Đông Châu Ký

Chương 44: Thám thính cổ lăng




Vương Tử Quân cười cười đặt quyển sách trong tay xuống rồi nói: - Anh Triệu nếu lần sau đến mà không tìm tôi, tôi nhất định sẽ phạt rượu anh ấy.

Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt ôn hòa của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thở dài một hơi. Dù sao thì nói chuyện với lãnh đạo trong bầu không khí hài hòa cũng làm cho người ta cảm thấy cầu mà không được.

Sau khi hàn huyên vài câu thì Phùng Vũ Trách bắt đầu báo cáo công tác. Khi nói đến phương diện đường cao tốc thì Vương Tử Quân lên tiếng: - Tôi đã sớm liên hệ với tỉnh Sơn Nam về chuyện xây dựng đường cao tốc ở thành phố các anh, vì tăng cường liên lạc giữa hai tỉnh mà quyết định xây dựng một đường cao tốc nối liền thành phố An Dịch và Rừng Mật, có đi qua thành phố các anh.

Vương Tử Quân nói rồi treo một tấm bản đồ lên, sau đó vẽ phác thảo một địa điểm ở tỉnh Sơn Nam, sau đó vẽ một đường thẳng đi qua thành phố Thanh Chuyên.

Phùng Vũ Trách nhìn tuyến đường kia mà không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hắn là cán bộ thành phố Thanh Chuyên, hắn biết rõ ý nghĩ của cán bộ Thanh Chuyên, có thể nói tiếng lòng của cán bộ Thanh Chuyên chính là xây dựng một con đường cao tốc nối liền thành phố mình và Rừng Mật.

Thậm chí trong hội nghị hội cựu chiến binh của thành phố Rừng Mật đầu năm nay, có nhiều cán bộ lão thành đã vỗ bàn nói, nếu như ai có thể xây dựng được đường cao tốc trong nhiệm kỳ này, người đó là đại công thần của thành phố Thanh Chuyên.

Lúc này nhìn vào tính toán của chủ tịch Vương thì không chỉ là đường cao tốc nối liền với Rừng Mật, còn đi thông qua thành phố An Dịch của Sơn Nam. Nếu như con đường này được hoàn thành, như vậy sẽ là một lợi ích cực kỳ lớn đối với thành phố Thanh Chuyên.

Phùng Vũ Trách là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn sẽ là đại công thần.

- Chủ tịch Vương, tôi xin tỏ thái độ với ngài, nếu như có thể xây dựng được con đường này, tất cả phương diện quỹ đất đi qua thành phố Thanh Chuyên, căn bản không cần tỉnh bỏ ra một đồng nào. Phùng Vũ Trách hít vào một hơi rồi nhanh chóng tỏ thái độ.

Sau khi nghe Phùng Vũ Trách tỏ thái độ thì Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn mất không ít tâm tư để xây dựng con đường này, cuối cùng quyết đinnhj tiến hành làm đường chung với tỉnh Sơn Nam, không những đề cao tính quan trọng của nó, còn làm cho mối liên lạc kinh tế giữa hai thành phố phát triển không ngừng.

Sau khi nói thêm một lúc, Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi thay đổi chủ đề: - Chủ tịch Vũ Trách, các khu quy hoạch của thành phố các anh như thế nào? Đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cơ hội kiểm tra hay chưa?

- Mong chủ tịch yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thực sự cầu thị ở phương diện tự kiểm tra và truy cứu sắp tới, cũng sẽ chứng thực tốt những gì mà lãnh đạo tỉnh lên tiếng đôn đốc công tác. Phùng Vũ Trách nói rồi đứng lên nói tiếp: - Thành phố Thanh Chuyên chúng tôi nhất định sẽ không làm cho chủ tịch Vương thất vọng.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Phùng Vũ Trách thì không khỏi cười cười, hắn vỗ vỗ lên vai Phùng Vũ Trách rồi nói: - Tôi tin tưởng vào chủ tịch Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách rời đi, Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế của mình. Hôm nay hắn nói chuyện cùng với Lôi Hợp Tuấn và Phùng Vũ Trách, hắn chợt xuất hiện hai loại cảm nhận. Tuy Lôi Hợp Tuấn không dám làm suy giảm lời phân phó của mình, thế nhưng lời nói có chút phun ra nuốt vào, đã biểu hiện thái độ của mình ở sự kiện này.

Vương Tử Quân biết rõ Lôi Hợp Tuấn sở dĩ lựa chọn như vậy trước tiên không muốn mình làm chim đầu đàn, nguyên nhân chủ yếu là ngoài mình thì Lôi Hợp Tuấn còn có sự chèo chống của Uông Thanh Minh.

Vì vậy bây giờ điều Vương Tử Quân cấp bách cần làm chính là thành lập mạch người của mình.

Tuy Đường Chấn Huy công tác trong tỉnh Mật Đông bốn năm thế nhưng lại không để lại cho mình nhiều người, cũng vì nguyên nhân này mà làm cho công tác của Đường Chấn Huy ở Mật Đông là rất khó khăn. Tuy Vương Tử Quân bắt đầu tốt hơn Đường Chấn Huy, thế nhưng nếu muốn chỉ thị của mình được quán triệt, như vậy không thể nào bỏ qua phương diện người của mình.

