Đông Châu Ký

Chương 41: Bích Trần sơn trang




Mộng Vô Nhai hùng mạnh và quỷ bí, khiến ba vị huyết thị đều cảm nhận được áp lực khổng lồ. Bọn họ thật không ngờ thiên hạ này còn có cao thủ như vậy

Đây không phải là Thần Du Cảnh đỉnh phong bình thường. Đây là tuyệt đỉnh cao nhân, chỉ kém một chút là có thể đột phá lên Thần Du Chi Thượng

Ba vị huyết thị tuy rằng ngoài miệng không hề nói gì cả, nhưng kỳ thật mỗi người đều đoán xuất thân của Mộng Vô Nhai có chút mù mờ.

Thấy Dương Khai dẫn mình đến đây, trong lòng Ảnh Cửu có chút suy đoán nhưng không thể hiện trên mặt

Bản thân trúng Phong Nguyên Chú là do Dương gia thái thượng trưởng lão Hoàng Cửu Châu giở trò. Cho dù Mộng Vô Nhai rất hùng mạnh, chỉ sợ cũng vô kế khả thi.

Dù sao Hoàng Cửu Châu cũng đã là Thần Du Chi Thượng, Mộng Vô Nhai chỉ là Thần Du Cảnh đỉnh phong, chênh lệch khá lớn.

- Mộng chưởng quầy.
Dương Khai nói một tiếng, Mộng Vô Nhai chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hồ nghi nhìn Ảnh Cửu một cái, không khỏi khẽ hứ lên một tiếng.

- Bị cầm giữ?
Mộng Vô Nhai mỉm cười nhìn Ảnh Cửu hỏi.

Ảnh Cửu hờ hững mà chống đỡ.

- Mộng chưởng quầy, lão có biện pháp gì giải trừ cấm chế trên người y hay không?
Dương Khai ngồi xuống, rót chén nước nhuận nhuận yết hầu.

- Ta xem một chút.
Mộng Vô Nhai cũng không chối từ nhìn Ảnh Cửu nói:
- Ngươi lại đây!

Ảnh Cửu nhìn Dương Khai liếc mắt một cái, được Dương Khai cho phép, lúc này mới đi đến bên người Mộng Vô Nhai

Dường như nhìn ra y có chút không thoải mái, Mộng Vô Nhai khẽ cười nói:
- Thả lỏng, ta biết tiểu tử ngươi có chút năng lực, nhưng ngươi hiện tại chính là một phế nhân, cảnh giác lão phu làm gì?

Vừa nói, vừa giơ tay đặt lên cổ tay Ảnh Cửu

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Dương Khai bưng chén nước, đặt ở bên miệng, chờ đợi có chút nóng vội, hắn không xác định Mộng Vô Nhai có cách hay không

Ảnh Cửu lại tỏ ra thản nhiên, thoạt nhìn y không có hi vọng gì với Mộng Vô Nhai

- Ha hả.
Qua một hồi lâu, Mộng Vô Nhai mới bỗng nhiên cười quái dị hai tiếng,
- Có chút thú vị, người hạ thủ giam cầm đúng là có chút trình độ

Ảnh Cửu buồn bực nói:
- Đó là Dương gia Thái thượng trưởng lão Hoàng Cửu Châu!

- Lão phu mặc kệ y cái gì Hoàng Cửu Châu, Hoàng Bát Châu.
Mộng Vô Nhai bĩu môi, chưa từng nghe qua

Ảnh Cửu còn muốn há mồm lý luận vài tiếng, lại bị Dương Khai giơ tay ngăn lại.

Từ trước đến nay Ảnh Cửu trầm mặc, lại muốn tranh cãi hiển nhiên là bởi vì trong lòng cực kỳ sùng bái Hoàng Cửu Châu này, không cho phép người khác coi thường lão.

Dù sao, Hoàng Cửu Châu là người duy nhất từ thân phận huyết thị tấn thăng làm thái thượng trưởng lão, trở thành tấm gương và mục tiêu phấn đấu cả đời của tất cả huyết thị

Lời kia của Mộng Vô Nhai dù khen ngợi phương pháp giam cầm của Hoàng Cửu Châu, nhưng lão già này cũng càn rỡ quá, người ta đã tới Thần Du Chi Thượng, một Thần Du Cảnh đỉnh phong như lão có tư cách gì đánh giá Hoàng trưởng lão?

