Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 43




Z quốc, năm 3075

Bạch gia

"Cha, mẹ, ta về rồi" Một cô gái trong bộ đồ nữ sinh trung học chạy như bay vào nhà, tùy ý quăng ba lô lên ghế sô pha rồi nhào vào lòng người phụ nữ xinh đẹp ngồi ghế đối diện.

Nàng là Bạch Ngân Nguyệt – con gái của gia chủ đời thứ 63 Bạch gia Bạch Thừa Thiên, năm nay mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng lại là đệ nhất thiên tài của Z quốc. Không những thế, nàng là truyền nhân thứ mười của dòng tộc pháp sư Rose Dayton Anh quốc do tổ mẫu Linda Rose Dayton của nàng truyền lại. Bởi gia tộc nàng có dòng máu lai giữa hai phương đông và tây nên mỗi người đều có vẻ ngoài vô cùng bắt mắt. Nói đến Bạch tổ thì nàng lại không được nghe kể nhiều lắm, chỉ biết hắn là người phương đông, vì kì duyên mà gặp được tổ mẫu, sau kết hôn rồi thành lập ra Bạch gia như ngày hôm nay, nói thế nào cũng hơn một nghìn năm rồi.

Người phụ nữ đang ôm Bạch Ngân Nguyệt là mẹ của nàng, bà là một công nương Anh quốc do đích thân nữ hoàng sát phong, tính tình hiền hậu dịu dàng, không chỉ đảm đang mà còn rất cưng chiều Ngân Nguyệt. Nàng thực sự yêu chết vị mẫu thân đại nhân này.

Bạch Ngân Nguyệt bỗng liếc sang người đàn ông anh tuấn mặt ủ mày chau bên cạnh. Hắn là cha nàng, cũng là gia chủ của Bạch gia. Trong gia tộc hắn rất có tiếng nói, thái độ luôn uy nghiêm lạnh lùng, chỉ khi giữa gia đình ba người bọn nàng mới tỏ ra bộ dạng ôn nhu sủng nịch.

Nhưng bộ dạng hiện tại của hắn không khỏi khiến Ngân Nguyệt dở khóc dở cười. Hai vị phụ mẫu này luôn có chung tiếng nói trong hầu hết mọi chuyện, duy chỉ cứ liên quan đến nàng là xảy ra tranh cãi. Nàng biết cả hai đều yêu thương nàng, nhưng mà yêu đến mức tranh giành vấn đề con gái yêu cha hơn hay mẹ hơn thì nàng cũng hết cách.

Nhìn mà xem, nàng vừa về liền nhào vào lòng Bạch mẫu, Bạch mẫu vui vẻ ôm lấy nàng, sau lại dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn chồng mình, như thể đang nói: "Ngươi thấy rồi chứ, Tiểu Nguyệt vừa về là nhào vào lòng ta chứ không phải ngươi, chứng tỏ nó yêu ta hơn". Bạch gia chủ thì mất hết phong thái người đứng đầu Bạch gia, buồn bực nhìn hai mẹ con nàng, giống như gặp phải chuyện gì ủy khuất vậy.

"Được rồi hai vị, tha cho ta đi được không? Hai người đâu còn trẻ trung gì nữa, cứ so đo mấy chuyện không đâu" Bạch Ngân Nguyệt bóp trán ngồi dậy, đem ba lô khoác vào vai rồi đi lên lầu hai. Nếu nàng còn tiếp tục ở chỗ này thêm phút nào nữa thì nàng sẽ phát điên mất.

"Từ từ đã Tiểu Nguyệt, ta có chuyện riêng muốn nói với ngươi, sau khi cất cặp thì vào thư phòng gặp ta"

Bạch Ngân Nguyệt khó hiểu nhìn cha mình. Đây là lần đầu tiên trước mặt nàng ông tỏ ra thái độ nghiêm túc như vậy, hẳn chuyện ông muốn nói không bình thường. Ngân Nguyệt không nói gì mà chỉ gật đầu, xoay người tiếp tục đi lên lầu hai

Thư phòng

"Cha, có chuyện gì sao?" Sau khi cất ba lô và thay quần áo, Bạch Ngân Nguyệt ngồi ngay ngắn đối diện Bạch gia chủ, trong lòng nghi hoặc mở miệng hỏi.

"Tiểu Nguyệt, ngươi cũng đã mười sáu tuổi rồi phải không?" Bạch Thừa Thiên hiếm khi buông tiếng thở dài, nói một câu làm Bạch Ngân Nguyệt càng thêm mơ hồ.

