Đông Châu Ký

Chương 21: Đêm trăng sóng nước




Trong đại sảnh náo nhiệt ầm ĩ, nam nữ ăn mặc quý phái ăn uống linh đình. Hoa lệ mỹ hảo che dấu toàn bộ sự xấu xa ẩn bên trong.

“Minh, không phải nói bạn gái cậu cũng tới sao? Người đâu?” Hoàng Trạch Khải hì hì cười hỏi bạn tốt.

“Bảo bảo không thích nơi thế này, tôi không mang cô ấy tới.” Nghĩ đến cô gái nhỏ ôn nhu, trên khuôn mặt lãnh khốc của Cố Hạo Minh xẹt qua một tia ôn nhu,

“Ái chà, không nghĩ tới huấn luyện viên mặt lạnh của chúng ta cũng tìm thấy tình yêu rồi. Trời ơi, nữ thần ơi em ở đâu, tới thu tôi đi!” Hoàng Trạch Khải oán giận.

“Tìm thời gian gặp mặt một chút nhỉ.” Chàng trai bên cạnh toàn thân tây trang đen cao quý thanh lịch loạng choạng cầm ly rượu, khuôn mặt khôn khéo sành sỏi có vài phần tương tự Cố Hạo Minh.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không ngày mai đi, ngày mai cô ấy không phải trực ban.”

“Đúng rồi, Minh, còn chưa hỏi cậu, bạn gái cậu làm gì, sao có thể khiến cậu coi trọng đây?” Hoàng Trạch Khải cà lơ phất phơ ngồi trên ghế sofa màu đỏ, lưu manh hỏi.

“Nhan Nhuế Ninh, năm nay 25 tuổi, bằng cấp nghiên cứu sinh. Đảm nhiệm vị trí bác sĩ chính đã 4 năm tại bệnh viện ngoại khoa hàng đầu thành phố, danh tiếng vô cùng tốt, người ôn nhu. Là một cô gái vô cùng thông minh. Trong nhà có 3 người, cha, mẹ kế cùng một cô em gái kế, quan hệ giữa cô ấy và người trong nhà không được tốt cho lắm.” Một gọng kính chặn trước hai tròng mắt thông minh lanh lợi, khóe miệng hồ ly tươi cười nhưng không mất đi vẻ tao nhã.

“Cố lão đại cùng Cố lão nhị đều biết rồi sao? Chỉ còn mình tôi chẳng biết cái gì? Lan, cậu có biết không?” Chàng trai bị điểm danh yếu ớt mỉm cười, ôn nhu gật đầu.

“A!!! Bạn bè quá không thật lòng rồi!!! Chỉ còn lại mình tôi sau cùng mới biết!!!”

Cố Hạo Minh liếc mắt nhìn Hoàng Trạch Khải phô trương, không hề để ý tới hắn.

“Lan, cậu có thời gian tới thành phố A này sao?” Cố Hạo Minh kỳ quái hỏi anh chàng.

“Luyện ngục thiên sứ gần đây hoạt động thường xuyên, nhất là tại thành phố A. Mối làm ăn của tôi cần bọn họ trợ giúp.” Diệp Tu Lan mang theo mỉm cười ôn nhu, không nhanh không chậm nói.

“Hô hô, Tiểu Lan Lan, cậu không được thấy Lucifer rồi! Luyện ngục thiên sứ xuất hiện nội chiến, một đoạn thời gian rất dài sẽ không xuất hiện. Cậu tới đã muộn!!” Hoàng Trạch Khải rất không tốt cười to.

“Phải không? Nguyên bản nghe nói Lucifer là một nhân vật giả tưởng, hiện tại xem ra cũng chỉ có như vậy.” Diệp Tu Lan không để ý cười cười, nhìn về phía Hoàng Trạch Khải.

“Anh Khải, việc làm ăn này của tôi phải dựa vào cậu chiếu cố rồi. Tôi sẽ chia một phần lợi nhuận cho cậu. Như thế nào?”

“Thằng nhóc nhà cậu, mối làm ăn của cậu, ít thì mấy trăm vạn, nhiều thì tiền triệu, mới một phần lợi nhuận, quá ít, ít nhất cũng phải ba phần.”

Cố Hạo Minh không hề để ý tới hai thằng bạn đang cạnh tranh việc buôn bán.

“Anh hai, anh cũng biết Luyện ngục thiên sứ chứ?”

Cố Hạo Bình nghe vậy gật đầu.

“Luyện ngục thiên sứ là tổ chức xã hội đen cực kỳ thần bí. Lịch sử có thể truy tới trước thời kỳ kiến quốc. Tổ chức này khá lớn, có khả năng bên cạnh chúng ta tùy tiện cũng sẽ có một người là thành viên.”

“Tổ chức lớn như vậy, cấp trên không ai quản sao?”

“Ai biết được? Có lẽ bản thân bọn họ cũng rất khiêm tốn, cấp trên dù nghĩ muốn quản cũng không bắt được cán chuôi.”

Trong thành thị phồn hoa, ngọn đèn lấp lánh, mà Nhan Nhuế Ninh không có chút nào yên ổn.

Dùng lực đẩy chàng trai xa lạ ngủ như chết trên ghế sofa, lại bất đắc dĩ nhìn bốn người ngã trên mặt đất. Được rồi, cô vẫn nên nhận mệnh dìu bốn tên này vào hai gian phòng ngủ thôi. Còn người ngủ trên ghế sofa, Nhan Nhuế Ninh tuyệt đối không thừa nhận là vì mình không còn khí lực nên mới không đi quản hắn.

