Đông A Nông Sự

Chương 34: Nghiêm Kỳ Suy Sụp




Chụp ảnh xong, Thẩm Thư Kiệt nói một tiếng với Vương Bằng và Mục Kiến Xuyên rồi đi đến trước mặt Giang Hạo Phong: “Có thể đi rồi.”

Giang Hạo Phong gật đầu, hai người sóng vai đi ra ngoài, vừa mới bước chân ra ngoài, Thẩm Thư Kiệt liền cảm thấy cả người bay lên, Giang thiếu gia mặt đơ giải thích hành động của mình: “Em như vậy là do anh tạo thành, không cần nghĩ nhiều.”

Thẩm Thư Kiệt đứng cả này, gần như đã xài hết sức lực cả người, cậu cũng không nhăn nhó nữa mà ôm cổ Giang Hạo Phong, nhìn thẳng vào mắt anh: “Cám ơn.”

Quản gia dừng xe bên đường, thấy hai người đi đến thì lập tức xuống xe mở cửa. Thẩm Thư Kiệt ngồi vào trong xe, mệt mỏi ngáp một cái rồi mới nói với Giang Hạo Phong: “Sáng mai em sẽ đi theo đoàn phim, tuy rằng không có nhiều phân cảnh nhưng anh Vương nói em nên đi theo để học hỏi, có lẽ sẽ đi hai tháng.”

Vẻ mặt Giang Hạo Phong không hề thay đổi: “Đã biết.”

Thẩm Thư Kiệt nói cho anh nghe hành trình của mình rồi dựa đầu vào vai anh: “Em ngủ một lát, nào về đến nhà nhớ đánh thức em đó.” Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng “Ừ” cứng ngắc thì cậu mới mơ màng ngủ mất.

Sau khi về nhà, Giang thiếu gia hoàn toàn không gọi người dậy, anh kêu dì Vương chuẩn bị cơm chiều và thức ăn khuya đề phòng Thẩm Thư Kiệt tỉnh dậy sẽ thấy đói bụng. Sau đó lên lầu ngồi bên giường nhìn người đang ngủ say một lát rồi mới đứng lên vào phòng làm việc.

Khi Thẩm Thư Kiệt mở mắt thì trời đã rạng sáng mất rồi, trong bụng lại đói cồn cào, cho nên cậu chỉ có thể xuống lầu tìm thức ăn, cứ tưởng dưới lầu phải tối đen, ai ngờ trong phòng bếp vẫn còn bật đèn, cậu vừa đi vào liền nhìn thấy dì Vương đang hâm canh trên lửa nhỏ.

Mọi ngày dì Vương ngủ rất sớm, nhưng hôm nay dì sợ Thẩm Thư Kiệt tỉnh dậy không có canh uống cho nên mới thức chờ cậu, thế nhưng đã lớn tuổi rồi nên cũng có chút mệt mỏi, dì đứng dậy đi một vòng, vừa mới trở lại phòng bếp thì thấy Thẩm Thư Kiệt, dì Vương vội vàng đi qua, chuẩn bị chén bát: “Dậy đúng lúc lắm, uống chút canh đi, may mà vừa mới hâm lại.”

Dì Vương thấy Thẩm Thư Kiệt không lên tiếng thì quay đầu lại nhìn xem, hai mắt Thẩm Thư Kiệt đỏ bừng, bà lập tức hỏi: “Sao vậy? Sao vậy Tiểu Thẩm?”

Đã nhiều năm rồi Thẩm Thư Kiệt chưa được quan tâm như vậy, từ khi bước vào nhà này, mặc kệ là quản gia, dì Vương, hay là Giang Hạo Phong lạnh lùng đến nỗi không có bạn bè, đều thật sự đối xử rất tốt, rất ôn nhu với cậu. Cậu không biết tình cảm mà mình dành cho Giang Hạo Phong là gì, Giang Hạo Phong giúp đỡ cậu, đó không chỉ là giúp đỡ vật chất bên ngoài bình thường, mà còn có thể được xem là ân tình. Cho nên cho dù tối qua bị đau, cậu vẫn chủ động giao mình cho anh, trước khi ngủ, cậu còn nghĩ, đây có thể được xem là hành động báo ơn hay không?