"Phải, cha, ngươi đang định nói chuyện gì? Có liên quan đến tuổi của ta sao?" Bạch Ngân Nguyệt cau mày. Chắc không phải vấn đề chung thân đại sự chứ, nàng mới có mười sáu tuổi a, đã đâu đủ tuổi kết hôn đâu?

"Tiểu Nguyệt, ngươi đã mười sáu tuổi, có những chuyện cha không thể giấu ngươi được nữa, chỉ là sau khi biết được, ngươi có thể suy nghĩ thật kĩ rồi hãy đưa ra quyết định"

"Cha, người sao hôm nay cứ úp úp mở mở như vậy, ngươi đã giấu ta chuyện gì?" Bạch Ngân Nguyệt cảm thấy khó chịu. Cha nàng hôm nay đột nhiên trở nên kì lạ, lại còn nói có chuyện giấu nàng. Đó rốt cuộc là chuyện gì?

"Như người đã biết, Bạch gia ta đã tồn tại hơn một nghìn năm, qua hơn sáu mươi thế hệ, ngươi khi vừa sinh ra đã được Hồng Hoa giới chỉ của tổ mẫu nhận chủ, trở thành truyền nhân thứ mười của dòng họ pháp sư Rose Dayton, tuy nhiên, trên vai ngươi sẽ phải mang theo một sứ mệnh nặng nề" Bạch Thừa Thiên dừng một chút rồi nói tiếp "Hồi nhỏ ngươi từng hỏi ta Bạch tổ có thân phận gì, nhưng ta không nói cho ngươi, không phải vì hắn không có thân thế gì mà chỉ sợ ngươi nghe xong sẽ khó mà tiếp nhận nổi. Có điều hiện tại thì khác, ta vẫn nên kể cho ngươi nghe. Bach tổ ngươi gọi là Bạch Phá Thiên, hắn vốn không thuộc tại thế giới này mà đến từ một nơi tên Hoa Hải đại lục. Hoa Hải đại lục là một địa phương vô cùng rộng lớn, tồn tại không chỉ nhân loại mà còn có các chủng tộc khác như là: Long tộc, tinh linh tộc, thú nhân tộc, vu tộc, điểu nhân tộc và hải tộc. Tuy nhiên sức mạnh và sự bành trướng của nhân loại thật không thể chấp nhận được, tinh linh, vu giả và điểu nhân bị họ diệt gần như toàn bộ, một số còn lại may mắn lui về Minh Thủy Sâm Lâm nên giữ được mạng sống, thú nhân tộc toàn bộ bị bắt giữ trở thành nô lệ cho nhân loại"

"Còn hải tộc và long tộc thì sao?" Bạch Ngân Nguyệt có chút hứng thú dồn hỏi. Thật không nghĩ Bạch tổ đến từ một nơi thú vị như vậy a. Những chủng tộc kia nàng mới chỉ thấy trên phim ảnh và truyện tranh thôi. Thật muốn nhìn thấy chúng một lần quá.

"Hải tộc trời sinh hung tàn và xảo quyệt, hơn nữa còn sống dưới đáy biển, long tộc lực lượng mạnh mẽ lại thần bí, hai chủng tộc này nhân loại không dám dây vào, cho nên cứ mặc kệ chúng. Tuy nhiên Bạch tổ của ngươi vì một hiểu lầm mà đắc tội với Long Thần của long tộc. Nếu không phải hắn có kì ngộ thu được Tịnh Hỏa Hồng Liên pháp bảo của Chí Tôn Hỏa Thần thì chỉ sợ sẽ không có Bạch gia ngày hôm nay rồi"

Nhắc đến chuyện này Bạch giả chủ lại một lần nữa thở dài. Chuyện đã xảy ra một hơn một nghìn năm nhưng vẫn khiến hắn không khỏi xót xa, nếu thứ đó không hao tổn thì Bạch tổ đã có thể đánh thắng Long Thần rồi.

Tịnh Hỏa Hồng Liên? Pháp bảo của Chí Tôn Hỏa Thần? Thứ đó mà cũng tồn tại sao? Thế nhưng nàng chưa bao giờ thấy người trong gia tộc nhắc tới. Không lẽ trong trận chiến đó Tịnh Hỏa Hồng Liên đã xảy ra chuyện?