- Mộng chưởng quầy, ngươi chỉ nói có thể hay không?
Dương Khai hơi hơi nghiêng về phía trước thân mình, trầm giọng hỏi

- Có thể.
Mộng Vô Nhai vẻ mặt tùy ý mà đáp lời

Con ngươi Ảnh Cửu co rụt lại, ngạc nhiên lại khiếp sợ nhìn về phía Mộng Vô Nhai, dường như là không nghĩ lão trả lời như vậy

Dương Khai cũng là âm thầm thở dài một hơi. Nói ra thì hắn cũng không xác định Mộng Vô Nhai rốt cuộc có thủ đoạn thần kì gì, nhưng Mộng chưởng quầy vẫn cho mình ấn tượng thần bí quỷ dị. Thần Du Chi Thượng,, Dương Khai đã gặp qua Lã Tư, Dương Ứng Hào, mấy vị trưởng lão Dương gia đều là Thần Du Chi Thượng

Nhưng cảm giác không mãnh liệt như Mộng Vô Nhai

Trong tiềm thức, Dương Khai nhận thức Mộng lão đầu có chút sâu không lường được, có lẽ so với Thần Du Chi Thượng còn khủng bố hơn một ít

Có được câu trả lời như vậy, Dương Khai trong lòng lập tức yên ổn. Lão nói có thể, vậy nhất định có thể rồi, không cần hỏi nhiều nữa

- Ngươi có thể giải trừ?
Ảnh Cửu run giọng hỏi, y có chút không dám tin tưởng, cho rằng Mộng Vô Nhai đang mạnh miệng

Mộng Vô Nhai liếc mắt nhìn y, hơi hơi gật đầu rồi vuốt cằm.

- Bao lâu?
Ảnh Cửu lại hỏi một câu.

Nói đến Phong Nguyên Chú không phải y không giải trừ được , nhưng ít nhất phải hai tháng, kiên trì bền bỉ không ngừng nỗ lực mới được.

Nếu là Mộng Vô Nhai cũng cần thời gian dài như vậy, còn không bằng chính mình cố gắng tấn công cấm chế, cũng không phiền toái lắm

Ảnh Cửu đối với lão gia ăn nói ngông cuồng không coi Hoàng Cửu Châu ra gì, cũng không có cảm tình gì, tự nhiên không muốn nhận ân tình của lão

Mộng Vô Nhai dựng thẳng hai ngón tay.

Dương Khai lông mày nhíu lại, khẽ cười nói:
- Đây là hai tháng, hay ý là hai mươi ngày

Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng Dương Khai vẫn nghiêng về khả năng thứ hai. Trong tiềm thức của hắn, Mộng Vô Nhai muốn dùng hai mươi ngày hóa giải cấm chế cũng là điều hợp lý.

Ảnh Cửu cũng hồ nghi nhìn Mộng Vô Nhai, nghi hoặc khó hiểu

- Hai ngày!
Mộng Vô Nhai thản nhiên nói.

Dương Khai và Ảnh Cửu nhất tề biến đổi sắc mặt, đều không thể tin nổi

Dương Khai chợt phát hiện, chính mình dường như là đánh giá thấp bản lĩnh Mộng Vô Nhai, Mộng chưởng quầy, tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng của chính mình

- Tiền bối.
Ảnh Cửu hít sâu một hơi, thần sắc cổ quái nói:
- Không phải Ảnh Cửu coi khinh lão, chỉ có điều lời này của lão nói không khỏi có chút...

- Kiêu ngạo, ngông cuồng?
Mộng Vô Nhai khẽ cười một tiếng, bĩu môi nói:
- Nếu cấm chế này trúng trên người lão phu, trong nháy mắt có thể phá vỡ, nhưng lại trúng trên người ngươi mới cần hai ngày. Lão phu cũng có nghiên cứu phương pháp phong ấn, cái mánh khóe này với ta không có vấn đề gì.

- Mánh khóe?

Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, rõ ràng phát hiện Ảnh Cửu da mặt hơi có chút co giật, trong lòng có chút buồn cười, nhưng lại không thể không nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, ho nhẹ một tiếng hỏi:
- Mộng chưởng quầy, lão thực có nắm chắc...

- Không thử là đồ ngốc, lão phu không rảnh mà phí lời với ngươi, cửa chính ở bên kia.
Mộng Vô Nhai hừ nhẹ một tiếng, nghiêng qua Ảnh Cửu nói:
- Lấy bản lĩnh của ngươi, tối thiểu cũng cần hai tháng mới phá vỡ cấm chế này, cũng phải nỗ lực nhiều

Ảnh Cửu lại biến đổi sắc mặt.

Hai tháng phá vỡ Phong Nguyên Chú. Y tự tính toán năng lực của chính mính, nhưng Mộng Vô Nhai chỉ liếc qua một cái đã biết. Vị cao thủ này nhãn lực rất sắc bén

Nhíu nhíu mày, Ảnh Cửu mới ngưng trọng nét mặt, ôm quyền nói:
- Kính xin tiền bối ra tay, vừa rồi vãn bối đắc tội, xin tiền bối bao dung

Dù sao cũng chỉ là hai ngày, sau hai ngày tất cả đều thấy rõ

Ảnh Cửu kỳ thật cũng rất tò mò, Mộng Vô Nhai rốt cuộc có lợi hại như thế không?

- Mộng chưởng quầy, ngươi xem...
Dương Khai mỉm cười nhìn Mộng Vô Nhai.

Mộng lão đầu không kiên nhẫn khoát tay:
- Được rồi, ngươi đi đi, hai ngày sau y sẽ đi gặp ngươi đấy.

Dương Khai lúc này mới vừa lòng gật đầu, chỉ bảo Ảnh Cửu an tâm một chút rồi xoay người đi ra ngoài

Một lần nữa trở lại căn phòng cách vách, Hạ Ngưng Thường đã chẳng biết đi đâu, hẳn là lại trở về đan phòng luyện đan

Khoanh chân ngồi vào trên giường, Dương Khai từ trong lồng ngực lấy ra một vật.

Đó là một đám tóc đen!

Là tóc chém được trên người cao thủ thần cướp đoạt bộ bí hảo Huyền cấp trong Phá Kính Hồ.

Chẳng ai ngờ rằng, cao thủ xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn thông thiên lại là nữ tử!

Rõ ràng đã giao phong với nàng hai lần rồi nhưng chưa biết mặt nàng , không khỏi có chút buồn bực

Nữ tử này tốc độ quá nhanh, hơn nữa thủ đoạn lẻn vào cũng có chút tài nghệ như thần. Trước mắt bao người, đoạt đi Huyền cấp bí bảo thứ tám. Dương Khai thật không biết nàng rốt cuộc là làm như thế nào, nhất là như thế nào có thể an toàn chịu được cấm chế của bí bảo và PhongNguyên Chúcủa Hoàng Cửu Châu, thoát thân an toàn.

Liễu Khinh Diêu hiến tế một bộ Huyền cấp bí bảo mới bài trừ Phong Nguyên Chú, nữ tử kia sao lại có thể?

Càng làm cho Dương Khai để ý một chút, là nữ tử này rốt cuộc là thủ hạ ai mời chào. Thần sắc Dương Uy, Dương Chiếu, Dương Kháng, Dương Thận, Dương Ảnh đều kinh ngạc tựa hồ không biết thân phận nữ tử kia, nhưng không thể bài trừ một người trong đó đang diễn trò.

Suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai cũng nghĩ không ra đầu mối gì, chỉ có thể bở nó sang một bên.

Lắc tay một phen, xuất hiện trước mặt ba bộ bí bảo, đây mới là thu hoạch lớn nhất của Dương Khai ngày hôm nay.

