Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 65




Sau việc Nữ Hoàng xác nhận việc hôn ước thì mọi người bắt đầu tổ chức ăn mừng, trong khi đó Triệu Hân đang cảm thấy rất đau đầu

Hoàng tử Kim Quốc đến và nói:"Chào người anh em, tôi rất xin chia buồn cùng cậu"

Triệu Hân:" đờ mờ hẳn là chia buồn"

Hoàng tử nói:"Chia buồn là đúng vì tôi không thích cưới người quá quyền quý gì cũng như cậu thôi, chúng ta phải tránh mấy đứa càng cao quý ra vì lấy chúng nó ngang có hổ cái trong nhà"

Triệu Hân:"Hay,Ý đúng,là anh em" Triệu Hân dơ bàn tay ra

Hoàng tử liền bắt tay:"Là Anh Em"

Triệu Hân:"thế chú phải giúp anh chạy vụ này"

Hoàng tử:"không được đâu.Cha ta còn không chạy cho ta được mà"

Triệu Hân:"Thế chú cưới rồi à?"

Hoàng tử:"Không! mà là mình càng diễn sâu thì chúng nó càng tránh xa, chú hiểu ý anh không"

Đang bàn về việc trọng đại thì Công chúa đến lôi Triệu Hân ra xa khỏi Hoàng Tử

Công chúa nói với Hoàng tử:"Cậu định có ý nghĩ gì với hôn phu tôi đấy"

Hoàng tử:"Có gì đâu,mà em đi đây"

Hoàng Tử đứng dậy chạy đi,không quên nói với Triệu Hân:"Cố Lên"

Triệu Hân:"Mãi là anh em"

Công chúa:"2 người nói gì mà giấu diếm ghê vậy"

Triệu Hân:"À không có gì đâu.Công chúa tìm thần có việc gì vậy"

Công chúa:"Gọi em là Linh Nhi nghe chưa.Em là vợ tương lai của anh thì em tìm anh có sao đâu"

Cơn đau đầu Lại đến với Triệu Hân

Công chúa:"Gọi em là Linh Nhi đi"

Triệu Hân:"Ừ thì Linh Nhi"

Linh Nhi dẫn Triệu Hân đi khắp nơi trong buổi yến tiệc, Triệu Hân bị bắt đi khắp chỗ này đến chỗ kia,thực sự là quá mệt

Rồi đến lúc Triệu Hân mệt quá,Linh Nhi mới tha

Linh Nhi:"Anh đợi em tý nha để em đi lấy nước cho anh"

Triệu Hân gật đầu rồi đi ra hành lang ngoài trời và đứng đó ngắm nhìn trời, nhìn sao vào ban đêm

Có một người ra hành lang sau hắn,Đến gần chỗ Triệu Hân

Người này nói:"Tôi cảm thấy anh khá mệt"

Triệu Hân:"Ừ"

Triệu Hân quay sang thì thấy người này bằng tuổi mình

Triệu Hân:" chào anh,tôi tên là Triệu Hân"

Người này đáp lại:"Tôi biết anh là ai rồi!,Anh chào tôi thì tôi phải chào lại thôi,tôi tên Ngụy Ngân người của Ngụy Quốc,cũng giống như anh tôi là người không có ma lực"

Triệu Hân:"xem ra chúng ta là bạn bè rồi đấy, anh ra đây là muốn tìm tôi phải không?"

Ngụy Ngân:"có lẽ là anh đã hiểu ra tôi tìm anh là vì muốn được như anh,tôi đã rất cố gắng để làm một chiến binh sử dụng tàu chiến nhưng nỗ lực đến mấy thì vẫn vậy, và tôi phải theo cha tôi làm việc ngoại giao và Kinh tế"

Triệu Hân:" giống như tôi? tôi giống anh cũng chỉ là một thằng nhóc"

Ngụy Ngân:" nhưng anh chính là con đường để những người không có ma lực học hỏi"

Triệu Hân:"thôi tạm gác chuyện này đi,tôi đau đầu quá"

Ngụy Ngân:"Ừ. Anh có dự định gì trong tương lai?"

Triệu Hân:"ngày mai tôi sẽ về Việt Quốc và chắc chắn không lâu nữa tôi sẽ tạo ra hạm đội riêng"

Ngụy Ngân:"tạo hạm đội riêng?"

Triệu Hân:"Hạm đội dành cho những người có ma lực thấp và không có ma lực tham gia"

Ngụy Ngân giật mình quay sang Triệu Hân:"Anh định làm vậy thật sao?"

Triệu Hân:"Tôi sẽ vằng mọi giá phải tạo ra nó"

Ngụy Ngân:"Vậy tôi vào được không?"