Đám người muốn làm rối loạn trật tự kỷ cương thì phải kết bè kết đảng, thế nhưng mình muốn thực hiện được lý tưởng, cần phải tập trung các đồng chí có chung chí hướng.

Lực lượng của một người dù sao cũng chỉ có hạn mà thôi.

Ngay sau hội nghị thông báo giai đoạn thứ hai của hành động chỉnh đốn cải cách các khu quy hoạch trong tỉnh vào ngày hôm sau, công tác kiểm tra lẫn nhau được bắt đầu. Trước khi công tác này được bắt đầu, có không ít địa phương quyết định phương án xem tình thế ra sao rồi hãy hành động.

Khi có không ít địa phương đang chờ đợi tinh thần chỉ thị từ tuyến tỉnh, lúc này thành phố Thanh Chuyên đã phái ra một tổ kiểm tra đứng đầu là phó chủ tịch thành phố chạy về phía thành phố Kim Hà.

Bí thư thị ủy Lý Hanh Dư của thành phố Kim Hà căn bản không quan tâm đến chuyện này, hắn còn muốn liên hệ vói bí thư Cố về sự kiện lần này, để cho các khu quy hoạch của mình bảo trì độ viên mãn. Thế nhưng người của thành phố Thanh Chuyên đã đi đến khu quy hoạch kém cỏi nhất của huyện Hà Quang thành phố Kim Hà.

Chỉ sau một buổi sáng kiểm tra thì tất cả tình hình của khu quy hoạch bộc lộ rõ ràng trước mặt tổ kiểm tra. Sau khi tổ kiểm tra đi sang một huyện khác, bí thư và chủ tịch huyện Hà Quang đều chạy đến phòng làm việc của Lý Hanh Dư.

- Hai người các anh làm thế nào vậy? Đây là số liệu mà các anh báo cáo lên, các anh nhìn vào cho tôi, có sự chênh lệch thế nào với kết quả điều tra? Lý Hanh Dư cầm văn kiện trong tay dùng giọng khàn khàn nói: - Khu quy hoạch đã được mở rộng hơn hai năm, thế nhưng các anh chỉ tuyển được một hạng mục, hì hì, đúng là tiến độ tốt.

Sau khi nghe giọng nói nổi giận đùng đùng của bí thư Lý Hanh Dư, bí thư và chủ tịch huyện Hà Quang căn bản cúi đầu như học sinh tiểu học phạm sai lầm, không dám lên tiếng.

Sau khi phát giận xong thì Lý Hanh Dư trừng mắt nhìn hai vị lãnh đạo huyện Hà Quang: - Hai ngày trước tôi đến huyện các anh kiểm tra công tác, các anh nói khu quy hoạch của mình căn bản khó có vấn đề, các anh nói xem, cái gì là khó có vấn đề?

- Tôi,...Tôi, bí thư, người thành phố Thanh Chuyên căn bản không nói chuyện tình cảm, có một số việc mà tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, thế nhưng bọn họ... Lúc này trên cái trán trụi lủi của vị bí thư huyện ủy huyện Hà Quang đã vã đầy mồ hôi, hắn thật sự không ngờ trí nhớ của bí thư Lý lại tốt như vậy, hai ngày trước mình nói những gì thì bí thư còn nhớ rõ ràng.

- Hừ hừ, đầu tư hai trăm triệu, Trương Sĩ Luân, anh nói xem những con số này lấy được từ nơi đâu? Là anh lấy từ trong đầu mình ra sao? Lý Hanh Dư nhìn bộ dạng ủy khuất của viên bí thư huyện ủy, hắn càng thêm nổi giận, thế là dùng giọng rít gào nói.

Nếu như là trước kia bí thư huyện ủy bị lãnh đạo thành phố mắng mỏ dạy bảo như thế, chắc chắc chủ tịch huyện sẽ rất vui, nhưng bây giờ có vui hay không? Rõ ràng là hắn không vui nổi. Hắn biết bây giờ sở dĩ bí thư Lý còn chưa nổi giận với mình, căn bản là vì cấp bậc của mình còn chưa đủ.

Xem ra không đủ cấp bậc cũng có cái lợi của nó.

Sau khi Lý Hanh Dư phát giận xong thì thư ký trưởng khẽ đi đến, hắn nói với Lý Hanh Dư: - Bí thư Lý, người của ủy ban cải cách đã đến.

Bí thư huyện ủy nghe thấy như thế thì biết sẽ phải làm gì, hắn giữ chặt lấy tay của Lý Hanh Dư rồi nói: - Bí thư Lý, lát nữa người của tổ điều tra đến, ngài nhất định phải hỗ trợ cho các đồng chí tuyến huyện như chúng tôi một chút.

Lý Hanh Dư nghe thấy như vậy và biết rõ người này định làm gì, hắn căn bản không chút vui mừng. Hắn khoát tay áo với đối phương, sau đó đi ra bên ngoài.

Sau khi Vương Tử Quân cho ra phương án, Lý Hanh Dư đã hiểu Vương Tử Quân muốn làm gì, nhưng dù có hiểu thì hắn cũng không thể phá giải. Nhân tâm bất đồng thì lại có kết quả bất đồng, lúc này cũng không phải là mình chú ý đến mình là được.

Người bên cạnh mình tuy muốn báo thù nhưng cũng phải chứng thực chỉ thị của Vương Tử Quân. Lý Hanh Dư nghĩ đến điều này mà không khỏi cảm thấy bi ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.