Đơn Phương Anh, Người Yêu Cũ Của Em!

Chương 7: Anh cái kiểu gì dậy hả ???




Dịch giả: gaygioxuong

"Bắt đầu chuẩn bị!" Sư Tuyết Mạn phát ra mệnh lệnh.

Biện pháp mà đêm qua mọi người cùng nhau thảo luận rốt cục có tác dụng hay không, là hay hay là dở, giờ sẽ biết đáp án.

Gương mặt Tang Chỉ Quân không dấu được nét căng thẳng. Mặt Khương Duy vẫn bình thản như thường, nhưng bàn tay siết chặt đại cung đã làm lộ ra tâm trạng đang căng thẳng của y.

Ngoài dự đoán mọi người, họ không hề lại gần.

Các học viên hệ Mộc bắt đầu rải các loại hạt mầm xuống đất. Chúng nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt đất, dây leo sinh trưởng với tốc độ chóng mặt. Học viên hệ thủy tạo ra vô số đám hơi nước, học viên hệ Thổ thì tạo ra những hố cát lún trên những chỗ đất trống. Hành động chỉnh thể của toàn bộ đội ngũ giăng ra một tấm lưới chồng chất cạm bẫy. Uy lực của mỗi chiêu thức riêng rẽ này không lớn lắm, nhưng lại bao phủ toàn bộ những chỗ trống trong đội ngũ.

Làm xong tất cả mọi việc, họ rời khỏi khu vực cạm bẫy, chỉ để lại hai mươi người.

Đi tới gần cửa hàng cách đó không xa, Sư Tuyết Mạn vẫy tay ra hiệu với Vương Tiểu Sơn ở phía sau. Vương Tiểu Sơn vội vàng phá hủy các khớp mộng của cửa hàng.

Rầm, một tiếng động vang lên, cửa hàng sụp đổ trong nháy mắt. Bụi đất cuốn lên mù trời.

Vèo vèo.

Mấy chục vệt sáng đỏ tươi lao ra khỏi đám bụi mù. Sư Tuyết Mạn là mục tiêu đầu tiên mà chúng chú ý tới, tức thì tất cả xông hết về phía nàng.

Đã đề phòng trước, Sư Tuyết Mạn dứt khoát quay người lao vào trong khu cạm bẫy. Bầy Huyết Mã Nghĩ truy sát không rời phía sau, như ong vỡ tổ xông vào khu cạm bẫy.

Chẳng ai ngờ tới, Huyết Mã Nghĩ lại lâm vào hỗn loạn cả một bầy.

Khu cạm bẫy gây ra rất nhiều rắc rối cho đám Huyết Mã Nghĩ. Cạm bẫy với thuộc tính khác nhau đan xen lẫn vào nhau tạo thành từng khu vực riêng rẽ có lực cản hoàn toàn khác nhau. Đối với loại Huyết Mã Nghĩ có tốc độ bứt phá cực nhanh này, một lực tác động rất nhỏ cũng rất dễ khiến chúng lệch khỏi phương hướng.

Ở lại trong khu cạm bẫy là hai mươi người có năng lực mạnh nhất. Họ không đặt mục tiêu giết chết, mà chỉ muốn cầm chân những con Huyết Mã Nghĩ này lại trong khu cạm bẫy.

Tang Chỉ Quân và Khương Duy chỉ huy chín người cung thủ. Chu Võng Thiết Đạn của Tang Chỉ Quân hóa thành một vệt sáng, quấn chặt một con Huyết Mã Nghĩ. Trọng tiễn của Khương Duy lập tức mang theo chín mũi tên khác xé gió bay tới, bắn con Huyết Mã Nghĩ trong mạng nhện thành con nhím.

Tiết tấu công kích của họ không nhanh. Vào lúc này, bản lĩnh bắn nhanh của Tang Chỉ Quân được phát huy ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Hơn nữa, nàng còn phụ trách khống chế toàn cục. Mỗi khi phát hiện chỗ nào xảy ra nguy hiểm, nàng sẽ bắn ngay một mũi Ti Trúc Tiễn ra.

