Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 22




Đầu thu buổi tối trời bắt đầu se lạnh, những cơn gió man mát làm cho khí trời thêm trong lành và yên ả hơn bao giờ hết.

Cổng kính cao tường, uy nga diễm lệ, đèn khổng minh cỡ đại được văng lối đi vào..

Hàng cây được vung vén tỉa tót gọn gàng, đã rụng lá chỉ còn trơ cành khẳng khiu..Đèn lung linh văng ngập lối.Hàng cây được bao bọc bởi ánh sáng rực trong vô cùng lãng mạng..

Bờ hồ rộng lớn, mặt nước yên ả khiến lòng người cũng hưởng lấy sự bình yên..

Hàng mi dài vừa đen vừa rậm chớp nhẹ trong làn gió.Vóc dáng thanh mảnh diễm lệ trong bộ váy lụa màu hồng xinh đẹp trong màn đêm thoắt hiện..

Sở Dao kéo lấy tà ào, bước nhẹ xuống bậc thang.

Làn môi đỏ khẽ thở dài, quay đầu nhìn vào dạ tiệc người với người bên trong sảnh lớn..

Cô nhẹ lắc đầu một cái, đây vốn là thế giới không thuộc về cô mà.

Ánh đèn hoa lệ, nhưng nụ cười xã giao đầy thâm sâu nông cạn.

Sở Dao cô tự nhận mình không có thiên chất cao sang nếu hôm nay không bị ba của cô ép đi dự buổi tiệc này, cô thật cũng chẳng bao giờ biết được thì ra có một thế giới xa hoa như vậy.

Nơi cô đang đứng là khuôn viên của Tần Gia.Phía bên trong lễ hội linh đình chính là lễ đính hôn của đại thiếu gia Tần Sinh cùng thiên kim tiểu thư của Ngô gia là Ngô Đàm Tuyết..

Hai người họ đúng là một cặp trời sinh, sánh bước bên nhau khiến ai cũng phải ghen tỵ..

Nam thì đỉnh đạt tuấn tú, nữ thì xinh đẹp kiều diễm, tuy Ngô Gia so với Tần Gia dù gia thế hay sản nghiệp vẫn yếu thế hơn rất nhiều.Nhưng vẫn xem là môn đăng hộ đối..

Sở Dao cũng không muốn quản chuyện thiên hạ, cô chỉ phận côi cút chưa bao giờ mộng mị sẽ bay thành phượng hoàng..

Nếu không vì ước nguyện của mẹ mình trước khi qua đời, cô nghĩ mình bây giờ đã rời khỏi Sở gia sống cuộc sống tiêu diêu tự tại..

Tuy đạm bạc nhưng hạnh phúc vui vẻ không cần xem sắc mặt người khác để sống.

Nhìn cánh hoa lan hồ điệp rung rinh trong gió.Sở Dao thả nhẹ bước chân, bàn tay búp măng trắng noãn có chút thô ráp nâng nhẹ cành lan tím, môi đỏ nhếch nhẹ nụ cười ngây thơ, ánh mắt trong veo dưới ánh trăng sáng đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời.Say sưa ngắm nghía vẻ phong tình của cánh lan hồ điệp..

Chỉ tiếc là giây phút im ắng lại bị phá vỡ nhanh chóng...

- " Đại Thiếu Gia và Ngô Tiểu Thư thật đẹp đôi nha"

- " Đẹp đôi gì chứ.Nếu Nhị Thiếu Gia của chúng ta vẫn như ngày xưa.Thì nam chính bây giờ là cậu ấy rồi.."

- " Này.Cô nói nhỏ thôi muốn bị đuổi việc à..?"

Tiếng nói qua lại ngày càng rõ ràng, Sơ Dao mở tròn đôi mắt thấy hai dáng người vừa đi đến..

Giống như sợ người ta biết mình vừa nghe lén, cô che miệng cúi người vòng qua gốc cây cổ thụ ngồi xuống, cả thở cũng chẳng dám..

Vẫn biết mình là khách đâu làm gì sai chỉ là vô tình nghe thấy, nhưng cô cảm thấy mình vừa nghe chuyện gì đó rất bí mật của Tần Gia thì phải..

Quả nhiên tiếng hai cô gái đang đi đến vẫn phát ra đều đều không phát hiện ra cuộc nói chuyện của họ có người thứ ba nghe thấy..

- " Biết rồi..biết rồi.Tôi nói nhỏ là được chứ gì.Nhưng tôi thấy ức cho Cậu Hai lắm.Nếu ba năm trước bi kịch không xảy ra, thì bây giờ Đại Thiếu Gia có được lên mặt như vậy không.

Còn cả Cô gái Đàm Tuyết kia nữa.Ai đời từng là người yêu của em trai bây giờ lại kết hôn với Anh Trai của người yêu mình.Loại phụ nữ như vậy có tốt đẹp gì chứ.."

