Đóng Cửa Ngồi Trong Nhà, Hoạ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 7: Người trong điện thoại nói: Mau qua đây theo dõi một người.”




Bên kia lại trầm mặc.

“Sữa tắm đâu?” Mammon hỏi.

“Ta không biết.”

Mammon mở mắt.

“Trong phòng ta không có.”

Mammon nói: “Không có bồn tắm?”

“Ân.”

“Có giường không?” Mammon nửa trêu tức nửa đùa cợt nói.

“Không có.”

Mammon mí mắt khép hờ: “Vậy có gì?”

“Giá chữ thập.”

......

Loạt xoạt.

Mammon từ trong bồn nước ngồi dậy, vươn tay ấn vào cái vòi bên cạnh bồn, sữa tắm chảy ra......

Tắm rửa xong rời buồng tắm, Mammon khoác áo choàng ngồi lên giường.

Rèm cửa an phận canh giữ hai bên cửa sổ, bức màn màu đen to như vậy bị cột cố định vào khung cửa sổ kiểu Pháp, đen đến tĩnh lặng.

Giọng nói êm ái mờ ảo kia một lần nữa vang lên: “Ngủ ngon.”

Mammon xoay người nằm nghiêng, mái tóc đen nhánh không còn bị bó buộc, tản mác vương trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn.

“Ngủ ngon.”

Bốn vị đại biểu thức quá khuya, dậy quá sớm, ăn quá ít, nhưng thái độ tốt vô cùng.

Nếu không phải Con thuyền Noah không thiếu đại biểu, Thạch Phi Hiệp gần như muốn xin lão đại của các giới điều bọn họ đến đây —— tại sao quản lý ở các bộ phận của Con thuyền Noah đều nhất định không được có trợ lý?

Bất quá bốn đại biểu tuy là nhân viên hiếm có, nhưng tuyệt đối không phải là khách hàng hiếm có.

Cho dù Thạch Phi Hiệp đã chu đáo tận tâm, nhiệt tình giữ lại, còn ba lần bốn lượt nói đã có thiên đường bao trọn gói, hoàn toàn không cần tiết kiệm chi phí ở trọ vân vân, nhưng bốn đại biểu vẫn như cũ kiên trì đòi lập tức về nhà, tuy luôn miệng khen ngợi phương diện phục vụ của Con thuyền Noah, nhưng thái độ là quyết không lưu luyến.

Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ, đành phải tiễn bọn họ ra tiền sảnh.

Đại biểu Tinh linh đi được nửa đường, đột nhiên nói: “Phiền quản lí Thạch thay mặt nói lời tạm biệt với Mammon đại nhân.”

“Mammon?” Thạch Phi Hiệp dường như nghe nhắc đến cái tên này mới nhớ tới người này, vội vàng nói với kẹp cài áo của mình: “Mau gọi mau gọi!”

Chiếc kẹp cài áo này của hắn là máy thu âm đã được Raton cải tiến, hoàn toàn giải quyết khuyết điểm một chiều, trở thành một máy bộ đàm chân chính đầy đủ tư cách.

Kẹp cài áo không có phản ứng.

Thạch Phi Hiệp dường như đã quen với loại không phản ứng này, trực tiếp hỏi: “Ngươi có biết Mammon đêm qua ở đâu không? Đừng nói còn ở quầy bar đi?”

“Tầng thứ năm mươi sáu vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi mốt.” Giọng nói lãnh đạm của Isfel từ trong kẹp cài áo truyền ra.

“...... Tập thể dục buổi sáng sao?” Cho dù là đọa thiên sứ, bò lên cao như vậy cũng hơi quá a? Thạch Phi Hiệp nghĩ một hồi, liền cảm thấy đầu hơi choáng váng.

“Giờ mới là tập thể dục buổi sáng.” Giọng nói của Mammon từ đỉnh đầu truyền xuống.

Thạch Phi Hiệp cùng bốn đại biểu vừa ngẩng đầu, liền thấy Mammon đang giang đôi cánh màu đen, từ trên không trung sà xuống.

