Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 36




Edit: Cải Trắng

Ba cái tên này đập vào mắt khiến Chúc An Sinh liên tưởng tới ba dấu tích trên bản đồ, cô lập tức cầm lấy bản đồ để xác nhận. Phía trên những địa điểm được ghi trong notebook còn kèm thêm cả tọa độ của chúng nữa, cuối cùng Chúc An Sinh xác nhận được rằng ba cái tên này chính là tên của ba dấu tích trên bản đồ.

Trong đó có hai địa điểm là gần nơi Chúc An Sinh đang ở, đó là Tố Nhân Sơn và Nhân Sơn Khoáng Tràng. Còn lại Phật Đại Trân thì Chúc An Sinh thấy nó là địa điểm gần với một thôn bị tàn sát khác.

Nhưng mà phần đánh dấu này của Trì Trừng có ý nghĩa gì đây? Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, ngay cả mắt cũng không buồn chớp, giống như là cô sợ chỉ cần mình chớp mắt thì rất có thể sẽ bỏ qua manh mối.

Trong ba địa điểm xa lạ này thì cái tên khiến Chúc An Sinh chú ý nhất là Nhân Sơn Khoáng Tràng, bởi vì trong ba địa điểm thì đây là nơi cách cô gần nhất.

Tuy nói là gần nhất nhưng ước chừng từ khoảng cách trên bản đồ thì từ đây tới đó cũng khoảng 60 kilimet hoặc hơn. Hơn nữa đây cũng chỉ là Chúc An Sinh ước chừng bằng con đường thẳng tắp trong tấm bản đồ, trên thực tế thì khoảng cách giữa hai nơi là núi non trùng điệp, đường đi tới đó chắc chắn sẽ vượt qua con số 60 rất xa. Mà một quặng mỏ ở xa như vậy thì Trì Trừng đánh dấu lại làm gì chứ?

Hơn nữa bên cạnh cái tên Nhân Sơn Khoáng Tràng này Trì Trừng còn bổ sung thêm là nơi này đã dừng hoạt động từ năm 2006 mà. Rốt cuộc vì sao Trì Trừng lại đánh dấu một quặng mỏ vừa xa vừa đã dừng hoạt động đây?

Nguyên nhân Chúc An Sinh có thể nghĩ tới chỉ có viên đồng quặng tinh luyện.

Trước đó mấy người cảnh sát cũng đã nói qua, ở phủ Bắc bọn họ không có tài nguyên như quặng đồng. Nhân Sơn Khoáng Tràng vừa vặn ở điểm cuối phủ Bắc, ở chỗ giao giữa một phủ khác cách đó không xa, rất có thể Trì Trừng đã nghĩ viên quặng đồng tinh luyện này là của hầm mỏ đã dừng hoạt động.

Chẳng lẽ đây là suy nghĩ của Trì Trừng? Trì Trừng thật sự cảm thấy viên quặng đồng tinh luyện là của một hầm mỏ cách đây 60 kilomet sao? Nếu thật sự là vậy thì Chúc An Sinh cảm thấy lời người cảnh sát kia nói lại hợp lý hơn một chút.

Dù sao thì cũng chỉ là một viên quặng đồng tinh luyện thôi, tuy ở phủ Bắc không có tài nguyên này nhưng viên này cũng chỉ có đường kính 5 milimet, nếu nó xuất hiện ở thôn trang thì không có gì là quá kỳ quái.

Thế nên tại sao Trì Trừng lại có ý nghĩ cho rằng một viên quặng đồng tinh luyện có đường kính khoảng 5 milimet là viên quặng tới từ một quặng mỏ đã bỏ đi cách đây 60 kilimet?

Hơn nữa, Chúc An Sinh đã hiểu được mục đích tại sao Trì Trừng lại đi vào rừng rồi, chuyến này là anh muốn đi tới Nhân Sơn Khoáng Tràng.