Triệu Hân:"Được"

Ngụy Ngân dơ tay ra,Triệu Hân Quay lại bắt tay

Ngụy Ngân:"Tôi sẽ chuyển sang học ở Việt Quốc"

Một lúc sau Linh Nhi lại đến và dẫn Triệu Hân đi chơi tiếp,rồi cứ thế tiếp tực cho đến hết buổi tiệc, mọi người về phòng nghỉ,và Triệu Hân cũng vậy

Triệu Hân nghĩ về việc tạo hạm đội cho mình và thêm một việc nữa đó là chế tạo ngư lôi.Trên thế giới này chưa chế tạo ra ngư lôi thì hắn phải chế.

...

Sáng hôm sau

Ngày 21-5-1423

9h00

Cách một ngày trước khi chiến tranh bùng nổ

lực lượng quân đội Việt Quốc đã chuẩn bị đồ đạc xong và sẵn sàng khởi hành

Quốc Vương Kim Quốc nói với Triệu Hân:"nếu quốc gia ngươi cần gì hãy nói với ta,Việt Quốc giờ đây chúng ta coi như là một người anh xem máu mủ"

Nữ Hoàng:"Nếu Hôn ước thành cưới luôn thì 2 bên quá có lợi rồi"

Triệu Hân lạnh sống lưng nhưng vẫn gật đầu cảm tạ

Hoàng tử Kim Quốc chạy ra vỗ vai Triệu Hân và nói:"Người Anh em hãy cố lẻn nếu hôm nào ta sang Việt Quốc, nhớ mời ta rượu nhá"

Triệu Hân:"OK,Mãi là Anh Em"

Hoàng tử:" Mãi là Anh Em"

Triệu Hân bước lên tàu Eries khởi hành cùng Triệu Quang và Hạm đội hướng về phía Việt Quốc

...

10h00

Thủ đô Việt Quốc là Thăng Long thành

Đang náo nhiệt đón những vị anh hùng về.Đích thân Việt Vương ra đón, nhờ có sự anh dũng của hạm đội này mà Việt Quốc thu được nguồn lợi lớn, đặc biệt từ liên minh KNNH

Ở tại cung điện nghi lễ trao huân chương được diễn ra giống như ở Kim Quốc

Tướng này Tướng nọ được gọi tên và nhận huân chương

Việt Vương:"mời vị tướng tài giỏi nhất trong Việt Quốc là Triệu Quang lên nhận thưởng do công lao của ngài quá lớn nên tôi sẽ trao tặng ngài huân chương ngoại giao, huân chương Anh hùng vệ quốc, huân chương cao quý của Việt Quốc"

Xong màn trao huân chương cho Triệu Quang rồi đến Triệu Hân

Việt Vương:"vị tướng trẻ tuổi nhất, tài năng nhất của quân đội ta đã đẩy lùi cuộc tấn công của địch,giúp ta có được sự tin tưởng của Liên minh KNNH.Công lao của vị tướng này quá lớn,đó là Triệu Hân"

Triệu Hân đứng lên chỗ trao huân chương

Việt Vương:"trao cho cậu các huân chương ngoại giao,huân chương Anh hùng vệ quốc,huân chương cao quý của Việt Quốc "

"Ngoài ra cậu còn muốn điều gì nữa? vì công lao của cậu quá lớn"

Triệu Hân thấy vậy thì đây và cơ hội của mình, là cơ hội ngàn năm có một

Triệu Hân:"Thần muốn tạo cho mình một hạm đội riêng!"

Việt Vương:"Hả?"

Triệu Hân tưởng rằng nó quá lớn, quốc vương không nói lại được

Việt Vương:"Có thế thôi á?"

Triệu Hân thấy vậy thì ra tạo hạm đội rất dễ

Triệu Hân:"Vâng thưa ngài, nếu được thì thần muốn Trong hạm đội của thần có sự phục vụ của hoàng tử Tô Vân Thanh" Ở thân thể cũ thì Triệu Hân và Hoàng tử Tô Vân Thanh là bạn bè xương máu do giống nhau đều không có ma lực

Việt Vương:"cái này thì tùy theo Hoàng tử"

Từ bé đến lớn không ai làm bạn với Triệu Hân ngoài Hoàng tử Tô Vân Thanh và người hầu của Hoàng tử là Tiểu Lộ.3 người đã thề rằng sẽ làm nên một hạm đội và ngự trị khắp đại dương

Sau khi trao huân chương xong thì Triệu Hân cùng Triệu Quang trở về nhà

Trên đường đi Triệu Quang nói:"chú biết cháu không muốn về nhà một tí nào,có lẽ ở đó là nơi khiến cháu khó chấp nhận nhất nhưng nhà cháu là nơi cháu có thể về, nơi cháu có thể chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn"

Triệu Hân quay mặt sang một bên:"Không có nơi đó đâu"

Triệu Quang vỗ vai Triệu Hân:"tin chú đi"