Cũng là đôi cánh đen, nhưng Thạch Phi Hiệp cứ cảm giác giữa Mammon và Isfel hình như không giống nhau lắm, nhưng lại nói không được cụ thể khác nhau ở điểm nào. Chẳng lẽ thật sự giống Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, cho dù không nhìn mặt cũng có thể nhận ra từ những bộ phận khác?

Thạch Phi Hiệp đối với thâm tình của mình hiểu biết càng sâu hơn.

“Các ngươi muốn rời khỏi đây?” Mammon đáp trên mặt đất, tự nhiên thu cánh.

Nhận thức của Thạch Phi Hiệp về cửu giới cũng chỉ nằm trong hai năm này, vẫn chưa đủ sâu, nhưng đối với bốn đại biểu mà nói, đọa thiên sứ từng là thiên sứ, là sinh vật gần gũi với Thần nhất, chưa thấy Mammon giương cánh còn đỡ, vừa thấy hắn giang rộng đôi cánh như thế, loại cảm giác kính sợ từ nhỏ đến lớn cắm rễ trong lòng liền bất giác toát ra.

“Mammon đại nhân.”

Bốn đại biểu đồng loạt hành lễ.

Mammon phất tay, mỉm cười: “Tạm biệt.”

Thạch Phi Hiệp hai mắt sáng lên: “Ngươi không đi sao?”

Mammon nhướn mày: “Ngươi rất muốn ta đi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Thạch Phi Hiệp quay đầu, hướng về phía bốn đại biểu còn đứng tại chỗ cười nói: “Bốn vị bảo trọng, thượng lộ bình an, đi thong thả không tiễn, hoan nghênh lần sau đến thăm.”

“A? Nga.” Bốn đại biểu cứ thế ba bước quay đầu mà rời đi.

Hai mắt Thạch Phi Hiệp giờ đã sáng như đèn xe hơi: “Xin hỏi Mammon tiên sinh dùng cơm trước...... hay là dùng bữa trước?” (o_0 khác nhau chỗ nào dẹ???)

“Xem ra lựa chọn trong Con thuyền Noah tương đối nghèo nàn.” Mammon nói.

Thạch Phi Hiệp như gặp được tri kỷ, thở dài: “Ta cũng từng nghĩ qua phải thêm vào vài hạng mục giải trí, nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, không ai ủng hộ rất khổ sở!” Hiện tại ngay cả phương diện cơ bản nhất là ở trọ và ăn uống đều thiếu khách, nói gì đến hạng mục giải trí.

Mammon nói: “Nếu có hạng mục thích hợp, ta nghĩ nguồn khách ở địa ngục không thành vấn đề.”

Thạch Phi Hiệp chùi chùi khóe môi, cười nịnh: “Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giới thiệu một máy chơi game size khủng, dự án rạp chiếu phim mini cũng đang trong thời kỳ thai nghén, chậm nhất là sang năm, nhất định hoàn thành. Thật ra chủ yếu vẫn là vấn đề visa ở địa ngục.” Kỳ thực xuất ngoại hay qua giới khác đều có cùng một vấn đề —— khó xin visa!

Mammon cười nói: “Từ từ thương lượng.”

Thạch Phi Hiệp hưng phấn đã đời, rốt cuộc cũng thu lại biểu tình nói: “Không có gì là cho không, chắc chắn có mưu đồ. Điều kiện gì? Nói đi.”

Nụ cười lần này của Mammon mới thật sự chân thành: “Nói chuyện với người thông minh đúng là rất sảng khoái. Ta quả thực muốn nhờ ngươi một việc.”

Bình thường chức càng cao, yêu cầu càng khó. Cho nên trong lòng Thạch Phi Hiệp rất nhanh trỗi lên một tia cảnh giác.

“Ta muốn gặp Metatron.” Mammon nói từng chữ một.

Thạch Phi Hiệp nhìn hắn, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt: “Quá khó.”

“Ta biết.” Nếu không khó, ta đã không chạy tới đây tìm ngươi.

“Hắn ở trên tầng gần thiên đường nhất.”