Thế nên Trì Trừng đã chắc chắn là quặng đồng tinh luyện này là thứ có ở hầm mỏ cách đây 60 kilomet? Vì sao Trì Trừng lại chắc chắn như vậy? Trong lòng Chúc An Sinh lại dâng lên mối nghi ngờ khác, đồng thời cô cũng dời sự chú ý của mình sang hai địa điểm khác.

Đầu tiên Chúc An Sinh nhìn về phía địa điểm có tên là Tố Nông Sơn, đây là địa điểm cách Nhân Sơn Khoáng Tràng gần nhất. Là gần tới mức nào nhỉ? Chính là khoảng cách giữa hai nơi này chắc còn chưa tám kilomet.

Sau đó Chúc An Sinh lại nhìn sang địa điểm còn lại, Phật Đại Trân, đây là nơi cách một khoảng không xa với một thôn trang đã bị tàn sát.

Quan sát dấu tích ở hai địa điểm Tố Nông Sơn và Phật Đại Trân thêm lần nữa thì Chúc An Sinh đã tìm ra điểm khác biệt giữa chúng và các địa điểm còn lại. Chỉ có hai nơi này là trong vòng tròn đánh dấu có vẽ thêm cả hình tam giác.

Vì sao Trì Trừng lại đánh dấu thêm ở Tố Nông Sơn và Phật Đại Trân một hình tam giác? Mãi tới năm phút đồng hồ sau, khi Chúc An Sinh tìm thấy quyển sổ tay du lịch cô mới giải quyết được vấn đề này.

Cả Tố Nông Sơn và Phật Đại Trân đều có điểm tương đồng với nhau, hai nơi này đều là địa điểm du lịch.

Tới giây phút này Chúc An Sinh đã nhận ra là mình phát hiện được rất nhiều manh mối, cô bắt đầu ngồi cẩn thận xâu chuỗi lại từng sự việc.

Manh mối đầu tiên là Trì Trừng đã phát hiện ra quặng đồng tinh luyện.

Một viên quặng đồng tinh luyện với đường kính chưa tới 5 milimet này có thể là điểm mấu chốt của toàn vụ án, bởi vì xung quanh đây không một nơi nào có quặng đồng tinh luyện cả, và có vẻ như Trì Trừng hoàn toàn tin tưởng việc quặng đồng tinh luyện này là thứ được lấy ra ở hầm mỏ cách đây 60 kilomet.

Thế nên Trì Trừng mới mua thật nhiều đồ để lên đường đi tới hầm mỏ đã bị bỏ hoang đó, bởi vì anh vững tin vào suy nghĩ của bản thân.

Chúc An Sinh quyết định tin tưởng Trì Trừng, giờ cô sẽ giả định viên quặng đồng tinh luyện này được lấy ra từ hầm mỏ bỏ hoang cách đây 60 kilomet. Mà kể cả thế thì vẫn có một vấn đề khác xuất hiện: Quặng đồng tinh luyện ở một nơi cách đây 60 kilomet sao lại xuất hiện ở thôn trang xa xôi này?

Khả năng duy nhất Chúc An Sinh có thể nghĩ tới là có người đã mang quặng đồng tinh luyện tới nơi này.

Những người có thể làm được việc đó sẽ chẳng ai ý thức được là mình lại mang về quặng đồng tinh luyện. Bởi vì viên quặng đồng tinh luyện này thật sự quá nhỏ bé, phải chăng khi người kia đi qua Nhân Sơn Khoáng Tràng đã để quặng đồng dính vào đế giày của hắn? Cuối cùng, khi hắn đặt chân tới thôn trang này thì vô tình quặng đồng đó đã rơi ra khỏi đế giày.

Là ai có thể mang theo quặng đồng đó tới đây? Chúc An Sinh nghĩ nghĩ thế nào lại nghĩ tới khả năng khiến cho người ta sợ hãi nhất – đó là hung thủ.

