Đông Cung

Chương 10: Núi thần [1]




" Thời cơ đã tới, tất cả mau vào đi thôi!"

Giọng nói trầm trầm của Cố Diệp Huy vang lên khiến Cố Ân Kỳ ngơ ngác, ngây ngẩn chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa. Trong lòng chỉ là muốn biết gia gia là muốn nói tới cái gì.

Ngô Nhược Thuỵ thì ngược lại, vừa nghe Cố Diệp Huy nói chỉ thấy tâm không ngừng run lên. Lại còn có chút giống như bị bóp chặt đau rát. Vừa nghĩ đến đã biết không phải là chuyện gì tốt lành.

Lúc này bà ta quả thật vô cùng hoảng sợ. Trong phút chốc chỉ muốn nâng chân rời đi khỏi chốn thị phi này. Trực giác sâu sắc mách bảo cho bà ta biết một điều...

Người đến, không có ý tốt a!

Không để cho Ngô Nhược Thuỵ có thời gian trở tay. Ngoài cửa không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện tám bóng người.

Tám người này có lớn có nhỏ. Ai nấy đều đội mũ, rèm trướng sa, nhìn qua không thể nào nhận rõ mặt. Phục sức cũng bình thường không lộ mũi nhọn khiến cho người ta chú ý. Nhưng đó ngược lại là đồ tốt, tất cả đều từ tơ lụa thượng đẳng, hết sức mềm mại làm ra.

Dẫn đầu nhóm người là một nam nhân trung niên cao lớn. Dáng người cân đối, khoẻ mạnh. Thẳng tắp đứng đó vô cùng ngạo nghễ. Đi theo phía sau là bảy người. Trong đó có sáu nam một nữ. Nữ tử nhỏ bé, mềm mại dường như lọt thỏm vào đám nam tử cao lớn. Và cho dù đã cố tình che giấu rất nhiều nhưng không hiểu sao lại không thể nào bỏ qua sự tồn tại của nàng nơi đó.

Ngô Nhược Thuỵ bỗng nhiên run rẩy lợi hại. Bà ta cảm thấy trong đám người ai nấy đều dùng hơi thở hàm chứa năng lực cường đại hướng về phía bà ta công kích khiến cho bà ta bị cảm giác khó thở vô cùng áp bách. Thậm chí còn bị đánh tan nhuệ khí. Thẳng tắp quỳ rạp xuống nền.

Bộ dáng này quả thật muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu đó chặt vật.

Ngô Nhược Thuỵ bị đè ép, vẻ mặt vặn vẹo vô cùng khó coi. Mồ hôi lạnh trên trán bà ta cũng theo đó chảy ròng ròng, nhẹ nhàng uốn lượn trên sườn mặt hốc hác, thẳng tắp rơi xuống cổ áo.

Ngô Nhược Thuỵ lúc này rất muốn vươn tay lau mồ hôi. Nhưng sức lực lại cạn kiệt, cố gắng hồi lâu cũng không thể làm gì. Trong lòng đều là vô cùng ảo não.

Bà ta mím môi, cắn răng gượng ép bản thân nâng đầu lên, gằn từng tiếng hỏi.

" Vô phép! Người đến là ai?"

Nghe lời nói của Ngô Nhược Thuỵ tựa như đánh lên vải bông, không khiến ai có lòng sợ hãi. Ngược lại, còn kích thích người dẫn đầu kia cười khẽ một tiếng.

Bất quá, tiếng cười này không khiến Ngô Nhược Thuỵ có bao nhiêu dễ chịu. Thế nhưng còn khiến bà ta cực độ khó chịu. Vì trong đó tất cả hầu như đều là ý tứ khinh thường, miệt thị, ẩn ẩn còn mang theo hàm ý chua sót không rõ.

Người dẫn đầu kia ưu nhã nâng tay. Không nhanh không chậm đem mũ rèm chướng sa quăng ra ngoài. Lúc mà gương mặt lộ ra cũng là lúc Ngô Nhược Thuỵ kinh hãi há hốc miệng. Đôi mắt trừng lớn tựa như không tài nào dám tin trước mặt là sự thật. Chỉ mong tất cả những gì đang nhìn thấy chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác.

Cố Ân Kỳ ở bên ngoài nào có thể bận tâm đến cảm xúc của Ngô Nhược Thuỵ. Nàng cũng mở to mắt. Nhưng chỉ là vì quá đỗi ngạc nhiên.