“Ta biết.” Mammon có thể theo một con đường khác xông lên thiên đường, nhưng không thể từ Con thuyền Noah tiếp cận thiên đường, “Nhưng ngươi từng đi lên đó.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Nếu ta nói, lần nào ta cũng không biết mình lên đó bằng cách nào, ngươi có tin không?”

Mammon nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp vẻ mặt chân thành.

“Địa ngục có ngàn triệu cư dân.” Mammon khoan thai nói.

Như vậy nếu không biết tiết chế sinh dục, sớm muộn cũng có ngày phải thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình, Thạch Phi Hiệp thầm nghĩ.

“Nếu ta mở miệng, từng người bọn họ sẽ đến Con thuyền Noah du lịch.”

Tim Thạch Phi Hiệp bắt đầu dao động.

Mammon tiếp tục: “Mỗi năm một lần cũng có thể.”

Tim Thạch Phi Hiệp thiếu chút nữa run đến nứt ra.

“Ngươi thấy sao?” Mammon lộ ra nụ cười dụ dỗ.

“Ta thật sự rất muốn giúp ngươi.” Thạch Phi Hiệp nhìn trời thở dài: “Nhưng ta lực bất tòng tâm...... A!”

“......” Mammon tức giận: “Cho dù lực bất tòng tâm, cũng không cần thét chói tai vậy chứ?”

“Không phải, ngươi ngẩng đầu ngắm trăng thử xem!” Giọng Thạch Phi Hiệp kích động đến phát run, ngón tay liều mạng chỉ lên trên.

Thật ra không cần hắn chỉ, Mammon cũng…

Cảm nhận được.

Thuần khiết, không mang theo một tia tà niệm, khí của thiên sứ!

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp một luồng ánh sáng trắng nhu hòa từ trên không dần dần, dần dần giáng xuống, đoạn dừng trước mặt bọn họ.

Thạch Phi Hiệp không nhìn rõ được mặt mũi người nọ, bởi vì hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong luồng sáng êm dịu kia, nhưng bóng dáng cùng cảm giác ôn nhu quen thuộc này, đều trực chỉ một đáp án ——

Metatron!

“Sao ngươi lại xuống đây?” Đại khái là do đứng quá gần, Thạch Phi Hiệp nhịn không được vươn tay định đặt lên vai người nọ.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm đến luồng sáng kia, thân thể liền bị ôm vào trong ngực ai đó, lui về sau mấy mét.

“Isfel?” Thạch Phi Hiệp kinh ngạc ngẩng đầu.

Isfel không nói gì, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Mammon, giương rộng đôi cánh đen hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu.

Nhưng Mammon không hề để ý. Ánh mắt hắn cứ dán chặt vào luồng sáng trước mặt.

Thạch Phi Hiệp không nhìn rõ được dung nhan trong quầng sáng là bởi vì hắn là con người, còn Mammon lại có thể thấy rõ mồn một —— gương mặt này từng khiến hắn vô số lần theo bản năng tìm kiếm trong ký ức, trong đám người, thậm chí là trong tranh vẽ.

“Đã lâu không gặp.” Metatron khẽ cong khóe miệng, dung mạo tuyệt mỹ khiến nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ chói mắt, khó lòng nhìn thẳng vào.

Mammon trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Ta đã nghĩ ngươi ghét xuống đây.”

“Này là cách duy nhất để ta gặp ngươi.”

Mammon ngẩn ra: “Là ý gì?” Chẳng lẽ bổn tôn hắn không thể rời đi?

Metatron không đáp, mà hỏi: “Địa ngục có thể phái một vị Ma vương liên thủ với một đại biểu của thiên đường đến giới thứ mười một chuyến không?”

Mammon nhướn mày: “Đại biểu của thiên đường?”

Metatron nói: “Rafael.”

“Ta phản đối.” Mammon không chút nghĩ ngợi đáp trả.

Sắc mặt Metatron không đổi, vẫn ôn hòa nói: “Hy vọng có thể có được câu trả lời chính thức của Ma vương điện hạ Lucifer.”

“Ta lấy thân phận một trong bảy đại ma vương dưới địa ngục”, Mammon nhìn hắn, phun từng chữ một, “Phản, đối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.