Một đêm mất ngủ ---

Hoàng Trạch Khải dùng lực xoa đầu, đi ra cửa phòng, nhìn trang hoàng xa lạ chung quanh, bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua, vẫn là không có ấn tượng.

Chậm rãi đi đến phòng khách, mới gặp được không khí cởi mở trong phòng ăn, một bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn.

“Mỹ nữ, buổi sáng tốt lành!” Chỉnh lại quần áo, làm một cái tư thế tự nhận thập phần đẹp trai, kết quả, không ai đáp lại.

“Khụ, mỹ nữ, tối hôm qua là cô chăm sóc chúng tôi sao?” Nhìn Diệp Tu Lan trên ghế sofa, Hoàng Trạch Khải biết mấy người còn lại nhất định ở đây.

“Nếu anh cực kỳ rảnh rồi, vậy đánh thức người trên ghế sofa, ở phòng ngủ chính cùng phòng khách cho tôi, tôi không có thời gian cùng anh nói chuyện.” Hoàng Trạch Khải sửng sốt, gật đầu rồi xoay người đi gọi người.

“Chị gái, chị có nước mật ong không? Đầu tôi đau quá.” Diệp Tu Lan đã bị đánh thức trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, đôi mắt to sáng long lanh quan sát Nhan Nhuế Ninh.

“Có, cậu chờ một lát.”

Cố Hạo Minh vừa mở cửa phòng liền trông thấy một màn này, nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.

“A!! Bảo bảo, ngàn vạn lần em không nên tin tên mặt nham hiểm này. Người này đã 26 rồi đấy!” Còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Nhan Nhuế Ninh liếc mặt dọa trở lại.

“Ai ôi, em dâu hiền lành như vậy, có lẽ đã bị Hạo Minh ức hiếp nhiều lần rồi nhỉ.” Cố Hạo Bình ôm bả vai Cố Hạo Minh cười nói.

“Bảo bảo, em có ca trực à?” Nhìn Nhan Nhuế Ninh lưu loát thu thập đồ, hắn biết hôm nay cô không có thời gian.

“Ừ, vừa rồi bên bệnh viện gọi điện tới, nói hôm nay em còn có một ca cần giải phẫu, hiện tại muốn qua trước để chuẩn bị. Giữa trưa không trở lại.” Mới vừa nói xong, điện thoại Nhan Nhuế Ninh lại reo vang.

“Tôi đi trước, bát đĩa trên bàn mọi người nhớ dọn dẹp.” Cửa đóng, Cố Hạo Minh bất đắc dĩ xoay người.

“Cậu đi mà dọn…” Bốn người khống có ý tốt nói.

“Nói vô nghĩa gì thế? Ăn cơm đi!”

Biệt thự Nhan gia.

“Tiểu Hạ, đừng khách khí, qua đây ngồi.” Bạch Thiển rất ít khi nhiệt tình như vậy.

“Anh Tuấn Kiệt.” Nhan Sở Lan thẹn thùng e lệ nói. “Anh Tuấn Kiệt, ngồi bên này,”

Hạ Tuấn Kiệt cười khổ, tối hôm qua đem em gái Nhan Nhuế Ninh trở thành cô, lại làm chuyện không thể vãn hồi.

“Bác trai bác gái, hôm nay cháu tới chính là vì muốn thương lượng chuyện hôn sự. Cha mẹ cháu mất sớm, cho nên???”

“Không sao!” Nhan Sở Lan hưng phấn mở miệng, lại đưa tới cái liếc mắt xem thường của Bạch Thiển.

“Tiểu Hạ à, đừng để ý, Lan Lan bị chúng ta làm hư, không hiểu chuyện.” Bạch Thiểu cười theo.

“Không sao ạ, về sau chúng cháu là vợ chồng, cần phải giúp đỡ bao dung lẫn nhau.” Trên mặt Hạ Tuấn Kiệt mỉm cười, nhưng chua xót trong lòng dần dần lan tràn.

“Vậy tiểu Hạ chuẩn bị khi nào thì kết hôn? Chúng ta có thời gian chuẩn bị trước cho Lan Lan.” Nhan Kiến Thành nhanh chóng hỏi han, xem ra là hết sức hài lòng với người chồng mà con gái chọn.

Mùi nước hoa gay mũi bên cạnh kích thích dây thần kinh não của Hạ Tuấn Kiệt. Suy nghĩ không khỏi bay tới trên người cô gái đó.

Đây là cha mẹ Nhan Nhuế Ninh, không chút nào quan tâm con gái mình sống hay chết, suốt 5 năm đại học, Nhan Nhuế Ninh mỗi ngày đều vì phí sinh hoạt của bản thân mà phải lo âu, còn cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp bên cạnh hắn đây, lại được hưởng thụ thành quả của cha mẹ. Rõ ràng đều là con gái, tại sao lại khác biệt lớn như vậy.

“Bác trai bác gái, bằng không thì mùng 8 tháng sau, cháu cùng Lan Lan sẽ kết hôn.” Hạ Tuấn Kiệt thật sự không muốn nghe hai ông bà già gian xảo này giảng đạo, viện một cái cớ rồi rời khỏi Nhan gia. Rõ ràng sắp tân hôn nhưng không có nét mặt không có nửa điểm vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.