Đông Chu Liệt Quốc

Chương 33: Tản đi




Thời gian như dừng lại.

Tề Tình Tình, Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng, A Kim chết rất thảm.

Diệp Tưởng lúc này cũng chẳng còn cách cái chết bao xa. Vật bị nguyền rủa hệ thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng. Vũ Sóc cũng không thể nào định vị một cách chuẩn xác quỷ hồn, tác dụng khống chế của những vật bị nguyền rủa còn lại cũng yếu đi rất nhiều. Hơn nữa bởi vì quy tắc nguyền rủa giảm dần nên sức bắt dính của xiềng xích bắt quỷ đã yếu đi nhiều!

- Phía trước anh kìa!
Vũ Sóc gửi tin cho hắn. Hiện tại Diệp Tưởng đã là hy vọng duy nhất của bọn họ. Nếu ngay cả Diệp Tưởng cũng chết thì bọn họ cũng chẳng giãy dụa được bao lâu!

Diệp Tưởng ném ra xiềng xích. Hắn biết đám người Phương Lãnh và Ôn Vũ Phàm còn sống hay chết đều chỉ trong một ý niệm của hắn!

Không thể để “Thứ đó” có thể di chuyển được như bình thường!

Không thì tất cả mọi người đều phải chết!

Trước mắt, Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng đều hiểu rất rõ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy hiệu quả của vật bị nguyền rủa sẽ không ngừng yếu đi rồi sẽ tới lúc có dùng cũng như không!

Diệp Tưởng không còn cơ hội khác .

Một giây... Lại thêm một giây trôi qua...

Xiềng xích khi vung ra đã trói được thứ gì đó, nhưng nó nhanh chóng thoát khỏi trói buộc! Ngay cả chuyện kéo dài thời gian hắn cũng không làm được!

Diệp Tưởng biến sắc!

Vũ Sóc cũng vô cùng mệt mỏi. Trong linh giác của nàng, “thứ đó” đang từ từ có thể di chuyển lại, tốc độ cùng dần khôi phục như lúc ban đầu.

Cùng lắm là hai, ba giây sau thì nó sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.

Đến lúc đó tất cả bọn họ sẽ phải chết!

Nhưng trong mắt của Diệp Tưởng lúc này có vẻ vô cùng tỉnh táo.

Mạng sống của hắn phải chấm dứt ở đây sao?

Không thể NG được nữa rồi.

Vật bị nguyền rủa hệ thời gian cũng bị phế.

Trong giây phút tuyệt vọng khi tử vong giáng xuống!

“Thứ đó”... đã hoàn thoát thoát khỏi hạn chế do ảnh hưởng từ hiệu quả của nguyền rủa!

Con người không ngờ lại yếu ớt đến vậy trong phim kinh dị! Lúc nào diễn viên cũng có thể phải đối diện với nguy cơ sinh tử tồn vong!

Cắn răng kích hoạt năng lực linh môi thêm lần cuối, rồi tranh thủ lúc đó Vũ Sóc gửi cho Diệp Tưởng một tin nhắn cuối cùng, đầu nàng phát ra những tiếng”ong ong”. Vũ Sóc cố gắng đút quỷ cốt vào trong túi trước khi ngất đi.

Ngay trước khi hôn mê. Nàng cảm ứng được,”Thứ đó” cách Diệp Tưởng chưa đến một mét!

Hiện tại bỗng nhiên Diệp Tưởng ngẩng đầu lên.

Khoé miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười.

Tin tức mà Vũ Sóc gửi cho hắn trước khi nàng hôn mê đã giúp hắn xác định được vị trí của quỷ hồn.

Trong khoảng khắc, hai tay hắn đưa lên, sau đó hai mảnh ghép của gông bắt quỷ xuất hiện , sau đó đột nhiên hai mảng ghép đó “chập” lại với nhau tạo thành một chiếc gông hoàn chỉnh!

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông!

Trong những giây phút cuối cùng thì Diệp Tưởng đã thắng! Hắn thắng rồi!

Dưới áp lực khủng bố của sinh tử tồn vong, Diệp Tưởng đã sử dụng thành công gông bắt quỷ!

