Đông A Nông Sự

Chương 29: Phòng Thay Đồ2




Mười giờ sáng, Thẩm Thư Kiệt bị tiếng chuông báo thức trong di động gọi tỉnh, cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, nhớ đến chuyện hôm qua Giang Hạo Phong chạy đến phòng mình đứng một lúc lâu. Cậu ngủ không sâu, cho nên khi cửa phòng bị mở thì cậu liền tỉnh lại, cậu định mở đèn nhưng nghĩ đến phản ứng của Giang Hạo Phong thì liền chờ anh chủ động mở miệng, kết quả là chờ rồi chờ, chờ đến khi sắp ngủ, Giang Hạo Phong lại rời đi? Cậu buồn cười suy nghĩ đủ loại nguyên nhân làm anh tỉnh dậy vào nửa đêm, cuối cùng chủ động cầm gối nằm đến gõ cửa phòng Giang thiếu gia.

Núi không đến bên cậu, cậu liền đi đến núi. Nếu anh thật sự gặp ác mộng, như vậy mất ngủ cả đêm cũng không tốt.

Giang thiếu gia không gặp ác mộng nhưng lại giống như đã thức cả đêm, đầu hôm vô cùng ghen tị, sau nửa đêm lại vui vẻ trong lòng, anh mở di động của mình, màn hình là tấm ảnh duy nhất thuộc về anh, vẻ mặt khi ngủ của Thẩm Thư Kiệt.

Chuyện của đoàn phim đã ổn định, Chu Lâm trở thành người thắng trong chuyện này, Thẩm Thư Kiệt không chú ý đến đoạn sau, cậu vừa nhận được kịch bản từ tay Vương Bằng liền cảm thấy mình không thể nhận vai này.

Vương Bằng vừa hút thuốc vừa gọi cho Thẩm Thư Kiệt: “Cứ thử xem, cho dù là nam phụ số ba cũng có thể nổi tiếng.”

“Nổi tiếng không quan trọng, đúng là em rất muốn thử vai diễn mới, nhưng chỉ sợ không đủ thực lực.”

“Đừng lo, cứ thử đi, anh tranh thủ cơ hội này cho em không dễ đâu.”

Thẩm Thư Kiệt tự ngẫm vài giây: “Được rồi, em chuẩn bị một chút rồi đi thử vai.”

Cậu đọc kịch bản, tuy vai diễn này không có nhiều cảnh, nhưng lại thuộc một trong những nhân vật trung tâm của bộ phim, thậm chí địa vị trong nguyên tác còn vượt xa nam chính, chỉ có vài nét bút nhưng lại vô cùng quan trọng, là sư huynh đồng môn của nữ chính, trước khi đi tìm đường chết, hắn và nữ chính hôn nhẹ vào môi, không có triền miên, cũng không có quyến luyến, không có trăng thanh gió mát hay tình cảm sâu đậm. Thế nhưng cảnh tượng này lại được fan nguyên tác tôn sùng, xem như là kinh điển, bởi vì nhân vật quá hoàn mỹ, fan nguyên tác lại rất đông, mặc kệ là ai đến diễn vai này thì nhất định cũng sẽ bị chửi.

Thẩm Thư Kiệt lên mạng đọc cảm nghĩ của fan nguyên tác về nhân vật này, kết quả nhìn thấy rất nhiều bình luận làm cậu dở khóc dở cười.

“Không ai có thể được như sư huynh!”

“Đúng là nát mà, có thể chừa lại cho người ta một chút nhớ nhung được không hả? Tôi không tin là có ai có thể diễn được như sư huynh, chết cũng không xem.”

“Hy vọng sẽ cắt phần của sư huynh, đừng phá hoại tác phẩm kinh điển mà.”

“Nam nữ chính thì sao cũng được, còn sư huynh? Ai diễn là tôi chửi người đó!”

“Ai diễn thì tôi sẽ là anti của người đó cả đời!”

Thẩm Thư Kiệt hiểu rõ năng lực của mình, vở kịch này rất nặng về diễn xuất, cậu không tin mình có thể diễn tốt.

Giang Hạo Phong tan làm về nhà liền thấy Thẩm Thư Kiệt ăn cơm mà cũng không tập trung, anh lén quan sát một lát, cố ý gọi quản gia, Thẩm Thư Kiệt lập tức phục hồi tinh thần, ngày mai cậu muốn đi thử vai, trong lòng vẫn ngẫm đến nội dung kịch bản, nghe thấy giọng nói của Giang Hạo Phong thì run tay làm đồ ăn rớt xuống, trong đầu cậu loé sáng, nhìn chằm chằm Giang Hạo Phong: “Ăn cơm xong anh có thể giúp em một chuyện gấp được không?”

Giang Hạo Phong nhận khăn mà quản gia đưa lau tay: “’Chuyện gấp gì?”

“Anh đối diễn với em!”