Ti Trúc Tiễn không mang tính sát thương, nhưng dùng để xáo trộn tiết tấu công kích lại có hiệu quả cực kỳ tốt.

Quá trình chiến đấu ngày hôm qua đã bộc lộ ra nhiều vấn đề. Sư Tuyết Mạn lôi kéo mọi người cùng nhau thảo luận, nên ứng phó như thế nào. Hành động như vừa rồi là kết quả đã được họ thống nhất. Sư Tuyết Mạn biết mình là tay mơ, cho nên để mọi người tự do thảo luận, điều đó đã thực sự giúp cho người nào cũng biết mình nên làm gì vào lúc này.

Lúc ban đầu mọi người còn hơi bỡ ngỡ, phối hợp có vẻ không ăn ý lắm. Nhưng thời gian dần trôi qua, bọn họ càng lúc càng phối hợp nhuần nhuyễn.

Hơn nữa, đây lại là lần thứ hai lên chiến trường, mọi người bắt đầu dần bắt kịp với nhịp độ chiến đấu, dần vượt qua được chướng ngại tâm lý.

Hiệu suất tăng lên với biên độ lớn, lòng tin của các học viên cũng tăng vọt.

Sư Tuyết Mạn thoáng cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng. Tự hào hơn hết là bản thân chính là người đã đứng ra thúc đẩy cuộc thảo luận đó. Hiệu quả đánh giết cao như thế làm cho nàng càng phấn khích hơn.

Vừa lượn một vòng quanh cửa Quỷ Môn Quan, lúc này Sư Tuyết Mạn đã sa vào điên cuồng chém giết, trở thành tâm điểm chói mắt của cả chiến trường.

Cho dù là Tùng Gian Giáp với vẻ ngoài xấu xí cũng không thể che giấu được dáng người mạnh mẽ linh động của nàng. Vân Nhiễm Thiên của nàng như vào chốn không người. Thiết kế của khu cạm bẫy, nàng đã thuộc lòng, nên không bị ảnh hưởng một chút nào.

Mỗi một thương đều là thế lớn lực mạnh. Hơn nữa, nàng còn tiến bộ trong việc khống chế lực. Nguyên lực được khống chế đến mức không lãng phí một chút nào. Chỉ cần bị Vân Nhiễm Thiên đâm trúng, Huyết Mã Nghĩ sẽ nổ tung thành một đám nát vụn như tương.

Đoan Mộc Hoàng Hôn thong dong đứng bên ngoài khu cạm bẫy, luyện tập Thanh Hoa của mình.

Dù sở trường là khống chế, nhưng làm sao gã có thể cam tâm đóng vai trò là một người phụ trợ?

Hoàng Hôn ca là người phải làm trợ thủ cho kẻ khác sao?

Làm phụ công có thể đánh bại được Ngải Huy sao?

Ánh mắt gã lạnh đi, Triền Chi Văn màu xanh xuất quỷ nhập thần trong cạm bẫy. Liên tục chiến đấu có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với gã. Thanh Hoa lúc trước của gã khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng lực sát thương không đủ mạnh. Sau khi gã cắm đầu vào tập luyện, dù Thanh Hoa vẫn đẹp mắt như cũ, nhưng lực sát thương lại tăng vọt.

Thiên tài hoàn mỹ nhất định cần có tuyệt học hoàn mỹ!

Khí chất cao sang, công kích đẹp mắt nhưng nguy hiểm, bước chân thong dong, cộng thêm một gương mặt anh tuấn vô song, tất cả tạo thành một hình ảnh đầy sức hấp dẫn. Rất nhiều nữ sinh đã quên mất mình vẫn đang trong vòng nguy hiểm. Các nàng không kìm nén được tình cảm, nín thở nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn không rời mắt.