Tổng thời gian sử dụng các hình cụ là ba mươi giây! Hơn nữa trong mười giây cuối,hắn đã sử dụng gông bắt quỷ, nên hắn phải trả tới bốn lần thù lao danh nghĩa (hai mươi giây xiềng xích + mười giây gông bắt quỷ)! Cũng may mà lần này hắn khoá được nguồn gốc của nguyền rủa nên hắn đạt được đến 2400 tấm vé chuộc cái chết! Phần thưởng hậu hĩnh như vậy vô cùng hiếm thấy. Đương nhiên, cái giá phải trả cũng quá đắt. Hắn lúc này chỉ còn đúng 200 tấm vé chuộc cái chết! Nếu vé chuộc cái chết bị âm, cho dù hắn thành công thì hắn cũng sẽ phải chết!

Khi mọi người chạy toán loạn khắp nơi thì bỗng nhiên một chùm sáng chiếu tới.

Diệp Tưởng cầm đèn pin xuất hiện .

- Anh Ngụy Liễm!

- Anh cả!

- Anh còn sống sao?

Toàn bộ những người ở đây đều nhìn hắn chẳng khác gì khi họ nhìn thấy người ngoài hành tinh. Dù sao thì mọi người đều cho là hắn chết rồi.

- Anh không sao chứ?

Tất cả mọi người gần như chẳng ai dám tin.

- Không sao!
Diệp Tưởng phất tay nói:
- Không lẽ mọi người cảm thấy tôi lúc này là quỷ sao?

Câu nói này vô tính nhắc nhở mọi người. Không chừng anh đúng là quỷ thật cũng nên! Nhưng Vũ Sóc đã hôn mê nên không còn ai có thể kiểm tra xem Diệp Tưởng là người hay quỷ!

Đương nhiên nói thì nói vậy thôi nhưng mọi người cũng ý thức được Diệp Tưởng quả thật đã sống trở về. Vũ Phàm cũng chạy tới.

Dù sao tuy cuối cùng cũng không thành công nhưng Ôn Vũ Phàm cũng giúp đỡ Diệp Tưởng không ít. Lòng bàn tay của nàng đã bê bết máu. Diệp Tưởng cầm tay nàng rồi nói:
- Em làm tốt lắm, Yên Vũ.

Nhờ tia sáng từ ngọn đèn pin của Diệp Tưởng, Ôn Vũ Phàm nhìn thấy Nguỵ Lỵ Lỵ. Nàng lao tới ôm chầm lấy cô bé!

- Mẹ ơi!
Ngụy Lỵ Lỵ ôm chầm lấy Ôn Vũ Phàm.
- Lỵ Lỵ sợ lắm...

- Không sao đâu Lỵ Lỵ. Không sao mà ...
Ôn Vũ Phàm ôm lấy cô bé này. Lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp khi cô bé quấn lấy mình như vậy.


- Không, còn chưa chấm dứt.

Nhưng Diệp Tưởng nói một câu khiến toàn trường bị dội một gáo nước lạnh.

- Anh chỉ tạm thời giam cầm “thứ đó” đó, sau đó đưa nó vào sâu trong bóng tối. Nhưng giam cầm rồi sẽ tới lúc bị phá giải.....

Mọi người im lặng không nói gì.

Đúng vậy! Dù sao bọn họ vẫn còn chưa tìm thấy vật bị nguyền rủa, không phải sao?

Nhưng cũng may là chỉ còn mười phút nữa thì bộ phim sẽ kết thúc. Nếu thật sự không được, bọn họ có thể kéo dài tới lúc hết phim. Nhưng thời gian giam cầm của gông bắt quỷ sẽ kéo dài được bao lâu?

- Chúng ta đi thôi!
Phương Lãnh phất tay:
- Trở về đi... Chúng ta sẽ nghĩ cách!

Trước mắt cũng chỉ còn cách như vậy .

Nhưng Diệp Tưởng cho rằng, gửi gắm hy vọng của mình vào chuyện kéo dài cho tới khi phim kết thúc cũng không quá khả thi. Đến cuối phim, chỉ còn Ngụy Minh và Dục Tô, dẫn theo Ngụy Lỵ Lỵ. Đám người Ngụy Liễm, Ngụy Tự, Ngụy Tâm đều đã chết. Vận may của cô bé Ngụy Lỵ Lỵ không kém chút nào, ngay cả tới lúc hết phim mà cô bé cũng sống sót...

Đợi đã...

Diệp Tưởng bỗng nhiên nhìn về phía Ngụy Lỵ Lỵ.

