Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 64




Sau ngày kỉ niệm kết hôn thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Sau khi trở về từ suối nước nóng thì cả ngày Đông Tâm chỉ ở nhà vẽ tranh và làm chút việc nhà. Trên diễn đàn, sự việc cũng chỉ rùm beng được có hai ngày là lắng dần xuống, ngay cả Weibo của Đông Tâm cũng dần an tĩnh trở lại.

Đông Tâm cho rằng chuyện này sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ không lâu sau lại xảy ra chuyện khác. Hôm đó Đông Tâm đang ở nhà vẽ tranh thì biên tập của cô Thúc Miên đột nhiên nhắn tin QQ cho cô, hỏi cô có ở đó không.

Đông Tâm vừa đọc được tin nhắn liền biết đối phương muốn hỏi gì. Từ sau khi sự kiện sao chép kia bị đưa ra ánh sáng, hai biên tập nói muốn hợp tác với cô đã lặn mất, cả biên tập của tạp chí nói muốn hợp tác dài hạn với cô cũng giả chết luôn, không thèm trả lời tin nhắn của Đông Tâm nữa. Đông Tâm thấy trước mặt quả thực như đi vào ngõ cụt, nhưng lại không cam lòng để đứa  "con gái bảo bối" do cô cực khổ sáng tác không gả ra được cho nên đã ôm thái độ cầu may gửi bản thảo cho biên tập cũ của cô, Thúc Miên.

Mà Thúc Miên cũng sảng khoái nhận bản thảo của Đông Tâm, sau đó bảo cô cứ ở nhà đợi. Cô nhẩm tính một chút, cô gửi bài cũng được hơn hai tuần rồi, chắc cũng có kết quả rồi nhỉ?

<Đồng Tâm>: Có có, vẫn đang ở nhà nè. Chị nói đi~~~

: Bản thảo chị xem xong rồi, tổng thể không tệ, cốt truyện và tạo hình nhân vật chắc tay hơn mấy bộ trước khá nhiều. Nhưng mấy nút thắt trong này chị cảm thấy có vẻ hơi gượng ép. Tổng biên tập của bọn chị cũng cảm thấy hơi khó xoay chuyển cục diện.

Đông Tâm vừa đọc được những lời này của Thúc Miên là hiểu, thầm thở dài, ngón tay múa nhanh trên bàn phím.

<Đồng Tâm>: Thân ái à, chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi, mấy lời dạo đầu khách sáo này có thể miễn. Chị không cần nói tiếp nữa, em hiểu mà e(┬┬﹏┬┬)3

Thực ra bên Thúc Miên vẫn đang trong trạng thái <Đang nhập tin nhắn>, nhưng sau khi Đông Tâm nói xong thì dòng trạng thái <Đang nhập tin nhắn> liền biến mất. Một lúc lâu sau Thúc Miên mới nhắn lại.

: Cô hiểu cái gì? Biết cái gì mà nói chứ=.=

<Đồng Tâm>: Í? Chẳng lẽ em đoán sai ư? Đoạn tin nhắn trên kia của chị chẳng phải chính là lời kịch chuẩn bị từ chối sao?

: Từ chối cái em gái nhà cô í! Chị chưa nói là chị rất thích bản thảo này của cô à? Chị chưa nói thậm chí đến đêm qua chị cũng nằm mơ đến kế hoạch xuất bản truyện của cô à? Chỉ là... cô cũng biết đấy....bây giờ thị trường truyện trang đang bị bão hòa nghiêm trọng, cho nên tiền nhuận bút có lẽ sẽ tương đối.....hmmm.....

Đông Tâm ngây người một lúc mới hiểu được ý của Thúc Miên, lập tức ầm ầm gõ tin nhắn trả lời.

<Đồng Tâm>: Ý chị là bản thảo đã được duyệt rồi sao? Chỉ là tiền nhuận bút tương đối thấp thôi đúng không?

