Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 20




Rượu đỏ mà em ấy uống như vậy sao?

Bụng rỗng uống rượu, cô còn cần dạ dày nữa không vậy!

Đường Mặc Trầm nhíu mày đưa tay qua, lấy ly rượu của Bùi Vân Khinh đi, cắt một miếng bánh đưa đến cho cô bé.​

"Ăn một chút đi."

"Cám ơn chú nhỏ!"

cô cầm lấy miếng bánh ngọt, quay về phía anh cười ngọt ngào. Xắn một miếng bánh vào miệng, hưởng thụ nheo hai mắt lại.

Từ trong trường quân đội đến chiến trường, một miếng bánh ngọt nhất định là thứ xa xỉ, chưa cần nóiđến mỹ thực cao lương.

Đường Mặc Trầm ngồi ở ghế soffa nhìn qua, thiếu nữ cầm một miếng bánh ngọt, đưa đến trước mặt anh.

"Chú nhỏ cũng ăn đi!"

"anh không đói!"

Rượu vào can đảm lên!

một ly rượu lót bụng, trong bụng nóng đến nỗi muốn hò hét. Tim đập rộn ràng, hai má ửng hồng, lá gan cũng lớn hơn.

"Đây chính là bánh sinh nhật của người ta!" cô chu cái miệng nhỏ nhắn đem dĩa bánh đến trước mặt anh, có thể mềm mềm trắng trắng bắt đầu làm nũng, "một miếng thôi, ăn một miếng thôi mà, chú nhỏ?!"

âm thanh cô bé mềm mại, lông mi dài dưới đôi mắt ngập nước trong suốt, giống như muốn thể hiện nếu người trước mặt không ăn bánh, cô sẽ thương tâm đến chết.

Đường Mặc Trầm đành phải hé miệng, cầm lấy dĩa bánh thiếu nữ đưa. 

Cầm lấy cái dĩa mà anh đã dùng nhét vào miệng mình, liếm phần kem bị rơi ra ngoài. Bùi Vân Khinh thỏa mãn khẽ cong khóe môi.

Đây được tính là hôn gián tiếp rồi nhé!

Đường Mặc Trầm chậm rãi nhai kỹ bánh ngọt trong miệng, nhấp nhẹ một ngụm rượu đỏ, nhìn cô ăn ngấu nghiến.

Nhìn cô lớn như vậy rồi mà vẫn để dính kem trên môi. Lại nhìn cô vươn đầu lưỡi béo mập liếm nó. Rồi nhìn cô nhẹ nhấp đôi môi như mèo con nheo lại mắt để hưởng thụ hương vị...

Miệng của anh trong nháy mắt khô ráo, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đường Mặc Trầm vươn người đứng dậy, thuận tay cầm lấy ly và binh rượu.

"Ngủ sớm một chút."

Vừa đi tới cửa, âm thanh ngọt ngào nhu thuận của thiếu nữ lại vang lên.

"Chú nhỏ, anh còn chưa tặng quà sinh nhật!"

Đường Mặc Trầm ngẩn ra.

Cái phản khúc cung kia là do mình tốn rất nhiều tiền đặt làm ở nước ngoài. cô nhóc xấu xa này rõ ràng yêu thích đến nỗi không muốn buông tay. Bây giờ lại còn đòi quà sinh nhật nữa sao?

Đương nhiên, làm người lớn, không thể cùng một tiểu nha đầu đang hăng hái tranh luận được.

Xoay người, thản nhiên hỏi, " Em muốn gì?"

Đợi được câu nói này của anh rồi!

Bùi Vân Khinh đứng ở bên giường, nghiêng đầu, cười giống như một tiểu hồ li.

"Cục cưng muốn cái gì, chú nhỏ đều cho sao?"

Đường Mặc Trầm ngửi được mùi âm mưu, đôi mắt đen như mực nguy hiểm nheo lại.

"nói nghe một chút!"

Nếu cô bé chết tiệt kia nghĩ như vậy là có khả năng dụ mình tháo định vị ở chân ra. Vậy thì cô đã suy nghĩ nhiều rồi!

Để dép lê đến trước mặt cô, Bùi Vân Khinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không chút tránh né mà nhìn lại vào mắt anb.

"Trước kia là do em không hiểu chuyện càn quấy, giờ anh tha thứ cho em có được không?"

Ngọc lưu ly nhỏ vụn trong cây đèn hắt ra, chiếu vào con ngươi đen bóng của thiếu nữ, bừng tỉnh trong bầu trời đêm ngân hà.

Ánh mắt kia, có lo lắng không yên, còn có tia hi vọng.

thì ra, là do anh nghĩ nhiều.

Sống cùng cô ba năm, Đường Mặc Trầm vẫn luôn tin tưởng cô bé không phải là đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, chỉ là đôi khi còn cố chấp tùy hứng.

Nếu thật sự giận cô, mình đã sớm mặc cô tự sinh tự diệt, còn cho cơ hội hết lần này đến lần khác? Nếu đổi thành người khác, sự kiên nhẫn của bản thân sẽ là con số 0.

Nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, trong đầu lại hiện dòng chữ " Sorry " trên màn hình cái, ý chí sắt đá tan rã thành từng mảnh mềm mại.

" Được."

cô mừng rỡ, tiến lên một bước, hai tay ôm lấy hông anh.

" Người ta biết ngay là chú nhỏ hiểu người ta nhất mà!"

Mặt dán chặt vào lồng ngực của người đàn ông. Đột nhiên giờ mới ý thức rằng mình có chút đắc ý vênh váo, theo bản năng muốn buông tay. Nghĩ lại, cắn răng nhỏ ôm chặt hơn.

Dù sao cũng đều là ôm, ôm một lát còn hơn không có gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.