Đông A Nông Sự

Chương 1: Nghiêm Kỳ




Hai thiếu niên không hề biết trong tương lai mình sẽ gặp phải chuyện gì này đang suy nghĩ phương pháp trở về. Thời đại này đương nhiên tốt, thế nhưng lại không thuộc về bọn họ. Bọn họ đã thành thói quen sống ở một nơi nguy hiểm, phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể đi tiếp, mà không phải cái thời đại hòa bình đến nỗi ngay cả nổ vạc cũng dẫn tới một đám người vây xem này.

“Huống chi, Helga còn đang chờ chúng ta tìm đồ ăn cho nàng a!” Godric nói lên vấn đề này, không khỏi sầu lo: “Bây giờ nàng vẫn chưa trưởng thành, căn bản không thể ra khỏi lâu đài… Vạn nhất nữ nhân điên Rowena kia lại làm ra chuyện gì thì nàng ngay cả tự chạy trốn cũng không làm được!”

“Tớ biết Helga dùng đuôi quất bay ba năm Thánh Kỵ Sĩ cũng không có áp lực chút nào…” Khóe miệng Ihani co giật nói.

“Cái gì? Khi mà cậu biết chúng tôi thì Helga còn không có học được thay đổi ra hai chân?” Godric kinh hãi.

Trọng điểm của hắn làm cho Ihani không biết nói gì: “…”

Salazar như có điều suy nghĩ: “Khi mà cậu biết chúng tôi thì giữa tôi và Helga thì người nào đuôi dài hơn?”

Ihani: “… Đây là điều mà cậu quan tâm?”

Salazar rất nghiêm túc: “Quan hệ đến vấn đề tôn nghiêm.”

“Được rồi, của cậu dài hơn.” Ihani mặt không thay đổi nói: “Đến tận bây giờ tớ còn chưa thể phân rõ được đầu và đuôi của cậu bắt đầu phân chia từ chỗ nào, là miếng lân phiến thứ ba ở chỗ cổ sao?”

Salazar lại có thể bị một câu nói này làm khó. Hắn lục lọi ở trên cổ của mình nửa ngày, rơi vào trầm tư.

Ihani: “…”

Cậu dĩ nhiên thực sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề này sao?!

Bọn họ lại ngồi trong phòng ăn một lát, sau khi Ihani tính tiền liền dẫn bọn họ rời đi, toàn bộ quá trình Salazar đều không nói được một lời, biểu tình hết sức nghiêm túc, khiến Ihani càng xem càng vô lực. Godric cũng chú ý tới sự khác thường của hắn, hắn nỗ lực nói cái gì đó đem lực chú ý của Salazar dời khỏi chuyện cái đuôi của mình bắt đầu tính từ chỗ nào: “Được rồi, không phải cậu nói muốn mua những thứ chưa từng được ăn sao?”

Lực chú ý của Salazar quả nhiên bị dời đi. Đối với một con rắn mà nói, tự hỏi đầu và đuôi của mình phân chia từ chỗ nào cũng không phải là vấn đề quan trọng —— chí ít đối với một Vũ Xà tên là Salazar Slytherin mà nói là như vậy.

Ihani yên lặng đi sau lưng bọn họ. Y tới nơi này là vì đưa cho bọn họ phương pháp chính xác để trở về, thế nhưng xuất phát từ tư tâm,y hy vọng bọn họ có thể ở lâu một chút, lại ở lại một chút… Dù cho chỉ để cho y nhìn bóng lưng của bọn họ để tưởng niệm một chút tình bạn thân trước kia.

Thật là không công bằng a, các ngươi cứ như vậy xông vào cuộc sống của ta, ép buộc ta cùng nhau vui cười cùng nhau rơi lệ với các ngươi, sau đó lại tùy ý từ bỏ ta, khiến ta đợi đợi ngàn năm, chỉ có thể qua bộ dạng khi còn bé của các ngươi để hoài niệm các ngươi ở tương lai.

Y nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm giác mắt lên men.

