Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 9






Hoàng Cường, đệ tử Thiên Kiếm tông, năm nay đã hai mươi hai tuổi, trọn vẹn lớn hơn Mặc Vũ hai tuổi, bề ngoài cao lớn, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt chữ điền tràn đầy vẻ cương mãnh, chỉ là nếu biểu hiện của hắn lúc này không cuồng vọng kiêu ngạo thì có lẽ người khác sẽ đối với hắn có nhiều thiện cảm, thế nhưng điều đó hiển nhiên là không thể nào.

Hoàng Cường tư chất cũng rơi vào tầm trung thượng, nếu tính bên trong nam vực thì thuộc về hàng ngũ nhân tài, cho nên mặc dù chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng hắn dĩ nhiên đã có luyện khí tu vi, cụ thể là đang trong giai đoạn khai mở khí hải.

Tất cả những điều này đối với Mặc Vũ mà nói thì không quá quan trọng, bình thường hắn có nghe được tin tức như vậy cũng chỉ cười nhạt bỏ qua, thế nhưng khi thêm vào một cái tin tức chèn vào đó là Hoàng Cường bản thân chính là thân sinh nhi tử của đại trưởng lão Hoàng Thắng thì tất cả mọi thứ đều biến vị, mà Mặc Vũ cho dù không muốn để ý cũng không được, bởi lẽ tính toán ra thì hai người quan hệ chẳng khác nào sinh tử đại địch, mà những người coi thường kẻ địch thường muốn chết rất sớm, Mặc Vũ đương nhiên muốn sống, còn muốn sống thật tốt, cho nên phải chú ý thôi.

Hoàng Thắng là người nào? Là đại trưởng lão, mà đại trưởng lão là đối thủ của lão Mặc cha hắn, đã vậy thì Hoàng Thắng nhi tử, Hoàng Cường, có thể có sắc mặt tốt với Mặc Vũ sao? Ngược lại thì có, Hoàng Cường vẫn luôn tìm đủ mọi cách chèn ép Mặc Vũ, bởi Mặc Vũ thân thể không cách nào tu luyện, mà Hoàng Cường lại là trong tông nhân tài, cha của bọn họ là đối đầu, trong miệng Cầm Hồng hỏi ra thì hiển nhiên Mặc Vũ mỗi khi gặp Hoàng Cường kết cục đều không quá tốt đẹp.

Nếu hắn vẫn là Mặc Vũ thiếu chưởng môn con trai của Mặc Thiên Hành, như vậy đương nhiên đối với câu nói mỉa mai của Hoàng Cường sẽ không nhịn nổi, nóng đầu không tự lượng sức đối chọi với Hoàng Cường, có điều Mặc Vũ hắn không phải Mặc Vũ ban đầu, hắn cũng không phải thật sự là con của Mặc Thiên Hành, lại thêm trước kia lăn lộn bên dưới tầng thấp nhất xã hội, có tình cảnh nào mà chưa từng gặp, xỉ nhục nào mà chưa ăn qua? Một chút trào phúng hắn mới đếch thèm quan tâm.

Cho nên chỉ là mấy câu mỉa mai trào phúng khiêu khích, hắn thèm để ý sao? Lại nói đến ngày mai, lão Mặc đối với Đại trưởng lão có hành động, hắn lúc này cùng nhi tử của lão bất tử kia gây lên, đôi khi còn muốn nảy sinh biến hóa khác, vậy thì được không bằng mất.

Nghĩ vậy, Mặc Vũ coi lời Hoàng Cường chỉ như gió thoảng bên tai, liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, thản nhiên nện bước ung dung rời đi, để cho Hoàng Cường sắc mặt tương đối khó coi.

Hoàng Cường không hề nghĩ tới Mặc Vũ tên này trước giờ chỉ khích bác một hai câu liền đem đầu đốt hỏng giận quá mất khôn, hắn qua đó có thể quang minh chính đại đem Mặc Vũ hành hung một trận, Mặc Thiên Hành là tông chủ Thiên Kiếm Tông hắn gây không được, còn Mặc Vũ chỉ là một tên không thể tu luyện phế vật, hắn có đem Mặc Vũ đánh cho nằm giường vài tháng không dậy được miễn không nguy hiểm tính mạng thì với địa vị của hắn không ai dám đối với hắn xử phạt, tất nhiên với điều kiện là hắn phải có lý do cùng Mặc Vũ đánh lên mới được.

