Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 17




Diễn biến hồi trước: Diệp Vân thành công gia nhập Phong Vân học viện. Tuy rằng khởi đầu có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là trở ngại lớn đối với thằng bé. Trong một đêm mất ngủ, Diệp Vân cùng tham gia và dạ hành với Ngô Kinh, và trợ giúp Ngô Kinh chữa bệnh cho Ngao sư thú. Hôm nay, Ngô Kinh tìm đến Diệp Vân, nói lời cảm ơn vì con thú đã khỏe lại. Hai người đang đi qua đường tắt về kí túc xá thì bọn hắn gặp mấy đứa cùng phòng đang gặp rắc rối.

*

* *​

"Sao lại là năm phần? Lần trước không phải ngoại lệ thôi sao?" Văn Thạch bất bình nói.

"Hừ." Tên thiếu niên lạ mặt lạnh lùng: "Thành Thiếu gia đột phá cảnh giới, dĩ nhiên nhu cầu tu luyện từ nay cũng phải cao hơn. Các ngươi đã đồng ý trợ giúp thiếu gia, bây giờ có phải hay không muốn đổi ý?"

"Sao có thể như vậy được. Trước kia các ngươi không có nói điều kiện như vậy!" Đối diện với thiếu niên là ba đứa Vĩ Khuê, Thái Hòa, Văn Thạch đều rất bức xúc. Hắn nhích môi, khinh thường nói:

"Muốn ý kiến thì cùng ta đi gặp thiếu gia."

Mấy đứa trẻ nghẹn họng. Tìm thiếu gia? Bọn chúng không dám, đứng trước mặt người đó, ngay cả thở thôi bọn chúng đã thấy khó khăn rồi. Trấn trụ được đối phương, thiếu niên cười lạnh nói:

"Trước nay Thiếu gia cho các ngươi không ít chỗ tốt. Các ngươi thoải mãi bao lâu nay cũng đến lúc phải xuất lực rồi."

Thái Hòa van vỉ nói:

"Nam Bằng, ta xin ngươi. Nếu cứ như vậy thì ta không thể tốt nghiệp được mất. Ngươi có thể nói với thiếu gia, cho chúng ta giữ lại một chút không. Hai phần cũng được."

Thiếu niên được gọi là Nam Bằng, mặt xám lại, mắng sa sả:

"Để cho các ngươi một phần đã là nhân từ lắm rồi. Bằng vào đám các ngươi mà muốn ăn linh thực thật là phí phạm thiên địa linh vật mà. Các ngươi tốt nghiệp thì làm sao chứ? Cũng chỉ làm nô tài cho người khác mà thôi!"

Mấy đứa trẻ run rẩy, bọn nó có tức, có hận, cảm thấy nhục nhã nhưng không thể che giấu sự bất lực của mình. Quả như Nam Bằng nói, tư chất của bọn chúng không tốt, vốn muốn tìm một chỗ dựa thế gia đệ tử, nhưng những kẻ này cũng quá cạn tình, từng bước hút cạn máu của chúng. Thấy bọn trẻ còn chần chừ, Nam Bình liền gằn giọng thúc giục:

"Các ngươi muốn tự giao ra hay là để ta phải lấy?"

Dù không đành lòng, nhưng mấy đứa bây giờ giống như con nhặng nằm trên lưới nhện, có kêu trời cũng không thấu, chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi. Văn Thạch lấy tủi giấy từ trong người ra, vẻ mặt không lỡ mà lấy lại một viên tròn từ trong túi, còn lại giao cả cho Nam Bình.

Nam Bình giựt lấy, kế đến cũng thu từ Vĩ Khuê y như vậy. Lúc này mới quay qua Thái Hòa, biểu tình của thằng bé vẫn còn đắn đo không ngừng.

Thằng bé đấu tranh dữ dội lắm, sắc mặt biến đổi liên tục, tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực nhất quyết không buông.

"Còn ngươi, mau đưa đây!" Nam Bình hạ lệnh.

Thái Hòa như người điên vừa tỉnh, vẻ mặt méo mó hét: "Không. Ta không đưa. Hôm nay năm phần, lần sau có phải ngươi muốn tất cả của ta. Không, các ngươi lừa ta!"