Y hâm mộ mình ngàn năm trước đến nhường nào, y của khoảng thời gian ngồi trên cành cây biện vòng hoa, hát ca dao, y hoàn toàn không biết gì về tương lai, hoàn toàn không biết tiếp qua mấy năm sẽ có hai phù thủy cường đại mạnh mẽ xông vào lãnh địa tinh linh, chỉ vì gặp y một lần…

“Cái này có thể thử sao?” Salazar hỏi.

Ihani còn chưa từ trong ký ức thanh tỉnh?

“Cái này, trước khi mua có thể nếm thử không?” Salazar lặp lại vấn đề của mình một lần, dùng một loại ánh mắt ‘kinh nghiệm mua sắm của ngươi nhiều hơn ta ngươi chắc chắn biết’ nhìn y.

Ihani nhìn theo ngón tay hắn, phát hiện đó là một thùng nội tạng thiềm thừ trước cửa một cửa tiệm bán nguyên liệu độc dược: “…”

Sắc mặt y lại bắt đầu phát thanh: “Cậu muốn ăn thứ này?”

“Thoạt nhìn ăn thật ngon…” Salazar khát vọng nhìn về phía nội tạng thiềm thừ máu chảy đầm đìa, cảm xúc vô bờ biểu đạt cái nhìn đối với thức ăn của mình.

Vô luận trải qua bao nhiêu lần, Ihani vẫn không thể thích ứng được thực đơn của bạn tốt mình. Y hít thở sâu nhiều lần, cắn răng nói: “Liền tính cậu thực sự muốn ăn nội tạng… Cũng ăn chút gì đó cùng loại với gan Cự Long được không?”

Chí ít nghe tương đối cao lớn a!

“Gan cự long? Tại sao tôi lại phải ăn thứ đắng như vậy?” Salazar kinh ngạc.

“Cậu thật đúng là đã ăn xong a!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻”

“… Có phải hắn vừa mới nói loại ngôn ngữ kỳ quái gì không?” Godric do dự hỏi Salazar.

“Đại khái là tinh linh ngữ đi, đã sớm nghe nói tinh linh ngữ rất thần kỳ, quả nhiên là như vậy, rõ ràng tớ không biết văn tự của tinh linh mà lại có thể hiểu được ý tứ trong đó.” Salazar gật đầu: “Thế nhưng tại sao cậu lại muốn hất bàn a?”

Tinh linh bị tức đến nỗi phải nói ngôn ngữ của quê nhà (?) vô lực tựa đầu vào biển hiệu của cửa tiệm. Y khoát khoát tay, trong khoảng thời gian ngắn không dự định lại xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ: “Các cậu tùy tiện mua, tớ tới trả tiền là được rồi.”

Nhãn tình Godric sáng lên: “Vậy chúng ta mua lại cả cái cửa tiệm này đi!”

Ngươi thật đúng là không khách khí a!!!

Ihani nhất thời đổi chủ ý: “Vẫn là tớ vào với các cậu đi…”

Bồi một con Vũ Xà đi vào một chỗ mà trong lòng hắn chính là cửa tiệm thực phẩm thực sự là một chuyện vô cùng thống khổ, ngươi vĩnh viễn không biết hắn một giây kế tiếp sẽ đối với loại nguyên liệu nấu ăn kỳ quái… Không, tài liệu ma dược nào vươn ra ma trảo. Điếm chủ vốn vẻ mặt tươi cười sau khi Salazar hỏi ra ‘Cái này có thể ăn thử một chút không’ thì lâm vào trạng thái mộng du, sau khi tận mắt nhìn thấy tiểu phù thủy tóc đen này thực sự cầm mấy cái chân của tri chu mà bỏ vào miệng nhai ken két, nàng đã bắt đầu lo lắng có nên đóng cửa hay không.

“Phu nhân, hài tử nhà ta có sở thích ẩm thực khác thường, thật xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho ngài.” Ihani dùng giọng nói mềm nhẹ giống như tiếng hát thuộc về tinh linh trấn an chủ tiệm. Chủ tiệm bị mĩ nam kế của y bắt lấy, không có tinh lực để ý đến chuyện phù thủy tóc đen lại ăn vật gì đáng sợ nữa.

“Hắn nói cậu có sở thích ẩm thực khác thường kìa?” Godric lặng lẽ thọc Salazar.