Thế nhưng bây giờ Mặc Vũ không hiểu thấu đột nhiên như thay đổi thành một người khác, hoàn toàn không thèm để lời hắn vào trong tai, cực kỳ bình tĩnh đối với hắn không nhìn, Hoàng Cường làm sao có thể không thấy lạ cho được đây?

Chỉ là Hoàng Cường hiển nhiên không muốn dễ dàng buông tha Mặc Vũ, hắn cười mỉa mai nói:

“Thế nào? Thiếu tông chủ phế vật, không có lời gì để nói sao? Hay bản thân ngươi cũng cảm thấy bản thiếu gia nói sự thật, không phản bác được rồi?”

Mặc Vũ bước chân chậm lại, không biết nghĩ ngợi điều gì, quay đầu nhàn nhạt đáp:

“Hoàng Cường, tiếp tục nhảy nhót cho thỏa mãn đi, bởi ngươi sẽ không còn quá nhiều thời gian đâu!”

Nói xong, Mặc Vụ ngoảnh đầu rời đi, để lại Hoàng Cường đứng nguyên một chỗ, sắc mặt âm trầm, hắn nhìn lấy bóng lưng Mặc Vũ cười lạnh:

“Hừ, để xem tiểu tử ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu, đợi cha ngươi chết đi, cũng chính là giờ chết của ngươi!”

….

Gặp được Hoàng Cường cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Mặc Vũ cũng không quá để tâm, hắn lúc này đã trở về phòng của mình, Cầm Hồng thì không biết đi đâu, hắn nhàn rỗi không có việc gì, trái lại hướng về phía tàng kinh các địa phương đi tới.

Bởi vì Thiên Kiếm tông chỉ là một môn phái nho nhỏ nằm ở rìa ngoài Nam Vực, nay còn xuống dốc không phanh, cho nên toàn bộ môn phái chỉ có đúng hai mươi mấy người tính cả tạp dịch, thành ra Tàng Kinh các cũng không có người thủ hộ, ai muốn vào thì vào, một phần cũng là bởi công pháp của Thiên Kiếm tông cũng không mấy cao thâm gì cho cam, chẳng ai muốn mất công mất sức tốn thời gian trông coi làm gì.

Điều này trái lại càng để cho Mục Vũ cảm thấy thuận tiện, nếu như cứ muốn vào bên trong Tàng Kinh các lại phải thông qua một đống thủ tục thì hắn thà đi về phòng ngủ một giấc còn hơn.

Đối với người thế giới này có thể học tập công pháp tu luyện, Mặc Vũ cũng tương đối có hứng thú, cho nên tiến vào bên trong tàng kinh các, hắn liền tuyển ngay vị trí đặt công pháp tu luyện đi tới.

[Liệt Dương công]

[Mộc Thần điển]

[Cửu chuyển tâm kinh]

[Ngũ hành ly hợp công]

[Thanh Vân quyết]



Một loạt các loại công pháp tên gọi hết sức bá đạo, thế nhưng khi Mục Vũ giở ra đọc qua một hồi, khóe miệng không kìm được co rút kịch liệt.

Con mẹ nó, còn Liệt Dương công, luyện đến viên mãn cũng chỉ để chân khí, pháp lực bên trong sinh ra một tia ấm áp, đến nhóm lửa còn không được chứ đừng nói uy lực có bao nhiêu cao.

Còn cái gì đó Mộc thần điển, quả thực hố tới nhà ông nội, muốn luyện tới Trúc cơ kỳ tính toán sơ giản cũng mất con bà nó cả ngàn năm, quả thật chỉ có thần mới có thể luyện chứ người luyện đến già cũng đếch thể nào luyện được viên mãn cảnh giới.