: Ừ, chính là như thế đó. Bảo bối à, hai chúng ta đã quen nhau nhiều năm như thế rồi, chị hố cô làm gì. Có thể giúp thì chị nhất định sẽ tranh thủ giúp cô. Chỉ là về mặt tiền nhuận bút, tổng biên cắn rất chặt, mà quả thực thị trường bây giờ cũng không tốt lắm, cô cứ ra ngoài hỏi thử một chút là biết.

Đông Tâm không nhịn được chửi thầm trong lòng, hiện giờ bản thân cô đang trong tình huống như thế này, có thể xuất bản được đã là tốt lắm rồi, làm gì dám bắt bẻ tiền nhuận bút chứ. Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Đông Tâm vẫn tỏ ra vô cùng đoan chính, trò chuyện với Thúc Miên một lát, cuối cùng bên kia mới báo ra con số cụ thể.

Đông Tâm vừa nhìn thấy con số này lập tức cầm lòng không động mà hít vào một hơi. Tốt quá, tốt quá rồi. Tuy con số này không thể so được với lúc trước, nhưng cũng đủ để trang trải phí sinh hoạt trong một năm. Có thể thấy được, Thúc Miên đúng là đã hết sức tranh thủ cho cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đông Tâm cũng thấy nghèn nghẹn, Thúc Miên thay cô lo lắng sắp xếp như thế, cô cũng không thể đi hố bạn được đúng không? Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền nhắn lại: "Phải rồi, khoảng thời gian trước em có gặp chút chuyện, liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến doanh số các thứ không?"

Sau khi tin nhắn gửi đi, Đông Tâm nhìn màn hình cong khóe môi tự giễu, tự mắng mình đúng là đồ ngốc. Cô biết mình không nên chủ động đề cập đến chuyện này, nói không chừng vì chuyện này mà hợp đồng có lẽ không thể kí được nữa, nhưng Đông Tâm vẫn cố chấp cảm thấy, chuyện này nhất định phải nói rõ với Thúc Miên trước. So với đến lúc xảy ra chuyện, đôi bên cùng xé rách mặt nạ thì tốt hơn nhiều.

Bên này Đông Tâm còn đang nghĩ ngợi linh tinh thì bên kia Thúc Miên gửi lại một biểu tượng cười lớn.

<Đồng Tâm>: Chị cười cái gì?

: Cười cô ngốc chứ sao? Đã bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào hết. Lúc đàm phán nên nói cái gì, không nên nói cái gì, vẫn không phân biệt được. Nhưng chị đây chính là thích cái dáng vẻ ngốc manh đáng yêu này của cô đó:))))

<Đồng Tâm>:.....

: Cô cứ yên tâm! Chờ khi chúng ta xuất bản được thành sách thì chuyện này đã qua rồi. Hơn nữa điều mà chị cô nhìn trúng chính là bản thảo <Vân vụ nhân> chứ không phải là cô. <Vân vụ nhân> không sao chép, không tham khảo ở đâu hết, đến lúc đó ai dám tới nói linh tinh chị cô đây liền xông lên cắn chết hắn, gâu gâu gâu!

Đông Tâm nhìn một loạt icon chó sủa của Thúc Miên thì bật cười, đang định nói cảm ơn thì Thúc Miên lại gửi tới một đoạn tin nhắn thoại.

: Còn nữa bảo bối à, đoạn tin nhắn ở trên Weibo kia cô có thấy không? Cô chỉ là cái quả hồng mềm, cũng không có gì để chị ôm đùi cả, cho nên, cô phải tin, tất cả những gì chị nói trên Weibo đều là nói thật. Từ trước đến nay chị chưa bao giờ tin cô đi sao chép cả.

Đông Tâm nghe tin nhắn này xong, tầm mắt liền trở nên mơ hồ, mũi cũng hơi cay cay. Tuy cô vẫn luôn tự nhận bản thân có trái tim bóng cao su, sẽ không để trong lòng bất cứ lời đồn đại linh tinh nào, nhưng đến khi thực sự gặp phải chuyện, bị hắt cả một bát nước bẩn to như thế, sao cô có thể không thương tâm, không buồn bực chứ? Chỉ là trước mặt người khác cô vẫn luôn cắn răng chịu đựng mà thôi.

