu trong rừng.

Không lâu, trước mắt xuất hiện một tòa thạch bảo to lớn, cho dù ai khác cũng không nghĩ đến một sau một miếu thần nho nhỏ lại có một kiến trúc vĩ đại làm người ta sợ hãi.

Ở ngoài thạch bảo đã sớm có một đám đầy tớ đang đứng cung kính chờ đợi, trên mặt mỗi người đều mang nét tò mò đánh giá nữ nhân nhỏ xinh trong lòng của bang chủ thiếu bang chủ .

Ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với nàng là rất đẹp, quả thực là đại mỹ nhân xinh đẹp vô song, bất quá trên mặt nàng giống như có một tầng sương lạnh lãnh liệt, hơn nữa một đôi mắt to lạnh lẹo giống như tràn ngập chỉ trích đối với bọn họ, làm bọn họ nghi hoặc đầy bụng!

Nữ tử xinh đẹp động lòng người này, chẳng lẽ không phải là thiếu phu nhân tương lai của bọn họ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.