Xe ngựa dừng lại một ngôi nhà rộng lớn,Triệu Hân bước xuống và nhìn thấy rằng đây là nhà của mình, và nó là nơi đem lại những kí ức đau khổ của cuộc đời mình

Triệu Quang:"Hãy đi vào đi, chú sẽ đứng ở bên ngoài"

Triệu Hân lẳng lặng đi vào

Nói về việc này thì Triệu Quang đã nhận được tin nhắn từ anh là Triệu Quân mình từ hôm qua,tin nhắn viết rằng muốn được nói chuyện với Triệu Hân,nên Triệu Quang phải đưa Triệu Hân về nhà

Triệu Hân cúi đầu,tay nắm trặt, lẳng lặng đi vào nhà,những bước chân nặng nề của Triệu Hân tựa như đang giận giữ gầm thét

Triệu Hân đi vào nhà thấy cả gia đình mình đang ngồi ở phòng khách Cha là Triệu Quân,Mẹ là Vương Ngọc, 2 chị sinh đôi là Triệu Lan và Triệu Linh, người chị sinh đôi với mình là Triệu Ngân,và thêm một sự hiện diện của một bé gái nữa mà Triệu Hân cảm thấy căm hận gia đình mình đó là đứa em út người mà gia đình không cho Triệu Hân biết về sự hiện diện này.

Triệu Hân nắm trặt tay, ghiến răng,căm hận mọi thứ

Triệu Quân thấy vậy:"Con về rồi à, hãy ngồi xuống ghế, chúng ta cần họp gia đình"

Triệu Hân nghe những lời này càng căm phẫn hơn nhưng đành lẳng lặng ngồi vào ghế

Triệu Quân đưa cho Triệu Hân cốc nước,và Triệu Hân không nhận

Triệu Quân:"Hãy uống cốc nước giải nhiệt"

Triệu Hân giọng oán hận nói:"Vào việc chính đi!"

Triệu Quân gật đầu:"ta biết con rất hận gia đình này và ta biết gia đình này đã làm nên rất nhiều điều không tốt với con,nhưng Triệu Hân à..."

Đang định nói tiếp thì Triệu Hân cầm cốc nước hất thẳng vào mặt Triệu Quân rồi chạy đến nắm lấy cổ áo của Triệu Quân

Triệu Hân:"Ông đéo có quyền gọi tên tôi!"

Mẹ, 3 chị định ra can

"Triệu Hân đừng làm vậy"

Triệu Quang ở ngoài cửa chạy vào và nói:"dừng lại! cứ để nó như vậy"

Mẹ Triệu Hân:"Nhưng..."

Triệu Quang gật đầu

Triệu Hân tiếp tục nói với Cha mình là Triệu Quân

"sau bao nhiêu ngày tháng ở đây,ông đã làm gì tôi,ông ngày đéo nào cũng đánh đập tôi, không cho tôi ăn cơm cùng gia đình, không cho tôi được nói chuyện cùng gia đình, từ lúc ông nội mất đến giờ trong nhà này có ai coi tôi là con người chỉ trừ chú Quang, đến chị gái, thậm chí là mẹ người đã sinh ra mình còn đối sử với tôi như rẻ rách,mọi người không ai coi tôi như một thành viên thậm chí coi như tôi không có hình bóng trong nhà này.Tất cả chỉ vì tôi không có ma lực, mà có cũng làm sao,đéo có cũng làm sao? Ông không xứng đáng làm cha tôi,không xứng đáng gọi tên tôi"Triệu Hân nói ra những lời nói sâu trong lòng mình và nước mắt đã chảy ra,Triệu Hân đã bỏ tay ra khỏi Triệu Quân và ngồi lại xuống ghế,đầu vẫn cúi xuống đất

Triệu Hân:"Nếu ông không phải là bố tôi thì ngày hôm nay thì ông xác định chết rồi"

Triệu Quân nghe thấy lời nói của Triệu Hân thì mỉm cười, Triệu Hân nói ý đó vì vẫn coi Triệu Quân là bố nhưng không chấp nhận việc ông đã gây ra

Người chị sinh đôi cùng mình là Triệu Ngân chạy đến ôm lấy cổ Triệu Hân:"chị biết rằng em đã chịu khổ rất nhiều rồi, chị rất xin lỗi,từ nay chị hứa sẽ bù đắp tất cả sai lầm của mình"

Triệu Quang đi đến xoa đầu Triệu Hân và nói:"Ổn rồi nhóc ạ,Anh cũng nói với nó tất cả đi chứ"

Triệu Quân:"Chú biết rồi sao?"

Triệu Quang:"em đã biết từ lâu rồi,nhưng cha chưa muốn tiết lộ"

Triệu Quân:"Triệu Hân con phải nghe cái này,đây là chuyện liên quan đến con"

Triệu Hân ngửng đầu lên nghe trong khi chị gái mình vẫn đang ôm

...