Tuy rằng giành được gần hai trăm bộ bí bảo, nhưng cộng lại đều không bằng ba kiện trước mặt

Tiểu kiếm dài bằng bàn tay, cầm thấy lạnh lẽo, là thần hồn bí bảo. Thiên cấp

Dương Khai tỉ mỉ cảm thụ một phen, rõ ràng phát hiện bộ thần hồn bí bảo này có cấp bậc Thiên cấp thượng phẩm thì vô cùng vui vẻ

Thần hồn bí bảo, bản thân nó liền tương đối quý trọng, so với những thứ bí bảo khác cũng khó luyện chế hơn.

Thiên cấp thượng phẩm thần hồn bí bảo, luận giá trị đã không kém hơn Huyền cấp bí bảo bình thường.

Tuy nhiên thần hồn bí bảo luyện hóa tương đối khó khăn, nhất là khi mình không có thức hải. Dương Khai thưởng thức một hồi, rồi đặt qua một bên, tiếp tục đi điều tra hai bộ khác

Bên trong hai bộ bí bảo đó, có một cái gương mà mình coi trọng, băng hàn thấu xương, nhưng cảm giác không giống thần hồn bí bảo lúc nãy.. Cái lạnh của tiểu kiếm kia là một loại lạnh đến linh hồn, còn cái lạnh của chiếc gương này tê cóng thấu xương, đủ để đóng băng thế gian.

Rót chân nguyên vào trong gương, hoa quang bên ngoài mặt gương lấp lánh. Dương Khai lập tức phát hiện cảnh tượng li kì

Xuyên thấu qua mặt kính, hắn nhìn thấy từng ngọn tuyết sơn nguy nga bao la hùng vĩ, tuyết bay đầy trời trang điểm bao phủ lấy những ngọn tuyết sơn, gió lạnh thấu xương gào thét, trong tầm mắt một mảnh trắng xoá.

Răng rắc sát...

Nhiệt độ trong phòng giảm xuống, hơi thở băng hàn kích động khiếnChân Dương nguyên khí trong cơ thể Dương Khai chống lại một cách không tự chủ

Huyền cấp trung phẩm bí bảo!

Dương Khai trong phút chốc ngộ ra, không khỏi thần sắc chấn động!

Hắn không biết cấp bậc của bảy bộ Huyền cấp bí bảo kia là gì, nhưng có thể khẳng định là số lượng của Huyền cấp trung phẩm tuyệt đối không nhiều, nhiều lắm cũng chỉ có một hai bộ mà thôi. Mà chiếc gương mình coi trọng trước nhất này, không ngờ chính là bí bảo Huyền cấp trung phẩm.

Một bộ Huyền cấp trung phẩm bí bảo có giá trị đủ để chống đỡ được với mười món Huyền cấp loạhạ phẩm.

Lần này thật đúng là lời lớn!

Dương Khai có chút cảm xúc mênh mông, chân nguyên kiềm chế, trên gương hoa quang lập tức biến mất, cảnh tượng tuyết sơn cũng biến mất

Trước khi luyện hóa nó, Dương Khai cũng không biết cái gương này có tác dụng gì

Buông gương, Dương Khai đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào món bí bảo cuối cùng

Đây là bộ bí bảo Liễu Khinh Diêu ném tới

Một chiếc cốt thuẫn!

t tiếng.

Trong bóng đêm, đi ra một bóng người gầy yếu, ngày cả khi chân nguyên hoàn toàn biến mất, Ảnh cửu ẩn nấp cũng đã là một loại bản năng.

- Ngươi đi theo ta.

Ảnh Cửu khẽ gật đầu, không nói một lời.

Đi đến căn phòng cách vách, nhẹ nhàng gõ của, trong phòng truyền đến thanh âm Mộng Vô Nhai:
- Vào đi.

Dương Khai đẩy cửa vào.

Mộng chưởng quầy khoang chân ngồi ở trên giường, lặng lẽ vận huyền công.

Thời điểm Ảnh Cửu nhìn thấy hắn, từ trước đến nay đều yên tĩnh như nước, như cục diện đáng buồn giống như không có việc gì có thể khiến hắn biến đổi sắc mặt, bắt đầu từ khi Mộng Vô Nhai đến quý phủ, Ảnh Cửu liền đặc biệt để ý đến người này.

Chẳng những Ảnh Cửu, Khúc Cao Nghĩa và Tiêu Thuận, cũng đồng dạng có ý như vậy.

ak'>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.