Sư Tuyết Mạn đánh đâu thắng đó, Đoan Mộc Hoàng Hôn cao sang quyến rũ, Tang Chỉ Quân thành thạo điêu luyện, Khương Duy gọn gàng dứt khoát, tất cả đồng lòng phối hợp, mọi người hoa mắt nhìn say sưa. Ngay cả Nguyên tu đốc chiến cũng phải vừa nhìn vừa thầm cảm thán, cả một đám con nít đều là yêu quái thành tinh, tại sao đứa nào cũng mạnh như thế?

Biểu hiện của mọi người khiến Ngải Huy thoáng giật mình.

Tuy rằng theo hắn thấy còn tồn tại rất nhiều thời điểm gượng gạo, nhưng so với ngày hôm qua thực sự đã mạnh hơn nhiều. Ít ra, khi đối mặt với sự công kích liên tục của Huyết Mã Nghĩ, các học viên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, có thể nhìn ra được rất nhiều dấu vết của sự sắp đặt tỉ mỉ.

Đúng là không nhìn ra, cô nàng thép lam nhợt lại có thiên phú không tồi về phương diện này.

Nhưng mà, đúng là chất thép a. Nhìn Huyết Mã Nghĩ nổ tung thành một đám nát vụn như tương, trong lòng Ngải Huy thực sự ớn lạnh. Nếu không phải đã biết mặt cô nàng kia, nếu chỉ nhìn vào cảnh tượng chiến đấu đang diễn ra, nhất định sẽ cảm thấy trong Tùng Gian Giáp là một cô nàng thép đầy cơ bắp.

Thời buổi này, sao mà đàn bà con gái lại người sau mạnh hơn người trước vậy hả trời? Mụ chủ nợ đã lợi hại như vậy, Một nghìn khối cũng dễ dàng đàn áp mình, vậy mà Cô nàng thép xanh lợt này còn mạnh đến mức không ai chịu nổi như thế. Lúc trước hắn nung nấu suy nghĩ, có nên đòi cô nàng thép xanh nhợt này một khoản tiền không. Đã cứu cô nàng mấy lần, không thể cứu không công được.

Ân cứu mạng, thôi thì dùng tiền để báo đáp đi!

Huống hồ nghe nói nhà cô nàng thép này giàu nứt đổ đổ vách. . .

Nhưng lúc này, nhìn thấy cô nàng thép hung hãn như thế, Ngải Huy buộc phải tuân theo lý trí bỏ ý định đó đi, thân thể máu thịt của mình hiển nhiên không thể cứng rắn bằng mũi thương của cô nàng.

"Sư tiểu thư thật là lợi hại!"

"Bạn học Chạng Vạng thật là lợi hại!"

"Tang tiểu thư thật là lợi hại!"

"Bạn học Khương Duy thật là lợi hại!"

. . .

Đứng bên cạnh, Lâu Lan không ngừng tán thưởng. Ngải Huy mang sẵn khó chịu trong lòng bởi vì một khoản thu nhập ngoài luồng không cánh mà bay, lúc này càng bực bội hơn, quay ngoắt sang trợn mắt uy hiếp Lâu Lan.

Tiếng hô hoán của Lâu Lan chợt im bặt. Nó rụt đầu lại, nín lặng một lúc rồi cà lăm nói: "Ngải Huy lợi hại nhất!"

Đang trợn mắt nhìn, Ngải Huy lập tức mặt mày hớn hở, vuốt đầu Lâu Lan khen: "Thích nhất lúc Lâu Lan ngươi thành thật như thế."

Đội ngũ phối hợp dần ăn ý, chẳng mấy chốc đã giết sạch bầy Huyết Mã Nghĩ đang chiếm giữ mấy cửa hàng sau cùng. Khi con Huyết Mã Nghĩ cuối cùng bị giết chết, toàn bộ con phố Thính Đào bùng lên tiếng hoan hô như sấm dậy.

Trong phòng Vương Thủ Xuyên.

Các loại thư tịch nằm la liệt khắp nơi. Mái tóc hoa râm của Vương Thủ Xuyên rối tung như tổ quạ, hai mắt đỏ sậm, ông lẩm bẩm như đang mê sảng: "Như thế nào mới được? Như thế nào mới được? Trận pháp. . . Trận pháp. . ."