Cô cũng không phải không nghĩ ra những lời giải thích, chỉ là như Tô Lịch nói, cô một không có nhân chứng, hai không có bằng chứng, nếu đi giải thích chỉ càng khiến bản thân thêm chật vật mà thôi.

Cũng may cô vẫn còn những người bạn như Chi Chi, như Thúc Miên vẫn luôn tin tưởng cô, có ông xã Tô Lịch vẫn luôn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô. Có lẽ, đây chính là trong họa có phúc trong truyền thuyết chăng? Đông Tâm lau khô nước mắt, gửi lại một biểu tượng ôm đùi.

<Đồng Tâm>: Nhân gian vẫn có chân tính, nhân gian luôn có chân ái. Thân ái, không còn gì để nói cả, em nhất định sẽ cố gắng vẽ tranh thật tốt để báo đáp chị, tranh thủ sớm ngày giao bản thảo. Còn nữa, hôm nào đó em nhất định sẽ đi khấn Tổng Tử Quan Âm Bồ Tát, cầu cho chị sớm thoát khỏi kiếp FA.

: Aizzz, mới có như thế mà cô đã cảm động như vậy rồi sao? Nếu bây giờ chị nói với cô vẫn còn chuyện tốt ở phía sau nữa thì thế nào đây?

<Đồng Tâm>: Wtf??

Đông Tâm đọc đi đọc lại tin nhắn ba lần mới xác định được mình thực sự không hoa mắt. Công ty game? Công ty game không phải đều coi cô như sài lang hổ báo mà không hẹn cùng cô lập trong phòng tối sao? Bây giờ bản thân cô trên người toàn là chuyện xấu, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, tất cả mọi người đều tránh không kịp mà vẫn có người muốn dây vào cô sao?

Dường như biết trong lòng Đông Tâm đang nghĩ gì, Thúc Miên liền nhắn lại.

: Chị biết cô đang lăn tăn cái gì. Chị cũng hỏi qua người bạn kia rồi, cô ấy nói công ty của bọn họ là công ty mới, đang rất sốt ruột muốn cho ra tác phẩm mới để nổ phát súng đầu tiên của mình. Nghe nói ông chủ của bọn họ đối với cốt truyện, ý tưởng, đến phong cách của <Vân vụ nhân> vô cùng hài lòng, đến nỗi bất chấp luôn cả những lời đồn đại đó về em đó.

Đông Tâm thấy vậy thì nhíu mày, chống cằm cân nhắc: Thúc Miên nói cũng đúng, trên đời này mỗi người mỗi vẻ. Có người để ý thanh danh của cô mà cho cô vào danh sách đen thì cũng có người không để ý những lời đồn đại linh tinh mà coi trọng tác phẩm của cô nhỉ?

Đông Tâm còn đang cân nhắc, tin nhắn của Thúc Miên lại được gửi tới.

: Hơn nữa, chị thấy việc cô bị giới thiết kế game cho vào sổ đen với việc cô sao chép cũng chả liên quan lắm. Chính cô cũng nói năm đó việc sao chép đã thành phong trào, mà một khi như vậy thì cô tin rằng tất cả mọi người đều sẽ coi trọng thanh danh à? Chị lại cảm thấy nhất định là vì cô đã đắc tội người nào đó, tất cả mọi người đều bị người nọ hỏi thăm qua cho nên mới không ai dám dùng em như thế.

Một lời như thức tỉnh người trong mộng!!