Hôm nay chụp ảnh, cậu không thể hiện rằng mình không khoẻ, thế nhưng khi nhìn thấy Giang Hạo Phong, hai chân cứng đơ đã run rẩy rồi bình tĩnh lại. Cậu nghĩ, hình như cậu có chút ỷ lại vào Giang Hạo Phong.

Thẩm Thư Kiệt xoa mắt, cười với dì Vương: “Không sao, chỉ là con quá cảm động thôi.”

Dì Vương thấy cậu đau lòng thì không chịu được, vội vàng múc canh rồi đưa ra ngoài, Thẩm Thư Kiệt đi theo phía sau, ngồi xuống: “Cám ơn dì Vương.”

“Trời ơi, cám ơn cái gì chứ, con cũng kêu dì gọi con là Tiểu Thẩm rồi, con còn khách sáo với dì làm gì, nhanh uống canh đi.”

Thẩm Thư Kiệt gật đầu, uống xong rồi giao bát không cho dì Vương, kêu dì để ngày mai rồi hẳng rửa rồi mới lên lầu nghỉ ngơi.

Trở lại phòng, di động có thông báo tin nhắn mới, Thẩm Thư Kiệt mở ra, là Vương Bằng, hắn nói hình ảnh tuyên truyền đã được đăng tải, mọi người vẫn đang đánh giá, kêu cậu có rãnh thì lên xem.

Từ lần trước trở về vẫn chưa đăng nhập Weibo, Thẩm Thư Kiệt sắp quên mất mật khẩu luôn rồi, cậu thử hai lần mới vào được, có rất nhiều người @ cậu, cũng có không ít bình luận và tin nhắn riêng.

Mở ra Weibo mà tổ kịch @ cậu, nhìn thấy hai tấm ảnh mà hôm nay đã chụp, đa số đều khen ngợi, thế nhưng cũng có người nghi ngờ.

“Cũng không tệ đó chứ? Anh trai này là ai? Thẩm Thư Kiệt? Đã diễn lần nào chưa? Người mới?”

“Oa!!!! Đẹp!! Có chút khí chất của sư huynh rồi đó!!”

“Được đó được đó, là người mới sao?”

“Chẳng phải là người bị đồn tin xấu với Chu Lâm lần trước hay sao?”

“Thẩm Thư Kiệt? Đã biết! Lập tức đi follow!”

“Tôi đã xem phim mà Thẩm Thư Kiệt diễn rồi, có thể nói là rất tệ, lo lắng cho sư huynh.”

“Diễn xuất không tốt.”

“Má của con ơi!!!!!!!! Là Thư Thư nhà tôi!!! Thư Thư nổi tiếng rồi sao?!!”

“Diễn xuất thật sự rất nát, từ chối xem.”

“Ai diễn thì anti người đó!! Mặc kệ là đẹp cũng anti!!”

“Lớn lên cũng được!! Lập tức đi follow!!”

“Mùa xuân của nhan khống đến rồi ha ha ha ha!! Theo dõi theo dõi!!”

“Thư Thư nổi tiếng rồi sao?? Vì sao tôi lại vừa đau lòng vừa vui vẻ thế này!!!”

Người sử dụng số 5201314123: Đẹp, đáng khen ngợi, diễn xuất tốt.

“Lầu trên là fan não tàn à, sợ là chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là diễn xuất tốt.”

“Tôi cảm thấy rất được, cũng không tệ lắm mà!!! Nhất là tấm ảnh cầm mộc bài kia!!! Trời ơi!! Tôi còn nhớ rõ cảnh đó, hình như là khi sắp chia tay, sư huynh cầm mộc bài đi tìm người ấy, người ấy e lệ kêu lên: Sư huynh!!!”

Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy bình luận này, lập tức nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hạo Phong khi mình nói: Sư huynh.

Nhớ đến vẻ mặt không được tự nhên mà còn giả vờ nghiêm túc của Giang Hạo Phong, trái tim của Thẩm Thư Kiệt lập tức ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.