"Không đưa?" Nam Bằng rít lên, chộp tới Thái Hòa. Hắn không kiên nhẫn nữa, càng đôi co thì càng nhiều người chú ý đến chỗ này. Tuy rằng đây là đường nhỏ, nhưng cũng thỉnh thoảng có học sinh đi qua, khiến hắn không thoải mái chút nào.

Cả bọn kinh hãi. Thái Hòa bất ngờ bị trấn trụ, đè xuống đất. Nam Bằng so với nó thì cao hơn nửa cái đầu, cơ thể cũng phát triển hơn, sức lực thằng bé không thể kháng lại liền bị hắn lấy được linh thực từ trong người ra.

Gã buông Thái Hòa ra, đắc ý đứng dậy. Vĩ Khuê và Văn Thạch trơ mắt đứng nhìn, hiện lên vẻ đau khổ. Thái Hòa mặt co rúm, gào lên: "Không! Trả đây!"

Nó bật dậy lao vào Nam Bằng, tay vung túi bụi, Nam Bằng không ngờ thằng nhỏ phản quẻ, lĩnh ngay một cú đấm vào cằm. Mặt hắn sa sầm, mắt long lên, một cỗ linh lực trong người phát ra chặn lấy đòn đánh của Thái Hòa. Bàn tay hắn được gia trì linh lực, vung mạnh đẩy thằng bé loạng choạng lùi mấy bước ngã oạch ra đất.

Hai đứa kia thấy Nam Bằng nổi giận xuất chiêu mà kinh sợ. Nam Bằng tu vi còn cao hơn bọn hắn, sớm đã Trúc Cơ, ba đứa vẫn chỉ là Luyện Khí, hơn thế nữa bọn chúng không có dũng khí đối mặt với hắn.

Tên thiếu niên còn chưa nguôi tức, nắm tay bao bọc bởi linh khí hiện lên một cái bao tay màu xanh, lầm lẫm tiến lại. Thái Hòa sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu. Bọn Vĩ Khuê đứng sau cũng lùi lại không dám cản.

Nắm đấm của Nam Bằng vung lên. "Chát!" Một bàn tay đưa tới chặn đứng quả đấm vừa giáng xuống. Hắn bất ngờ, tức giận nhìn kẻ trước mặt. Đứa trẻ phía trước so với hắn không hề nhỏ hơn, thân hình rắn rỏi hữu lực, chỉ bằng tay không lại chặn được nắm đấm gia trì linh lực của mình.

Người trước mặt Nam Bằng không ai khác chính là Diệp Vân, khi thấy Thái Hòa bị xô ngã liền chuyển thân, bằng thân pháp kết hợp thân thủ nhị giai võ giả, dễ dàng chặn đứng đòn đánh của đối phương.

"Diệp Vân!" Mấy đứa trẻ kinh ngạc hô lên.

Nam Bằng rít lên: "Buông ra, đừng có xía vào chuyện của ta!"

Diệp Vân lạnh lùng nói: "Họ là bạn của ta!" Nội lực trong người vận chuyển, lòng bàn tay cậu xuất ra nội kình đem hất Nam Bằng ra. Nam Bằng bước chân lảo đảo không vững ngã ngửa, vừa hay lúc nãy Thái Hòa ngã sao thì hắn ngã như vậy.

Diệp Vân xoay người bước lại bên Thái Hòa. Hai người Văn Thạch cũng chạy lại bên thằng bé.

"Cậu không sao chứ?" Diệp Vân hỏi. Thái Hòa lắc đầu, vẻ mặt cảm kích, vừa rồi không có Diệp Vân quả thực cậu rất sợ hãi.

"Không sao thì tốt rồi." Diệp Vân đưa tay kéo cậu bạn dậy.

"Diệp Vân cẩn thận." Có tiếng thét thất thanh vang lên, trong lúc mấy đứa trẻ đang chú ý về Diệp Vân và Thái Hòa thì Nam Bằng đã gượng dậy, trên tay ngưng tụ một quả cầu lửa nóng rát.

oOo​

"Diệp Vân cẩn thận!" Ngô Kinh vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng bất đắc dĩ vẫn hô lên cảnh tỉnh Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ kịp xoay người một cầu lửa bằng nắm đấm đập thẳng vào ngực cậu, cảm giác bỏng rát ập đến. Khuôn mặt của Nam Bằng hiện lên vẻ hả hê, chỉ là nụ cười trên môi hắn nhanh chóng vụt tắt. Thằng bé phá đám kia nét mặt sa sầm, búng thân lên một cướp đạp hắn ngã bẹp ra đất.