- " Thôi được rồi.Cô bức xúc gì chứ.Số Cậu hai không may mắn thì phải chịu thôi.Ai làm gì nấy biết.Chúng ta chỉ là phận tôi tớ.Đừng để cái miệng hại thân.Đi thôi.."

Nhìn hai bóng dáng ngày càng khuất xa.Sở Dao chui ra từ gốc cây, vẻ mặt ngây ngốc vẫn còn chưa tỉnh táo.

Cô mới được nghe chuyện tình tay ba của giới thượng lưu sao.Một Tần Gia uy quyền gia thế, một Tần Thị trên thương trường uy danh lừng lẫy.

Thế mà nội tình bên trong cũng lắm éo le nhỉ.

Bỗng nhiên Sở Dao có chút an ủi vì nghe kể qua người đàn ông mà hai cô gái kia gọi là nhị thiếu gia, nghe qua hoàn cảnh còn đáng thương hơn cô nữa là.

Mà anh ta bị bi kịch gì nhỉ đến mức người yêu bỏ rơi.Từ người yêu mà trở thành Chị Dâu cũng thật chua chát.

Quyền kinh doanh đều rơi vào tay anh trai mình.

Nghĩ ra cuộc đời anh ta còn tâm tối hơn cả cô nữa nha.

Cô chỉ là con gái của vợ lẻ, nên hai mươi mốt năm qua sống dưới ánh mắt không thiện cảm của gia đình vợ lớn của Ba cô.

Đã là uất ức lắm rồi, nhưng trách gì được vì con gái của vợ lẻ nên cô chỉ biết cam chịu không phải cô không muốn rời đi mà là cô không muốn làm người mẹ quá cố của mình thất vọng.Cả đời bà chịu nhiều tủi nhục chỉ mong được Sở gia cho một danh phận.

Đến khi bà qua đời ba cô cũng thương xót nghĩ tình vợ chồng bao nhiêu năm đem bà về chôn cất thuộc địa phận dòng họ của Sở gia.Đây là ngọn lửa châm ngòi cho nỗi hận và căm phẫn của mẹ Cả ngày càng lớn hơn..

Dù sao cô cũng biết ơn ba mình, ông cũng đã an ủi linh hồn tủi hờn của mẹ cô bao nhiêu năm qua.Khi sống không được danh phận đến khi chết mới được rũ lòng thương xót.Nhưng cô biết chắc mẹ cô đã rất vui.

Vì mồ mã của mẹ ở Sở gia nên cô mới không nỡ rời đi.

Nỗi thống hận người đã khuất của mẹ cả điều đổ lên đầu của cô mà thỏa giận.

Tuy cô ở Sở gia nhưng cô không được ở trong nhà chính mà ở căn phòng nhỏ phía sau khuôn viên.

Nếu chị gái của cô cao sang quyền quý sống trong nhung lụa thì cô ngược lại hoàn toàn.

Cuộc sống của cô trôi qua những ngày tháng chỉ đi học, trở về nhà ru rú trong căn phòng nhỏ của mình.Thời gian đầu cô hay phụ người làm trong nhà những việc lặt vặt.

Nhưng sau này ba cô biết không cho cô làm nữa.

Ông cũng bất đắc dĩ nhìn cô sống căn phòng nhỏ ngoài nhà chính.Nhưng dù sao mẹ cả của cô cũng là người có tiếng nói trong Sở Gia với lại về việc đem di hài của mẹ cô về Sở gia đã chạm đến giới hạn của bà ta.Nên ba của cô cũng không muốn làm lớn chuyện.

Lại nghĩ cô sống như vậy cũng tốt đỡ phải chạm mặt nhau cho tránh phiền não..

Qua kì nghỉ hè này cô sẽ nhanh chóng tốt nghiệp đại học, lúc đó cô sẽ suy nghĩ việc dọn ra ngoài ở riêng.

Sở Dao lững thững suy nghĩ trôi dạt nơi nào, cô cứ thả nhẹ bước chân đi về phía trước cũng chẳng biết mình đi đâu..

Bất ngờ Sở Dao dừng bước, hàng mi dài chớp chớp ngẩn ngơ ngắm nhìn đến thẩn thờ, quên cả việc di chuyển, thừ người đứng đó..

Dưới gốc cây cổ thụ treo đầy đen, phản chiếu ánh nước xanh mênh mông của nước trong hồ.

Phía sau là một căn biệt thự làm bằng gỗ được phủ màu nâu đỏ vừa cổ kính vừa sang trọng , thiết kế vô cùng đẹp mắt.

Sơ Dao không ngờ trong Tần Gia lại có một ngôi biệt thự nằm riêng biệt như vậy.

Nhưng điều đáng nói ở đây mà khiến cô ngẩng người là người đàn ông đang ngồi dưới tán cây.