Chẳng lẽ trước khi tàn sát thôn trang này hung thủ đã đi qua Nhân Sơn Khoáng Tràng? Rồi sau đó hắn vô tình mang theo viên quặng đồng tinh luyện đó tới chỗ này? Ngoại trừ hung thủ, Chúc An Sinh vẫn chưa tìm được ai có khả năng chạy tới hầm mỏ xa xôi đã bị bỏ hoang đó. Phải biết rằng những người dân ở nơi này luôn nỗ lực lao động vì miếng cơm manh áo, làm gì có ai rỗi hơi đi một quãng đường dài hơn 60 kilomet để tới hầm mỏ đã bị bỏ hoang?

Nhưng vì sao hung thủ lại tới Nhân Sơn Khoáng Tràng? Chúc An Sinh nghĩ không ra. Vẫn là vấn đề đó, từ Nhân Sơn Khoáng Tràng tới đây, làm sao hung thủ tránh được camera ghi hình ở đường quốc lộ.

Tại thôn trang bị tàn sát có con đường bùn lầy lội dẫn ra phía bên ngoài, mà phía cuối con đường bùn đó lại là đường lớn và trên đường lớn đó thì có camera theo dõi. Thậm chí cảnh sát Thái Lan đã bỏ ra một khoảng thời gian ngắn để theo dõi những chiếc xe đi qua đường lớn trong khoảng thời gian đó nhưng chẳng thu lại được kết quả gì. Đồng thời cảnh sát Thái Lan cũng đã huy động phần lớn nhân lực và máy kiểm tra nói dối để thẩm vấn những đối tượng tình nghi ở các thôn bên cạnh, dù vậy vấn đề lớn nhất vẫn không được giải quyết.

Cứ cho là hung thủ đã đi qua Nhân Sơn Khoáng Tràng, cứ cho là viên quặng đồng tinh luyện kia là do hắn mang tới thì những điều này có ý nghĩa gì chứ?

Và trong khoảnh khắc này, khi Chúc An Sinh đang tự hỏi tại sao hung thủ có thể tránh khỏi camera theo dõi một cách hoàn hảo thì cô nhìn về phía bản đồ, Chúc An Sinh nghiêm túc quan sát kỹ càng năm địa điểm mà Trì Trừng đánh dấu, đặc biệt là Tố Nông Sơn và Nhân Sơn Khoáng Tràng.

Bỗng nhiên Chúc An Sinh nhận ra rằng không chỉ mỗi Nhân Sơn Khoáng Tràng và thôn trang bị tàn sát gần đây cách nhau bởi núi non trùng điệp mà ngay cả Tố Nông Sơn cùng một thôn trang khác, Phật Đại Trân và một thôn trang khác đã bị tàn sát cũng cách nhau núi non trùng điệp. Giờ phút này, Chúc An Sinh đã nghĩ ra được cách thức hoàn hảo giúp hung thủ có thể trốn thoát khỏi camera theo dõi.

Điều này đúng là không thể tưởng tượng được, có khả năng không đây? Chúc An Sinh không thể tin được khi ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu mình.

Nhưng suy nghĩ này cũng giải thích được vì sao Trì Trừng lại vội vàng đi vào rừng như vậy, bởi vì khả năng mà Trì Trừng nghĩ tới giống hệt điều Chúc An Sinh đang nghĩ.

Nếu, ngay từ lúc bắt đầu cảnh sát Thái Lan đã đi sai hướng rồi thì sao?

Thật ra con đường dẫn vào trong thôn không chỉ có một thì sao?

Vì sao hung thủ có thể hoàn hảo tránh khỏi camera theo dõi trên đường quốc lộ? Vì sao những người dân ở thôn bên không một ai phát hiện ra kẻ tình nghi? Nếu hung thủ từ trước đã tính hết mọi khả năng thì sao?

Giờ phút này Chúc An Sinh cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, nếu như tất cả điều này hung thủ đều tính được thì rốt cuộc tên hung thủ này có tâm tư đáng sợ như thế nào chứ.

Từ trước tới nay có vẻ như mọi người không hề nghĩ tới khả năng này, nếu hung thủ không hề đi ra đường lớn, không cần phải trải qua cảm giác sợ bị bại lộ thân phận thì sao?

Giống như lời Holmes từng nói: "Loại trừ hết tất cả khả năng, khả năng còn lại cho dù khó tin tới mức nào cũng sẽ là chân tướng."

