Đông A Nông Sự

Chương 42: Ngoại Truyện Tập Thể Hình2




Giang thiếu gia bị bệnh hai ngày nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi choáng, cũng quên đẩy Thẩm Thư Kiệt đang ôm mình ra.

Cả buổi chiều Giang Hạo Phong đều không nói gì, Thẩm Thư Kiệt cũng không để ý, cậu ngồi trên sô pha đọc báo giết thời gian, mấy tờ báo mà Giang Hạo Phong đọc cậu đều không hứng thú, đọc báo một lát liền cảm thấy nhàm chán, cậu mở điện thoại lên Weibo.

Đã mấy ngày rồi không đăng bài viết mới, ngày càng có nhiều fan chờ mong cậu đăng gì đó, cậu suy nghĩ rồi gửi lên một vấn đề.

Thẩm Thư Kiệt: Xin hỏi, trong nhà có người sợ đắng, không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, làm sao bây giờ?

“Là trẻ con sao!!!? Là con của Thư Thư hả!!”

“Ha ha ha ha lầu trên đừng có buồn cười như vậy nữa được không, nói người trong nhà, vậy là em trai hay em gái sao? Ừm, có thể nói là uống thuốc xong thì sẽ được ăn đường.”

“Cục cưng nhà tôi năm tuổi, mỗi lần uống thuốc đều sợ đắng nên không chịu uống, cho nên tôi đều rót thẳng vào miệng, sau đó đút một muỗng nước đường.”

“Không chịu ngoan ngoãn uống thuốc à!!! Não bổ Thư Thư bị ác ma nhỏ tra tấn nửa ngày mới lên Weibo nhờ giúp đỡ!!”

“Thư Thư mềm mại như vậy sao có thể đổ thẳng vào miệng bé chứ, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt thôi, tìm chuyện mà bạn nhỏ rất muốn làm để lừa là được rồi.”

“Em cũng cảm thấy nên lừa gạt!!”

“Thư Thư cũng đâu có nói là con nít đâu, nhưng mà đâu có người lớn nào không chịu ngoan ngoãn uống thuốc đúng không? Rất tuỳ hứng!”

“Phải xem là bao nhiêu tuổi, nếu bốn năm tuổi thì có thể cho ăn đường, nếu lớn hơn một chút thì không được cưng chiều quá, phải nghiêm khắc hơn.”

“Chắc chắn là con nít!!”

“Không uống thuốc thì đánh đòn!!!”

Cậu mở xem bình luận rồi tự ngẫm, cảm thấy phương pháp đánh đòn này không thể thực hiện được với Giang Hạo Phong rồi. Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ không chịu uống thuốc, đối phương đang nhíu mày nhìn màn hình máy tính, giống như là gặp phải vấn đề lớn trong công việc.

Cuối cùng thì Giang thiếu gia cũng về nhà sau hai ngày, quần áo còn chưa kịp đổi đã bị Thẩm Thư Kiệt ấn lên giường, sau đó đặt nhiệt kế vào miệng anh.

Vẻ mặt Thẩm Thư Kiệt nghiêm túc, học theo vẻ mặt đơ của Giang Hạo Phong: “Nếu còn sốt thì phải gọi bác sĩ gia đình.”

Giang thiếu gia không cho là đúng, hừ một tiếng không nói gì.

Năm phút sau, Thẩm Thư Kiệt lấy nhiệt kế ra xem, 38.5℃. Thẩm Thư Kiệt cau mày, chuẩn bị thuốc hạ sốt và nước ấm cho anh.

Giang Hạo Phong tránh sau máy tính xem bình luận của fan rồi lén quan sát Thẩm Thư Kiệt, đoán xem cậu dùng cách nào để đối phó với mình.

Cho đến khi đầu lưỡi ôm lấy viên thuốc chui vào miệng mình, Giang thiếu gia mới xác định được rằng Thẩm Thư Kiệt cũng có thái độ cứng rắn như thế, chua sót lan tràn trong miệng, anh muốn uống nước nhưng lại không muốn rời khỏi đầu lưỡi đang quậy phá đó, Giang thiếu gia tuỳ hứng hai ngày, cuối cùng cũng nếm được mùi vị cực khổ không nói nên lời, cho đến khi viên thuốc hoà tan trong miệng, đầu lưỡi nghịch ngợm mới chậm rãi rời khỏi sau đó đưa nước ấm đến bên miệng anh, Giang thiếu gia bị đắng xanh cả mặt mày, còn phải giả vờ nghiêm túc: “Anh chọc em à?”