Câu chuyện mà Triệu Quân kể sẽ giống với câu truyện mà một người nữa sẽ kể

...

Thủ đô Việt Quốc

Thành Thăng Long

Cung điện

Tô Vân Thanh đã nghe được tin tức người bạn của mình là Triệu Hân đã trở về an toàn và đã xin Quốc Vương lập ra một hạm đội riêng và chắc chắn có mình

Tiểu Lộ:"Hoàng tử xem ra thần nghĩ rằng lời hứa hồi bé cả 3 chúng ta đã hứa đã thành sự thật"

Tô Vân Thanh:"Ừ! Triệu Hân đã làm được,xem ra chúng ta phải nhập học một học viện nào đó rồi học thật nhanh "

Tiểu lộ:"Vâng"

Đang nói chuyện thì cửa mở,người đi vào là Việt Vương và Công chúa Tô Vân Thương là chị của Tô Vân Thanh

Việt Vương:"lâu lắm rồi ta không vào căn phòng này"

Tô Vân Thanh:"người đến đây có việc gì vậy?"

Việt Vương:"Tiểu Lộ ra ngoài ở đây 3 người bọn ta phải bàn chuyện"

Tiểu Lộ gật đầu rồi đi ra ngoài, đóng cửa

Việt Vương:"cần họp gia đình, mời 2 con ngồi"

Việt Vương:"2 con biết tại sao ta gọi 2 con đến đây không?"

cả 2 người đáp:"Không ạ!"

Việt Vương:"là chuyện của Triệu Hân"

Công chúa:"sao chuyện của Triệu Hân lại bàn ở đây"

Tô Vân Thanh:"là chuyện tạo hạm đội?"

Việt Vương:"đó là một chuyện, nó còn muốn con tham gia, con sẽ tham gia chứ?"

Tô Vân Thanh:"Vâng con sẽ tham gia"

Việt Vương:"Ừ tốt. Còn một viẹc nữa liên quan đến con đó Vân Thương"

Công chúa:"con á?"

Việt Vương:"Ừ, chuyện là thế này Triệu Hân khi sinh ra không phải là không có ma lực mà là ma lực của Triệu Hân quá mạnh nên Ông nội của Triệu Hân phải giấu truyện này đi nhưng sau khi lên tròn một tuổi Triệu Hân đã chạm tay vào bông hoa héo và khiến nó mọc lại tươi mới,điều này đã khiến cho Ông nội Triệu Hân phải cất giấu truyện này nhưng không may những năm đó là năm Việt Quốc ta bị cạn ma lực, long mạch không hoạt động được nên chỉ còn cách rút ma lực của Triệu Hân để phục sinh cho Việt Quốc,Ông nội Triệu Hân vẫn chần chừ nhưng khi thấy người dân chết vì cạn ma lực nên Ông ấy đã cùng với ta và Ông của các con là Việt Vương đời trước đến đỉnh núi mà ngày nay gọi là núi phục sinh, nơi đó là nơi long mạch giao nhau tại một hồ nước, năm đó Vân Thương bị cạn ma lực sắp chết nên ta đã đưa con đi theo đến đỉnh núi phục sinh và đặt con vào hồ nước, Triệu Hân cũng được đặt ở đó và sức mạnh và ma lực của Triệu Hân được phát ra bao trùm lấy long mạch chữa chị cho nó và rồi Việt Quốc đã trở lại như xưa với vẻ đẹp vốn có nhưng do long mạch hút quá nhiều khiến cho sinh mạng của Triệu Hân sắp không thể cầm cự nên Ông các con đã nhảy xuống hồ và giữ sinh mạng của Triệu Hân lại,Ông các con đã phải hi sinh để cứu Triệu Hân khỏi sự hút ma lực của Long mạch,trước khi ông các con mất ông ấy đã nói với ta và Ông nội Triệu Hân rằng phải trôn sâu việc này không để ai biết,khi ta quay lại thì Triệu Hân tỉnh dậy với không còn một chút ma lực còn Vân Thương thì ma lực nhảy vọt.Nếu không có Triệu Hân thì quốc gia ta đã không còn tồn tại nữa rồi, Vậy nên ta muốn các con đối xử tốt với nó"

Tô Vân Thanh:"Vậy Triệu Hân viết chuyện này chưa?"

Việt Vương:"chắc chắn Triệu Quang đã tìm ra từ lâu rồi"

Tô Vân Thương đang khóc,cô nhớ lại lúc mình đối xử tệ bạc với Triệu Hân:"giờ con phải làm sao?"

Việt Vương:"tùy con thôi!"

Sự Thật đã được hé lộ sau nhiều năm trôn vùi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.