Từ trước tới nay không ai nghĩ tới sẽ có người lặn lội đi một quãng đường dài gần trăm kilomet chỉ vì tránh cho bản thân khỏi bị bại lộ thân phận, mà tất cả chỉ dùng để tàn sát một thôn trang với nhiều người dân vô tội.

Rốt cuộc hung thủ đã chuẩn bị bao lâu để làm ra kế hoạch giết người kinh khủng như thế này?

Chúc An Sinh biết nhất định hắn đã chọn mục tiêu cho mình từ sớm, sau đó dồn hết sức vào thiết kế đường đi nước bước của mình để không ai phát hiện, cuối cùng hắn làm như mình là du khách đi tới Tố Nông Sơn và Phật Đại Trân, nơi đó sẽ chẳng ai quan tâm xem hắn đang mang cái gì tới. Dù trong túi của hắn toàn là công cụ dùng để giết người.

Cuối cùng hắn từ địa điểm du lịch đi men theo con đường giết người của mình. Ở trong rừng hắn điên cuồng mà chạy, sau đó, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc tử thần bước tới.

Đồng thời điều khiến Chúc An Sinh sợ hãi nhất chính là cho tới giờ cô vẫn không đoán được mục đích của hung thủ.

Rốt cuộc là tại sao hắn lại làm như vậy? Hắn điên cuồng giết người, mục tiêu của hắn là những thôn dân có cuộc sống tách biệt hẳn với xã hội bên ngoài, cuối cùng cái mà hắn muốn là gì đây?

Chúc An Sinh từng cảm thấy có thể hung thủ là một tên hình thành nhân cách rối loạn phản xã hội, nhưng hôm nay, khi cô phát hiện ra cách thức hung thủ gây án, ý nghĩ ban đầu của cô đã lung lay. Vì sao? Vì những tên tội phạm có nhân cách rối loạn phản xã hội rất thích được chú ý, đồng thời họ cũng thích khiến cho xã hội rơi vào trạng thái hoảng loạn, nhưng Chúc An Sinh biết rõ giờ hành vi của hung thủ và tính chất đặc thù của tội phạm có nhân cách phản xã hội xuất hiện những điểm khác nhau. Tên tội phạm lần này bọn họ phải đối mặt khiến cho Chúc An Sinh cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Có thể nghĩ ra kế hoạch phạm tội kinh khủng như này, Chúc An Sinh biết rõ hắn có thể làm cho sự việc chấn động hơn nữa, càng khiến cho nhiều người chú ý.

Nếu hắn muốn xã hội rơi vào trạng thái hoảng loạn thì sao hắn lại ra tay với hai thôn dân tách biệt hẳn với xã hội bên ngoài? Đồng thời Chúc An Sinh cũng chắc chắn rằng tên hung thủ này không muốn thu hút sự chú ý, bởi vì từ đầu tới cuối hắn không hề có hành động nào khác ngoài tàn sát thôn dân. Hắn càng không giống loại tội phạm hay gửi thư tới thách thức dẫn đến bại lộ thân phận, đây đúng là hành vi thông minh lại bị thông minh hại.

Chúc An Sinh chưa gặp qua tên tội phạm nào có hành động dứt khoát và kín đáo như thế. Tên hung thủ này giống như là tử thần, hắn xuất hiện đơn giản chỉ vì giết người.

Tác giả có lời muốn nói: Kế hoạch phạm tội của hung thủ cũng không phải quỷ kế thâm sâu nào, chỉ là hắn lên kế hoạch rất cẩn thận, kín đáo, và luôn đạt được hiệu quả cao nhất.

Thế nên, trước mắt đây là vụ án khó giải quyết nhất, manh mối duy nhất là hung thủ không may để lại viên quặng đồng tinh luyện, không biết có tiểu thiên sứ nào đoán được thủ pháp giết người của hung thủ không nhỉ?

Vấn đề cuối cùng là, động cơ của hung thủ là gì? Mời mọi người tiếp tục động não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.