Sau khi ngạc nhiên qua đi thì lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cố Ân Kỳ nâng góc váy, điểm chân lao vào lồng ngực nam nhân dẫn đầu. Ở trong ngực nam nhân cọ ra một hồi nước mắt, khẽ kêu lên.

" Phụ thân!"

Người này thật chính là Cố Vĩnh Dật!

Cố Vĩnh Dật nhìn thấy Cố Ân Kỳ không có việc gì. Tâm tình treo cao cũng rốt cuộc buông bỏ đi xuống. Ông chậm rãi nhếch lên nụ cười từ ái, bàn tay to vỗ lên đầu nhỏ của bảo bối nữ nhi, an ủi.

" Không sao rồi!"

Cố Ân Kỳ vẫn vùi đầu trong ngực Cố Vĩnh Dật, không tiếng động sụt sùi vài tiếng. Nàng cũng không hay biết trong toán người phía sau từ sớm đã có người gấp đến dậm chân.

Bạch Thừa Vũ mím mím môi. Hắn rất không vui nhìn chằm chằm Cố Ân Kỳ trong lồng ngực Cố Vĩnh Dật khóc nức nở. Trong lòng bắt đầu không nhanh không chậm đổ ra một bình lại một bình giấm chua.

Cố Ân Kỳ nàng rốt cuộc là có biết nam nữ có khác hay không? Vì cớ gì có thể thoải mái tự nhiên vùi trong ngực nam nhân khác như vậy.

Cứ cho là nam nhân đó là phụ thân nàng đi, nhưng cũng không thể khóc lóc trong lòng phụ thân như thế nha.

Quả thật không có chút lễ nghi quy củ!

Bạch Thừa Vũ âm thầm hừ hừ hai tiếng. Trong lòng u oán nghĩ tới Cố Ân Kỳ có muốn khóc cũng phải khóc trong ngực hắn mới là đúng không phải sao?

Bạch Thừa Vũ cảm thấy bản thân suy nghĩ đúng lắm. Thế nhưng lại không hề nghĩ đến, hắn lấy tư cách gì để Cố Ân Kỳ gục đầu trong ngực của hắn đây?

Chẳng lẽ là đồng học?

Như vậy không phải quá không hợp lí sao?

Phải biết người kia là phụ thân Cố Ân Kỳ. So sánh với thân phận đồng học của hắn, ai thân ai sơ cũng liền rõ ràng.

Chỉ là Bạch Thừa Vũ cũng không suy nghĩ tới như vậy đâu. Trong tiềm thức hắn từ rất sớm đã nhận định Cố Ân Kỳ là nương tử nhà mình rồi.

Cũng bởi vì vậy, hắn cư nhiên đổ giấm chua hất lên người nhạc phụ tương lai đâu!

Lạc Y nhìn cảnh cha con hài hoà trước mắt đột nhiên hơi khịt khịt mũi. Nàng vô cùng nhạy cảm liếc sang Bạch Thừa Vũ đứng không xa đang co chân chà chà sàn nhà. Sàn nhà bên dưới sợ là đã sớm bị hắn mài cho nhẵn bóng.

Khoé môi Lạc Y lúc này không ngừng co giật. Theo bản năng lại quay đầu nhìn Lãnh Hàn Thần đang nghiêm túc đứng tại vị trí bên cạnh nàng. Ánh mắt điềm tĩnh lúc này loé ra hào quang nghịch ngợm.

Lạc Y che miệng ho khan một tiếng, tròng mắt linh hoạt lại không ngừng đảo loạn.

Vì cái gì nàng cảm thấy Bạch Thừa Vũ bây giờ rất giống biểu tình thường thấy nhất của Lãnh Hàn Thần đây?

Lẽ nào... Hắn đang ghen?

Lạc Y âm thầm rùng mình một cái. Ánh mắt khinh thường bắn về phía Bạch Thừa Vũ.

Ngươi còn không xem thử bản thân ngươi nặng lên được mấy cân. Người ta là cha con, chân chính cha con. Còn ngươi là cái gì?

Thế nhưng còn có gan đổ giấm bừa? Mặt thế này không phải quá dày rồi sao?

Lạc Y dời mắt khỏi Bạch Thừa Vũ. Cũng lười phán đoán tâm tình hắn. Nàng nâng tay, đem mũ rèm chướng sa lấy ra. Nhưng không vất bừa bãi mà lặng lẽ thu vào không gian.

Lúc này nàng mới nhẹ nhàng cất tiếng phá vỡ không gian.

" Chuyện nên giải quyết thì ngay bây giờ giải quyết hết đi. Để lại mầm mống bệnh hoạn chỉ lo đêm dài lắm mộng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.