Xem xong toàn bộ công pháp đặt ở giá thứ nhất, Mục Vũ cảm tưởng trên đầu như có một vạn con thảo nê mã (Fuck your mother) chạy chồm mà qua, dày xéo tâm linh nhỏ bé của hắn.

Thở dài một hơi, Mục Vũ sau đó tiếp tục tìm tới giá thứ hai, bên trong công pháp số lượng ít hơn gấp đôi giá thứ nhất, chỉ lèo tèo chưa tới chục quyển, tiện tay rút ra một quyền sách bìa màu vàng bề ngoài cực kỳ rách nát, có vẻ chỉ là tàn thiên bởi lẽ độ dày quyển sách này chỉ có mấy trang, nhìn đến phần tên gọi, Mục Vũ khóe miệng lại một lần nữa được co giật…

[Cửu chuyển huyền công]

Con mẹ nó còn Cửu chuyển huyền công, vậy lão tử chính là Nhị lang thần!

Nghĩ rằng bản thân lại lần nữa chui hố, Mặc Vũ ngán ngẩm mở ra định lướt xem qua một chút xem ‘sách lậu’ này có gì mà dám đặt cái tên bá khí như vậy, chỉ là khi đọc được nội dung bên trong sách, hắn bỗng nhiên hai mắt trợn to, bật thốt:

“Fuck fuck fuck fuck….con mẹ nó, lão tử vớ được bảo!!!”

Ngay sau đó, không thèm tra xét thêm chút nào công pháp bên trong Tàng kinh các, Mặc Vũ đem [Cửu chuyển huyền công] nhét vào bên trong ngực áo, rời đi Tàng kinh các trở về bên trong gian phòng khóa trái cửa.

Làm xong toàn bộ, hắn mới từ trong ngực lôi ra quyển sách màu vàng rách nát tàn tạ, bắt đầu chăm chú đọc lấy.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Mặc Vũ mới từ bên trong tỉnh lại, hắn nhìn sắc trời bên ngoài đã có chút tối đen, cảm thán:

“Không nghĩ tới, vậy mà thật sự là Cửu chuyển huyền công, mặc dù đáng tiếc lại là tàn thiên, bên trong chỉ có tam chuyển công pháp!”

“Cũng đúng, nếu như là hoàn chỉnh công pháp, e rằng quyển thần công này sẽ không bị nhét xó không người thèm để ý như vậy, hơn nữa điều kiện tu luyện yêu cầu cường độ thân thể quả thực để cho người khác giận sôi gan, nếu không biết nó trân quý, ai mà muốn tu luyện loại biến thái công pháp này đây?”

“Chỉ tiếc, cho dù bản thân mình có biết được nó trân quý, thế nhưng cũng không cách nào tu luyện được, chỉ có thể nhìn không thể ăn, quả thực chính là một loại cực hạn dày vò!”

Trong lúc Mặc Vũ đang cảm thán thì đột nhiên bên tai vang lên từng đạo thanh âm:

“Đinh! Vô địch tông môn hệ thống khởi động…!!!”

“Đinh! Đang trong quá trình đọc dữ liệu….70%…75%…80%…90%…99%….100%…đọc dữ liệu hoàn tất!

“Đinh! Hệ thống đang cùng ký chủ tỏa định…”

“Đinh! Tỏa định hoàn tất, bổn hệ thống sẵn sàng vì ký chủ phục vụ!!!”

“Đinh! Phát hiện bí tịch [Cửu chuyển huyền công] (Tàn thiên), phải chăng học tập?”

Tự nhiên nghe được bên tai vô số thanh âm để cho Mặc Vũ suýt chút nữa tưởng bản thân thần kinh có vấn đề nhảy dựng khỏi giường, chỉ là nghe tới chỗ ‘Hệ Thống’ cái danh từ này, hắn nét mặt liền biến thành cực độ hoan hỉ, đây con mẹ nó chẳng lẽ là kim thủ chỉ!?

Không nghĩ tới người khác xuyên việt có kim thủ chỉ, bản thân hắn xuyên qua cũng đồng dạng có được, con bà nó, lão tử bây giờ muốn nghịch thiên!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.