Vì sao phải “hư cấu” ra nhân vật Ngụy Lỵ Lỵ này chứ? Cô bé rõ ràng không phải là nhân vật do diễn viên thủ vai , mà cho dù là diễn viên nhí thiên tài đóng vai cô bé thì cũng không thể nào nói ra chuyện em nhìn thấy ”ông và bà dì bị chôn vào trong tường”.

Thế mà cô bé vẫn sống sót.....

Diệp Tưởng lập tức ôm Ngụy Lỵ Lỵ rồi hỏi:
- Lỵ Lỵ, không sao đâu. Ba nhất định sẽ bảo vệ con. Con có biết tình hình của chúng ta lúc này thế nào không?

- Lỵ Lỵ không biết...
Ngụy Lỵ Lỵ mếu máo nói:
- Khi ông nội mất Lỵ Lỵ rất sợ. Ba mẹ không phải nói là mê cung sao? Nhưng vì sao mê cung lại đáng sợ như vậy... Lỵ Lỵ không thích mê cung...

Diệp Tưởng lắc đầu, chẳng lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi?

- Chúng ta đi!

Khi mọi người chạy trở lại phía bên trong “Quỷ Ngục quán”, ở sâu bên trong bóng đêm, hung linh bí ẩn bị Diệp Tưởng dùng gông bắt quỷ khoá lại đang giãy dụa rất dữ dội!

Nếu nó giãy ra thành công thì Diệp Tưởng cũng bó tay chẳng biết phải làm sao!

Lúc này Phương Lãnh đang cõng Vũ Sóc, Diệp Tưởng ôm Ngụy Lỵ Lỵ, ai nấy cũng đều hy vọng có thể sống qua được mười phút này.Nhưng Diệp Tưởng lại không lấy làm lạc quan. Mức độ giãy dụa của hung linh đó truyền về từ gông bắt quỷ vượt xa dự tính của Diệp Tưởng!

Gồng bắt quỷ có thể khoá nó lại trong bao lâu? Năm phút? Hay sáu phút?

- Mọi người hãy nghe tôi nói.
Diệp Tưởng tự có tính toán của riêng mình:
- Lát nữa mỗi người ai về nhà nấy!

Ý tưởng của Diệp Tưởng rất đơn giản. Mọi người chia nhau ra, như vậy sẽ có mấy người may mắn có thể chạy trốn! Lúc này đã chẳng còn cách nào tốt hơn nữa rồi!

- Biện pháp này rất hay!
Phương Lãnh là người đầu tiên ủng hộ đề nghị của Diệp Tưởng:
- Em ủng hộ anh, anh cả!

Lúc này, Phương Lãnh đâu còn giống nhân vật chính nữa mà ngược lại Diệp Tưởng có vẻ giống nhân vật chính hơn.

Chạy ra khỏi “Quỷ Ngục quán”, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ai về nhà nấy. Lý Duy Tư dẫn theo Thành Tuyết Tùng và Đổng Ỷ Lam rời đi. Phương Lãnh cõng Vũ Sóc, cùng “ một nhà ba người” của Diệp Tưởng trở về cùng nhau.

Mọi người chia thành hai nhóm! Sau này ít nhất họ cũng có cơ hội sống sót cao hơn!

Lại một lần nữa chui xuống địa đạo. Đường đi vô cùng an toàn, nhưng không ai biết bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu.

Lời thoại mới xuất hiện trong đầu của Phương Lãnh. Căn cứ theo kịch bản ban đầu khi đã rơi vào bước đường cùng, Ngụy Minh nói với Dục Tô:
- Dục Tô, em đi đi, anh không thể trở về cùng em được rồi! Anh lúc này chẳng khác gì ngọn “hải đăng”. Bảy năm trước anh đáng ra phải chết ở đây. Nếu anh đã trở về, cho dù có thể dùng gương phong ấn thì sớm hay muộn “Quỷ Ngục quán” cũng sẽ giáng xuống thế giới này! Cho nên anh chết là giải pháp tốt nhất. Em nên trở về thì tốt hơn!

Phương Lãnh không thể không nói, đây quả thật là giải pháp tốt nhất.

- Anh vì sao đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện nhưng anh vẫn lựa chọn trở về? Chính là bởi vì anh đã biết mình phải chết ở đây rồi. Dục Tô, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh mong em hãy sống vui vẻ!