Như đọc được suy nghĩ của Bạch Ngân Nguyệt, Bạch Thừa Thiên liền giải đáp:

"Long Thần biết Bạch tổ có pháp bảo Hỏa Thần, tuy bản thân rất kiêu ngạo nhưng không có phần nắm chắc, vì thế tìm cách dở trò với Tịnh Hỏa Hồng Liên, khiến chín viên Hồng Linh Châu trên đài hoa bị chấn tung mà thất lạc. May mắn tổ mẫu ngươi dùng pháp trượng của nàng mở cánh cổng không gian kéo Bạch tổ về thế giới này, bởi vậy Bạch tổ mới tránh khỏi được kiếp vong mạng. Tiểu Nguyệt, nói đến đây chắc ngươi đã đoán ra dụng ý của cha rồi chứ?"

"Triệu hồi Pháp Trượng Hoa Hồng, mở ra cánh cổng không gian, tìm về chín viên Hồng Linh Châu thất lạc, hồi lại Tịnh Hỏa Hồng Liên nguyên vẹn" Nếu có thể còn phải đối mặt với Long Thần trong truyền thuyết. Ra đây là sứ mệnh nặng nề mà cha muốn nàng đi làm sao? À không, phải là Bạch gia tổ tiên giao cho chứ.

Bạch Ngân Nguyệt hơi thở dài. Nếu đã là sự mệnh thì nàng cũng chẳng thể cưỡng bỏ, hơn nữa Hoa Hải đại lục kia cũng rất thú vị, nếu có cơ hội đến sao phải bỏ phí, nàng không tin sau một nghìn năm mà tên Long Thần kia vẫn còn sống (Thế mà vẫn còn sống đó con ạ =]]])

"Được rồi cha, ta sẽ đi. Có điều ta nói trước, ta không có đủ tự tin mình sẽ hoàn thành sứ mệnh này, nhưng ta sẽ cố hết sức"

"Tốt, ta chính là chờ câu nói này của ngươi" Bạch Thừa Thiên gật đầu hài lòng "Nhưng ngươi sẽ không đến đó một mình"

Bạch Ngân Nguyệt khi còn đang khó hiểu thì đột nhiên có một cái bóng vút tới nhảy vào lòng nàng. Bạch Ngân Nguyệt giật mình nhìn xuống. Thì ra là một con mèo trắng rất xinh đẹp, điều đặc biệt không thể khiến nàng rời mắt đó là ấn kí hình hoa sen màu đỏ trên trán nó, điều này làm Ngân Nguyệt nhớ tới Tịnh Hỏa Hồng Liên kia.

Bạch Ngân Nguyệt mỉm cười. Vậy ra đây là bạn đồng hành của nàng sao? Thật đáng yêu.

"Nàng tên là Miêu Hạ, linh sủng vẫn đi theo Bạch tổ. Nàng vốn là linh thú bảo vệ Tịnh Hỏa Hồng Liên, sau bị Bạch tổ thu phục trở thành linh sủng. Nàng hiểu rõ Hoa Hải đại lục hơn ngươi, có nàng đi cùng cha cũng an tâm hơn nhiều"

Bạch Thừa Thiên một bên nói một bên thầm tiếc hận. Nếu không phải hắn thân là gia chủ không thể bỏ bê công việc, hắn thật muốn thay cho Miêu Hạ hộ tống con gái a. Ai, ai nói làm người đứng đầu là sướng nào.

Miêu Hạ nghiêng đầu nhỏ nhìn chằm chằm Bạch Ngân Nguyệt, ánh mắt nó khiến nàng không được tự nhiên cho lắm, nhưng nàng không dám nói gì. Ai bảo cái con mèo tinh này hơn ngàn tuổi rồi chứ. Làm sao biết được khi nàng lỡ nói ra điều gì bất kính khiến nó tức giận rồi đánh chết nàng hay không?

"Nha đầu ngươi là Ngân Nguyệt? Không tệ, so với tên đầu gỗ Phá Thiên kia tốt hơn nhiều lắm, bổn tọa cũng không lo lắng ngươi ngu ngốc gây chuyện phiền phức" Miêu Hạ sau một hồi nhìn nàng chán chê liền buông một câu nói như thế.

Ngân Nguyệt hắc tuyến nhìn con mèo trong lòng mình. Làm ơn đi, tổ tiên ta dù sao cũng là chủ nhân ngươi a, đừng dùng thái độ khinh bỉ như vậy nói về hắn được chứ?

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì về phòng đi, hai ngày sau ngươi sẽ lên đường" Bạch Thừa Thiên khụ một cái phá vỡ yên tĩnh, dường như đối với tính tình của Miêu Hạ đã quá quen thuộc.

"Ân, ta đã biết" Ngân Nguyệt gật nhẹ đầu, sau đó ôm Miêu Hạ rời khỏi thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.