Đông Tâm nghe xong những lời này thì giác ngộ ra! Đúng thế! Cái giới thiết kế game này tốt xấu lẫn lộn, cái tình trạng tham khảo thiết kế của nhau cũng không ít, sao chỉ có việc không tuyển cô làm việc thì tất cả lại đồng lòng nhất trí như vậy? Đại khái là trong mắt những người đó, năm đó Marvel lấy cô ra để gánh lấy trách nhiệm thì cô nên yên lặng thừa nhận mà không nên đứng ra thanh minh tranh cãi ầm ĩ. Mà cũng chỉ vì năm đó cô ồn ào muốn điều tra làm rõ ràng sự việc cho nên ông chủ các công ty mới cảm thấy cô ồn ào phiền phức, coi cô là một mối phiền toái cho nên mới không dùng cô...

Bao nhiêu năm trôi qua, Đông Tâm với đầu óc luôn mơ mơ hồ đột nhiên có chút dở khóc dở cười. Cô không rành cách đối nhân xử thế, không đủ khéo léo đưa đẩy, cũng không chịu tuân theo quy tắc, cho nên bị người ta đào thải loại trừ cũng chẳng trách ai được. Nghĩ đến đây Đông Tâm đang định văng tục vài câu với Thúc Miên thì Thúc Miên nói tiếp: "Tóm lại, chị cảm thấy cô cứ liên hệ với bên kia đi, cũng không có hại gì mà. Hơn nữa, nếu không thành thì cũng coi như quen thêm được một người bạn mà, cô thấy sao?"

Đông Tâm nghĩ nghĩ, gõ chữ trả lời...

<Đồng Tâm>: Được ạ.

: Vậy chị bảo bên kia add QQ của cô nha.

<Đồng Tâm>: Vâng ạ.

Nói xong, Đông Tâm lại xàm xí với Thúc Miên thêm một vài câu nữa, sau đó Thúc Miên gửi hợp đồng cho cô xem qua rồi mới offline.

Đông Tâm cũng không gấp, tự pha cho mình một ly cafe, sau đó vui vẻ thong dong xem hợp đồng.

Bạn của Thúc Miên bên kia trả lời, đối phương nói rằng nói trên QQ không thì một hai câu thôi không thể rõ ràng được, mà trùng hợp thay công ty họ cũng ở thành phố H, hỏi Đông Tâm có thể gặp mặt trực tiếp không. Đông Tâm đồng ý, sau đó hai bên lại thông qua Thúc Miên hẹn chiều mai gặp nhau, địa điểm gặp mặt là tại công ty của họ luôn.

Tên công ty của đối phương là <Công ty TNHH Khoa học kĩ thuật Duyệt Công Hán>, địa chỉ ở cách nhà Đông Tâm không xa, chỉ khoảng 4 trạm xe bus. Sau khi biết được thông tin cơ bản của đối phương, Đông Tâm lại tìm kiếm thông tin của họ trên mạng như một thói quen, phát hiện đúng như Thúc Miên nói, công ty này chỉ mới thành lập từ năm ngoái, quy mô không lớn, chỉ có 2-30 thành viên. Cho tới thời điểm hiện tại, công ty mới chỉ khai thác được một trò chơi thẻ bài theo kiểu đấu địa chủ. Trên trang chủ công ty cũng không có gì cả, chỉ có tóm tắt lịch sử công ty và poster của game thẻ bài kia.

Đông Tâm lượn lờ trên trang chủ công ty một chút, thấy không có gì, đan định tắt đi, ngón tay đang ở trên con chuột chợt cứng đờ...

Đông Tâm giật mình, mở lại trang tóm tắt công ty, nghiêm túc đọc, chỉ thấy hai câu cuối cùng viết: Người sáng lập công ty Ngải Mỹ đã từng tham dự nhiều dự án khai thác game 2D, 3D, có tác phẩm từng đoạt giải sáng tác tiêu biểu ở Washington, Mỹ....

Đông Tâm đọc đến đây trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn! Ngải Mỹ? Chính là Ngải Mỹ ở Marvel? Chính là Ngải Mỹ đã bắt cô gánh tội thay, hại cô bị kéo vào danh sách đen, Ngải Mỹ đó???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.