Một chiếc bàn trắng được trang trí bởi thức ăn và rượu đỏ.

Anh ta chễm chệ ngồi ở đó, ánh sáng thiên nhiên của ánh trăng hòa vào khung cảnh càng tôn thêm vẻ cao quý của anh ta..

Sở Dao cắn môi, tay nhỏ kéo lấy tàn cây liễu rũ che nữa khuôn mặt.Cô không nói ngoa nhưng người đàn ông  xuất hiện trước mặt cô không thua bất cứ nam chính của bộ phim ngôn tình nào mà cô đã xem qua.

Gương mặt góc cạnh như điêu khắc, mài rậm hòa vào đôi mắt đen sâu hút mang vẻ ướt át đa tình, sóng mũi cao cùng làn môi mỏng quyến rũ.

Anh ta có làn da rất đẹp chỉ là sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt không được tốt cho lắm..

Nhưng mọi thứ thật sự rất đẹp và hài hòa nếu thứ anh ta đang ngồi không phải là một chiếc xe lăn..

Sở Dao thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông đẹp mắt trước mặt cô là Nhị thiếu gia của Tần gia.

Thì ra hai chữ bi kịch mà hai cô gái kia nhắc đến là anh ta bị tật nguyền phải gắn liền với chiếc xe lăn.

Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của anh ta mà xem, chẳng ai thấy được sự bi lụy hay cần sự thương cảm của người khác.

Tuy rằng phải ngồi trên chiếc xe lăn, người yêu của mình đang hạnh phúc bên anh trai của chính mình.Nhưng sao cô không nhìn ra sự đau lòng từ anh ta.

Nhưng tận sâu trong đáy lòng Sở Dao có sự thương cảm dành cho người đàn ông này.

Nhìn anh ta tầm khoảng ba mươi, tương lai sáng lạn bao người mơ ước lại bị vụt tắt khi tuổi đời còn quá trẻ không tránh cho người ta thương xót.

Dưới ánh trăng anh ta nhàn nhã thưởng thức  rượu ngon cảnh đẹp giống như dạ tiệc trong kia chẳng một chút liên quan đến mình..

Phía sau còn có ba người đàn ông mặc vest đen yên lặng bảo vệ cho anh ta.

Chỉ là ngồi ngắm cảnh đẹp mà cũng cần vệ sĩ bảo vệ chăm sóc đây được xem là thói nhà giàu không nhỉ..?

Sở Dao chu môi lẫm bẫm chẳng hiểu sao cứ thích nhìn vào khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt của người đàn ông này..

Mà quên luôn rằng dưới chân cô là hàng đá cụi trãi dài, thân người cứ nghiêng về phía trước, gót gìay vướng vào khe đá đến lúc muốn giữ thân người cũng thật khó..

- " Á.."

Sở Dao cứ thế vấp lấy ngã nhào xuống đất, tiếng hét của cô làm khoáy động không gian của người đàn ông..

Sở Dao lấy tay che miệng thì đã muộn, ba người mặt áo vest đưa mắt nhìn nhau.Một người nhanh chóng tiến về hướng Sở Dao.

Sở Dao hoảng sợ từ dưới đất đứng lên, hơi thở trở nên hỗn loạn..Lén đưa mắt nhìn ra sau người áo đen, quả nhiên người đàn ông ấy cũng đang lạnh nhạt nhìn cô..

Dù khoảng cách hai người khá xa nhưng cô vẫn nhìn rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh ta.

Ánh mắt anh ta rất đẹp, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô, anh ta cũng chẳng thể hiện tâm tình không tốt khi bị người khác quấy phá không gian tốt đẹp.

Cử chỉ giống như không quá quan tâm.

Nhưng vệ sĩ của anh ta thì khác.Anh ta lạnh giọng..

- " Tiểu thư.Xin lỗi nơi này không được vào.Phiền cô rời đi..".

Khuôn mặt Sở Dao có chút gượng gạo, cúi đầu nói lí nhì nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn người phía sau..

- " Xin lỗi..xin lỗi..Tôi đi ngay.Tôi không cố ý quấy rầy các anh đâu.."

Người vệ sĩ không trả lời đưa tay ra ý tứ rõ ràng muốn cô rời đi..

Sở Dao có chút xấu hổ bị người ta bắt tại trận nhìn trộm người khác.Cô buồn rầu lui bước chân, miệng vẫn nói..

- " Xin lỗi, thật xin lỗi.."

Rồi xoay người nhanh chân chạy trốn..

Bóng dáng mảnh mai màu hồng rất nhanh biến mất sau khúc cua..

Thu hồi ánh mắt,nhìn ra mặt hồ xa xăm, làn môi mỏng nhếch nhẹ khó nhìn thấy.

P/s: Các mem ăn tết vui vẻ không nhỉ.Năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé các t.y.Truyện mới nhớ vote tích cực nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.