Giang thiếu gia không suy nghĩ mà đã từ chối, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà vẫn giống như cậu đã đoán, sau khi ăn xong hai người đều bận rộn chuyện của mình, Thẩm Thư Kiệt nhờ quản gia cầm kịch bản, cậu ở dưới lầu đối diễn với không khí, cậu kéo quản gia và dì Vương đứng bên cạnh xem rồi nhận xét dùm mình, dì Vương không có nguyên tắc, mặc kệ cậu diễn thế nào cũng thích. Cậu diễn với không khí một lúc lâu, cuối cùng cũng đến cảnh hôn kinh điển kia, Thẩm Thư Kiệt không có năng lực hôn môi với không khí, cậu nhìn quanh rồi tuỳ tiện lấy gối dựa trên sô pha, ánh mắt không quá thâm tình, nhưng mà miễn cưỡng cũng được xem là có tình cảm: “Sư muội, trong lòng ngươi có ta, nhưng chưa từng nói với ta bao giờ, nhưng tâm tư của ngươi, tất cả đều không trốn được ánh mắt của sư huynh, hôm nay sư huynh đi rồi, không biết có thể gặp lại hay không, hôm nay sư huynh nói với ngươi, là muốn ngươi biết, không phải chỉ có ngươi có nỗi băn khoăn trong lòng, ngươi thích sư huynh, trong lòng sư huynh cũng có ngươi.”

Nói xong liền hôn gối dựa một cách nồng nàng. Sau đó liền nghe thấy tiếng tiếng đóng cửa rất lớn phát ra từ trên lầu, ba người ở dưới lầu cùng nhau ngẩng lên, không biết tại sao Giang thiếu gia lại tức giận nữa rồi.

Thẩm Thư Kiệt ôm gối dựa nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cảm thấy có lẽ có người ở đối diện thì cậu sẽ diễn sâu hơn, cậu ngẩng đầu nhìn lên, quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ, cậu gõ cửa phòng làm việc: “Giang Hạo Phong? Anh bận xong chưa?”

Vài phút sau cửa mới mở ra, vẻ mặt Giang thiếu gia không vui nhìn cậu: “Có việc?”

Thẩm Thư Kiệt kéo tay áo anh, ra vẻ đáng thương: “Anh thật sự không thể giúp em sao?”

“Không thể.”

“Xin anh mà, chỉ cần anh đứng trước mặt em là được rồi, không cần phải nói gì đâu.”

Giang thiếu gia mặt đơ không nói gì. Thẩm Thư Kiệt cảm thấy anh bị hấp dẫn nên vội vàng lấy kịch bản ra: “Có thể chứ?”

“Là em xin anh.”

“Dạ dạ dạ.”

“Đúng rồi, có một cảnh hôn, em có thể hôn anh không?”

Vẻ mặt Giang thiếu gia lạnh lùng ra vẻ tự hỏi, sau đó “Ừ” một tiếng, Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm đi theo anh vào phòng sách, hai người đứng giữa phòng.

Khoé mắt Thẩm Thư Kiệt đầy ý cười, không hề có ý sinh ly tử biệt gì đó: “Sư muội, trong lòng ngươi có ta, nhưng chưa từng nói với ta bao giờ, nhưng tâm tư của ngươi, tất cả đều không trốn được ánh mắt của sư huynh, hôm nay sư huynh đi rồi…”

Còn chưa nói xong kịch bản thì đã bị Giang Hạo Phong lạnh lùng ngắt lời: “Chẳng phải là em muốn đi chịu chết sao? Cười vui vẻ như vậy làm gì?”

“A…. Để em bình tĩnh lại.”

“Sư muội, trong lòng ngươi có ta, nhưng chưa từng nói với ta bao giờ…”

“Em thật sự đi tìm cái chết? Không phải đi thành thân?”

Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy sư muội lạnh lùng cao lớn trước mặt, ý cười ngày càng sâu, cậu chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sư muội, sao muội biết huynh muốn đi chịu chết?”

“…”

“Giang Hạo Phong, anh nhìn lén em diễn tập.”

Vẻ mặt Giang thiếu gia trở nên nghiêm túc: “Không thể nào.”

Thẩm Thư Kiệt nhìn anh một lát rồi cười như hồ ly, điều chỉnh thái độ cho nghiêm túc, mỉm cười nhớ đến kịch bản, Giang Hạo Phong rơi vào lưới tình rồi, không còn tâm trạng nào để để ý  xem sư huynh đi chịu chết hay là đi thành thân, anh nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của Thẩm Thư Kiệt, vừa định mở miệng phủ nhận thì đã bị một đôi môi mềm mại chạm vào, anh còn chưa cảm nhận được gì nhiều thì cánh môi mềm mại đó đã rời đi, trong lòng anh tiếc nuối muốn giữ lại, còn chưa kịp hành động thì bên tai đã có người nói với giọng vui vẻ: “Sư muội, ngươi cao quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.