"Có đánh nhau kìa." Mấy đứa nhỏ đi đường kinh ngạc rú lên chạy lại, bọn chúng kinh ngạc phát hiện ra một thiếu niên mặc đồ nội môn đang bị thằng bé không biết tên đè gối lên ngực, bàn tay liên tiếp tặng cho những cái bạt tai.

Nam Bằng khóe miệng rỉ máu, mắt long lên sòng sọc phẫn nộ vô cùng. Linh lực trong cơ thể hắn dồn vào bàn tay phát ra hoa lửa lách tách nhưng bị đối phương ghì lấy cổ tay không thể đánh ra đạo thuật được.

Hắn tức giận điên cuồng lắc người vùng vẫy nhưng ngực như bị tảng đá lớn đè lên, còn hai tay thì như bị gọm kìm khép chặt thì lấy làm kinh hãi. Sức lực của hắn không thể bằng một võ giả như Diệp Vân được, ánh mắt Nam Bình hằn lên một tia oán độc, càng tập trung dồn linh lực vào cánh tay hòng thoát ra.

Diệp Vân kinh ngạc, Linh lực của thiếu niên trước mặt tạo thành lớp bao bọc lấy cánh tay dần dần mở hổ khẩu mình ra. Trong khi đó Nam Bình khóe miệng nhếch lên nụ cười độc ác.

Suy nghĩ trong Diệp Vân chuyển biến, đối với võ giả, chỉ cần bị nắm huyệt cổ tay thì không thể cục cựa được gì. Tâm niệm liền xoay chuyển, cậu thúc giục công pháp Diệp gia, nội lực hội tụ nơi bàn tay, đem lực nắm gia trì mạnh gấp đôi, đồng thời ngón tay đè lên huyệt Thái Uyên và Dương Trì, bàn tay siết chặt mạch cổ tay.

Linh khí trong kinh mạch vốn cần đi đến Trung Xung và Quan Xung để kích hoạt đạo thuật, thì khi đến Thái Uyên và Dương Trì liền bị nghẹn ứ lại không đi tiếp được nữa. Linh lực bị ngưng trệ khiến cho Nam Bình mặt đỏ bừng lên, kinh hoàng ra mặt. Diệp Vân thấy vậy thì nở nụ cười đắc ý, xem chừng dù là tu đạo gia thì con đường vận hành linh lực cũng giống với nội lực võ giả mà thôi.

Cậu gia tăng lực nắm, muốn giáo huấn thằng bé trước mặt một chút. Lúc này linh lực trong người của Nam Bằng bị chặn ở huyệt Dương Trì không đi tiếp được, thình lình đổi hướng truyền vào ngón tay của Diệp Vân. Thằng bé không hề hay biết mà tiếp tục vận dụng nội công của Diệp gia bóp chặt cổ tay của Nam Bằng, dòng linh lực bị hút vào theo đó càng lúc càng mạnh mẽ.

Cảm thấy linh lực trong cơ thể bị rút đi nhanh chóng, Nam Bằng khuôn mặt trắng bệch, gào lên: "Buông ra." Nhưng Diệp Vân nào biết rằng mình đang hút linh lực của đối phương, cậu chẳng vì câu nói của gã mà buông tay. Chưa đầy một phút, linh lực trong cơ thể Nam Bằng bị rút đi phân nửa.

"Mau buông tay!" Tiếng quát như búa bổ vào tai vang lên, một người trẻ tuổi mặc trang phục đạo sư đẩy đám trẻ bu quanh bước vào. Diệp Vân giật mình ngước nhìn, người kia ánh mắt giận giữ, lạnh lẽo thét: "Còn không buông tay." Lúc này thằng bé mới tỉnh ra, liền ném tay tên kia xuống đất, bật người đứng dậy nhìn người vừa mới bước lại. Nam Bình run rẩy đứng dậy, phần vì xấu hổ, phần vì sợ hãi mặt nó rất khó coi. Nó vừa đứng lên được một bước thì lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.

* * *

Linh thực: Một loại đồ ăn có chứa linh lực.

Gần Tết rồi, Trúc bận nhiều việc quá, mong bạn đọc thông cảm. Chương này hơi ngắn hơn so với thường lệ, đăng tạm cho mọi người đọc đỡ nghiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.