“Tớ vốn vẫn có a.” Salazar chuyên chú nhìn chân của sói nhện huyệt cư và túi chứa chất độc của lục mắt sa chu, hai loại thoạt nhìn thập phần mỹ vị, hắn rất khó để lựa chọn: “Bình thường Vũ Xà mới không ăn bánh bích quy đâu!”

Godric rốt cuộc không nói được lời nào: “…”

Dù sao nâng đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy, Godric rất nhanh thoát khỏi ảnh hưởng do tam quan bất hòa tạo thành, tràn đầy phấn khởi đem các loại kịch độc dời đến trước mặt Salazar, chống má nhìn hắn rốt cuộc có thể ăn bao nhiêu vật kỳ quái —— nói theo một ý nghĩa nào đó, đây là một trong những phương thức tiêu khiển của hắn. Chỉ là trước kia không có một cửa tiệm như cửa hàng nguyên liệu độc dược này để thỏa mãn hứng thú của hắn.

Ihani bớt thời giờ nhìn qua Salazar đang nhìn chằm chằm mắt của bọ cánh cứng, quyết định cắt bỏ hoàn toàn ngày này ra khỏi trí nhớ của y.

Sau khi trả cho chủ tiệm một khoản tiền vô cùng khả quan (bởi vì Salazar ăn hết rất nhiều vật kỳ quái, nhưng lại đóng gói mang đi càng nhiều), Ihani rốt cục mang bọn họ đi đến hẻm Knockturn. Đối với phù thủy sinh hoạt ở trong nguy hiểm mà nói, hẻm Knockturn mới là nơi chân chính có thể mua được đồ. Salazar cảm thụ được khí tức hắc ma pháp vô cùng nồng đậm ở đây, vô ý thức bắt được tay Godric. Ma lực trong thân thể hắn tràn ra từ cánh tay, một tầng hắc vụ mỏng bao trùm lấy người của Godric, khiến cho khí tức bạch ma pháp trên người hắn bị che giấu không còn kẽ hở. Ihani nhìn thấy nhưng không ngăn lại—— kỳ thực hiện tại đã không có người có thể phân biệt được một người là hắc phù thủy hay bạch phù thủy nếu như người đó không sử dụng ma pháp, hắn làm như vậy không có ý nghĩa.

Salazar che giấu cẩn thận khí tức của Godric, do dự một chút, quay đầu vươn một tay với Ihani: “Cần giúp một tay không?”

Ihani cười lắc đầu. Y còn không có yếu đến mức cần một đứa trẻ bảo hộ. Một ma pháp ngụy trang hoàn mỹ đem mái tóc màu ngân bạc của y chuyển thành màu đen vô cùng bình thường, con mắt màu vàng óng cũng thay đổi thành nâu. Đôi tai tinh linh kia cũng rút lại, trở nên vô cùng phổ thông. Mấy giây sau, một nam phù thủy bình thường đến mức có thể gặp ở bất kỳ một nơi nào xuất hiện trước mặt bọn họ.

Godric cảm thấy rất hứng thú với ma pháp này: “Đây là loại ma pháp gì?”

Ihani dạy chú ngữ cho hắn. Godric rất nhanh nắm giữ thần thú ngụy trang. Cơ sở ma pháp của hắn có một nửa là Ade Ryan dạy, một nửa là tự tìm tòi nghiên cứu ra từ trong thực tiễn chiến đấu, cho nên vô luận ở trên phương tiện lý giải ma văn hay là ứng dụng đều vô cùng tốt. Thời gian một cái nháy mắt, một thanh niên tóc vàng đã đứng ở vị trí của hắn. Hắn thoạt nhìn là bản phóng đại của Godric, ngũ quan hầu như giống nhau như đúc, thế nhưng càng thành thục hơn. Hắn đắc ý hơi nhíu mày với Salazar: “Tớ nghĩ sau khi lớn lên tớ sẽ có hình dáng như thế này!”

Salazar bực mình nhìn hắn. Hắn là một Vũ Xà, đối với hắn mà nói thì hình dáng nhân loại đã là một loại biến hình. Đây là ma pháp thiên phú của Vũ Xà, hình thái của hắn là cố định, sẽ lớn lên cùng với hắn, cho nên hắn không có cách nào để mạnh mẽ biến thành một loại hình dạng khác —— điều đó cần một câu thần chú nhằm vào Vũ Xà mà không phải nhằm vào loài người. Hắn muốn hỏi Ihani có loại thần chú khác hay không thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mặt của Godric mà thất thần.