Đoạn lời thoại này khiến Phương Lãnh cũng có đôi chút rung động. Hoá ra là vậy! Cho nên khi đó, khi chú hai nói với Ngụy Minh hãy ở lại, Ngụy Minh trả lời : “Mọi chuyện cháu xin nghe sự sắp xếp của chú hai”. Hắn đã biết rồi... Ngụy Minh biết rõ đầu đuôi mọi chuyện! Hắn trở về, vì người nhà của hắn, và cũng vì... người con gái mà hắn yêu – Hứa Dục Tô.

Nhưng tình tiết phần sau thế nào chẳng cần nói cũng biết. Dục Tô tuyệt đối không thể nào bỏ rơi Ngụy Minh nên nàng đương nhiên sẽ lựa chọn chết chung với hắn. Sau đó hai người sẽ ôm nhau chết chung, bộ phim kinh dị này lúc đó cũng sẽ hạ màn.

Thẳng thắn mà nói thì chỉ tính riêng kịch bản thôi thì đây không chỉ là một bộ phim kinh dị kinh điển mà còn là một khúc tình ca ca ngợi tình yêu đôi lứa đầy bi tráng. Hứa Dục Tô vì Ngụy Minh mà khi còn nhỏ, nàng đã biết rõ nàng đã phạm phải tội nghiệt thế nào khi làm như vậy nhưng nàng vẫn nghe theo Ngụy gia một cách răm rắp, đưa người sống vào trong thế giới ma quái của “Quỷ Ngục quán”. Còn Ngụy Minh vì người mình yêu mà không chút do dự trở về chịu chết!

Có một người yêu mình tới mức đó thì cuộc sống này còn chi phải hối tiếc?

Nhưng “Rạp chiếu phim địa ngục” quá tàn nhẫn khi ép đám diễn viên phải đóng theo một kịch bản vừa cảm động vừa xuất sắc đến vậy!

Quả nhiên trong phần tiếp theo của kịch bản, dù Nguỵ Minh có khuyên can thế nào cũng không chịu rời đi. Nàng thà chết chung với Ngụy Minh chứ không chịu sống cô đơn một mình. Nàng tự nhận là người đã mắc phải nghiệp chướng nặng nề nên phải chết ở đây là báo ứng của nàng. Nhưng bọn họ quyết định để Ngụy Lỵ Lỵ trốn đi vì dù sao cô bé này cũng vô tội, tội ác tày trời mà người trong Nguỵ gia đã gây ra trong nhiều năm qua cũng chẳng liên quan gì đến cô bé cả. Hơn nữa, chỉ cần đẩy cô bé trốn đi sau đó Ngụy Minh chết ở chỗ này thì cô bé cũng sẽ an toàn. Như vậy sự hy sinh của Nguỵ Minh cũng không uổng phí.

Đương nhiên, kịch bản thì là như thế nhưng đám người Phương Lãnh tuyệt đối sẽ không cam lòng khoanh tay chịu trói! Bọn họ cũng chẳng dính líu gì tới tội nghiệt của Nguỵ gia cả!

Lao ra khỏi địa địa vừa dài vừa hẹp này, không gian cũng trở nên rộng hơn. Nơi này là “Quỷ Mục quán” trong thế giới song song. Tuy rằng có hơi rộng một chút, nhưng đại khái thì bố cục phân bố của nó cũng giống như trên bản vẽ thiết kế.

- Đi nào!

Diệp Tưởng cảm giác giam cầm đã càng ngày càng lỏng. Dù sao Diệp Tưởng cũng chưa sử dụng thành thạo gông bắt quỷ. Chênh lệch giữa hắn và Nam Cung Tiểu Tăng vẫn còn quá lớn. Bây giờ chỉ còn cách kéo dài tới lúc cuối phim thì bọn họ mới có thể trở về rạp chiếu phim!

Hiện tại... Bọn họ cần phải kéo dài thời gian!

Chạy hồi lâu, thì tới nơi đó bỗng nhiên Ngụy Lỵ Lỵ hô lên :
- Ba ơi! Nó kìa!

Diệp Tưởng lập tức quay đầu nhìn lại.

Nơi đó là một góc tường. Diệp Tưởng nhớ rõ là nơi đó trong “Quỷ Mục quán” có treo gương để phong ấn! Chỗ đó lúc này bị một bóng đen che phủ.

Diệp Tưởng nhanh chóng đi qua, sờ lên mảng tường đen thui đó, sau đó trong đầu hắn nhận được thông báo của kịch bản.

Đây.....

Chính là vật bị người chết nguyền rủa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.