Thẩm Thư Kiệt thấy anh không uống thì tự mình uống một ngụm, sau đó lấy một viên đường trong túi cho vào miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Không có.”

Giang thiếu gia nghĩ viên đường kia là cho anh, kết quả người nọ lại mỉm cười bỏ vào miệng của mình là sao? Giang thiếu gia mất hứng đứng dậy đi ra ngoài, mới vừa đi được vài bước thì đã bị kéo lại, Thẩm Thư Kiệt lại lấy một viên đường nữa đặt vào tay anh, nháy mắt hỏi: “Đắng sao?”

Giang thiếu gia nghĩ đến mùi vị vừa rồi, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng làm việc: Không đắng chút nào.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Giang Hạo Phong chủ động uống thuốc, phương pháp hôm qua của Thẩm Thư Kiệt đã có hiệu quả, cậu vui vẻ nói: “Mấy hôm trước em vừa mới nghiên cứu ra vài loại bánh ngọt mới, lát nữa làm cho anh ăn.”

Giang thiếu gia mở báo ra đọc: “Tuỳ em.”

Đúng lúc cuối tuần hai người đều ở nhà, Thẩm Thư Kiệt bận rộn trong phòng bếp nửa ngày, cuối cùng cũng làm được vài cái bánh ngọt, bầu trời bên ngoài âm u giống như là sắp có tuyết, cậu vừa đặt bánh ngọt xuống bàn định lên lầu gọi Giang Hạo Phong xuống ăn thì dì Vương từ ngoài đẩy cửa đi vào: “Tuyết rơi rồi kìa Tiểu Thẩm, có muốn ra ngoài xem không?”

“Thật sao?”

“Ừ, rơi không ít đâu.”

Cậu quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đúng thật, mới vài phút mà trên đất đã có một lớp tuyết trắng rồi, cậu lên lầu kêu Giang Hạo Phong rồi mặc áo chạy ra ngoài sân.

Trận tuyết đầu mùa năm nay tới rất ồn ào, bông tuyết không hề keo kiệt mà rơi xuống, cậu mới đứng bên ngoài một lát mà đỉnh đầu đã có một lớp tuyết, Thẩm Thư Kiệt ngồi xổm đắp hai quả cầu tuyết, người tuyết nho nhỏ cỡ lòng bàn tay, Thẩm Thư Kiệt xoay người muốn tìm đạo cụ làm mắt và mũi thì nhìn thấy người nào đó đang đứng giữa phòng khách, đầu óc cậu lập tức loé sáng, lấy tay vẽ ba đường ngang trên mặt người tuyết làm mắt và miệng, sau đó chạy đến phất tay với người bên trong: “Giống anh không?”

Giang thiếu gia mặt đơ liếc nhìn nó một cái rồi xoay người bước đi. Thẩm Thư Kiệt bị bức tranh người tuyết mặt đơ của mình chọc cười, lập tức chụp hình đăng lên Weibo.

Thẩm Thư Kiệt: Người tuyết mặt đơ.

Giang thiếu gia ngồi trên sô pha, tiện tay tải cái hình người tuyết rất xấu kia về máy, cuối cùng chọn báo cáo bài viết, lý do là: Tin tức không đúng.

Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi bọn họ ở chung, tuy rằng một người ở trong phòng một người ở ngoài phòng, Giang Hạo Phong vừa định kêu quản gia gọi cậu vào thì người nào đó thông minh sắc sảo lập tức đẩy cửa ra, lắc lắc bông tuyết dính trên đầu, ánh mắt loé sáng nhìn Giang Hạo Phong đang ngồi trên sô pha.

Giang thiếu gia cúi đầu uống trà, khoé miệng lén lút nâng lên, đó là món quà tốt nhất mà anh nhận được trong năm nay, một câu có chút thích đó, có thể làm anh vui vẻ rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.