“Cậu sẽ động dục với hắn sao?” Salazar hỏi.

Ihani: “…”

Hồi ức của y về bạn tốt bị lời nói này phá hủy, phi thường muốn véo mặt của Salazar một cái. Nhưng tiếc là một lọ thuốc giải độc cuối cùng y đã dùng xong, y không thể mạo hiểm bị Salazar độc chết mà đưa tay vào trong miệng hắn. Y mài răng nói: “Tớ không giống với các cậu, tớ không phải là gay.”

“Tôi cũng không phải.” Salazar đương nhiên nói.

Ihani cười lạnh hai tiếng: “Thật sao? Vậy cậu thích loại phụ nữ nào?” Y cố ý nói hai chữ phụ nữ đặc biệt nặng, tràn đầy một ý tứ châm chọc.

Salazar suy nghĩ một chút, mặt đột nhiên đỏ lên, đường nhìn cũng có chút xa xăm: “Tôi thích tư thái mềm mại, lân phiến no đủ có ánh sáng, ma lực mạnh hơn tôi… Cho dù ăn rất nhiều cũng không sao cả, tôi săn thú rất lợi hại, có thể nuôi sống nàng và bảo bảo… Tốt nhất chỉ có một người bạn lữ là tôi, thế nhưng nếu như nàng thích thì mấy người cũng không sao cả…” Hắn nói như vậy, lại có chút ủy khuất: “Chỉ cần khi nàng động dục thì tìm tôi đầu tiên, không nên tùy tiện ra ngoài bắt người khác là được rồi…”

Ihani: “…”

Y hoàn toàn không thể đối mặt với điều kiện kén vợ kén chồng của một con Vũ Xà bị vây ở trong xã hội mẫu hệ.

“Thế nhưng Vũ Xà khác đều đi…” Tâm tình của Salazar thập phần suy sụp: “Nếu như không tìm được một vũ xà nguyện ý sinh bảo bảo cho tôi, thì xà quái cũng được, chúng nó thoạt nhìn rất cường tráng, ma lực cũng rất đặc thù, bảo bảo có lẽ cũng sẽ khỏe mạnh?”

Ihani không thể tưởng tượng được hình ảnh Salazar trưng ra một đống lân phiến sáng lấp lánh để hấp dẫn một con xà quái lớn, khuôn mặt của y trắng bệch nói với Godric: “Đáp ứng tớ, Godric, đối phó với hắn trước khi Salazar thực sự tìm xà quái!!!”

“Cái gì?” Godric thập phần mờ mịt.

“Đối phó Salazar!” Ihani điên cuồng lắc lư hắn: “Dù sao cậu cuối cùng cũng không phải hắn thì không lấy, sớm một chút không được sao?!”

“Tại sao tôi lại muốn gả cho Salazar? Cho dù gả thì cũng là hắn gả a!” Godric càng thêm mờ mịt: “Vừa nãy tôi cũng nói thích phụ nữ, Salazar là nam a!”

“Cậu thích phụ nữ?” Ihani cất cao thanh âm.

“Dù cho đây là Anh quốc thì cũng chỉ có người thích phụ nữ đúng không?” Godric rất ủy khuất.

Ihani không biết nên phun tào câu trước hay là nửa câu sau: “…”

“Người con gái mà tôi lấy nhất định phải biết đánh nhau, thích sinh trứng mới được!” Godric thề son sắt: “Thế nhưng niên kỷ của tôi bây giờ còn quá nhỏ, còn không tích góp được một sơn động kim tệ, chờ đến khi tôi tích cóp được rồi thì tôi nhất định sẽ cho nàng một chiếc giường kim tệ thật thoải mái! Còn phải đánh bóng lân phiến của nàng mỗi ngày, mài nhọn móng tay của nàng! Sẽ không để cho nhân loại đáng ghét cướp đi trứng của tôi!”

Ihani: “…”

Khuynh hướng thẩm mỹ của cậu đây là bị lão sư cự long của cậu bóp méo mấy lần, a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.