"Điều này hoàn toàn không có khả năng thực hiện!"

"Chỗ này. . . Nguyên lực không thông qua được. . ."

"Cảnh giới của bà ấy không đủ lực hoàn thành. . ."

"A a a a, rốt cục phải thế nào mới có thể thành công?"

. . .

Ông đổ người cái rầm lên tấm ván gỗ, thất thần nhìn lên trần nhà. Ông cảm thấy mình là kẻ thất bại đến tột đỉnh, cả đời không có lấy một chút thành tựu, ngay cả nguyện vọng sau cùng của Ngọc Cầm cũng không thể giúp bà hoàn thành.

Niềm bất lực và tuyệt vọng chiếm cứ toàn thân ông.

Sự mệt mỏi rã rời vì không ngủ không nghỉ cùng với trí óc làm việc quá độ giống như thủy triều nhấn chìm ông.

Ông mơ về lần đầu tiên mình gặp Ngọc Cầm, mơ về mấy câu đầu tiên mình nói với Ngọc Cầm, mơ về những lần mình thao thao bất tuyệt kể về những phát minh của mình với Ngọc Cầm, mơ thấy mình kết hôn với Ngọc Cầm, mơ thấy. . .

Vô số hình ảnh không ngừng chuyển động, ông đã quên mất mình đang ở nơi nao.

"Thủ Xuyên, ông phải giúp tôi!"

Giọng nói tha thiết của Ngọc Cầm bỗng nhiên vang lên trong đầu, ông đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngồi phắt dậy. Một cơn gió thổi từ cửa sổ vào, ông chợt cảm thấy mát lạnh, thì ra toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, ông chợt ngây người. Người trong gương kia, mái tóc hoa râm lúc trước bây giờ đã trắng tinh, khuôn mặt đầy nếp nhăn ửng lên sắc đỏ bệnh tật.

Có lẽ mình có thể chết cùng với Ngọc Cầm.

Vương Thủ Xuyên bỗng nhiên như trút được gánh nặng. Cuối cùng ông đã hiểu ra khúc mắc trong lòng mình là gì, ông sợ bà sẽ không còn ở bên cạnh mình trong quãng đời còn lại nữa, mà không phải là sợ hãi trước cái chết.

Khi hiểu được cuộc sống của mình không còn kéo dài được bao lâu, ông bỗng không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa.

"Ngọc Cầm, tôi sẽ giúp bà!"

Con mắt mờ đục của Vương Thủ Xuyên sáng bừng lên. Ông dường như đã trở lại những năm tháng liều lĩnh bất chấp tất cả. Tuổi trẻ và sức sống giống như lại được rót vào cơ thể như ngọn đèn sắp tắt của ông, vô số ý nghĩ không ngừng hiện lên.

Ông giống như bị ma nhập, cúi gập xuống bàn viết nhanh như máy.

Lần lượt từng tờ giấy được bị viết kín mít, từng bản thiết kế tinh vi thành hình dưới ngòi bút của ông. Sức sống thiêu đốt là thứ mực thần kỳ nhất, trao cho cây bút này vầng hào quang chói mắt. Ánh sáng đó giống như ánh nắng đầu tiên mặt trời chiếu ra sau khi thức tỉnh qua một đêm ngủ say. Ánh nắng bay lên, chiếu sáng dã tâm nửa cuộc đời trước không có tiếng tăm gì của ông, chiếu sáng biển tri thức mênh mông tích lũy qua những ngày đêm khổ cực nghiên cứu, mang theo hào quang và sức nóng, rơi vào bầu trời lịch sử, viết lên cái tên của ông.

Ông như được ánh sáng bủa vây, tràn đầy sức lực vô cùng vô tận.

Đây là thời khắc đỉnh cao nhất trong cuộc đời ông. Đáp lại lời yêu cầu của người phụ nữ yêu dấu của mình, vào lúc tuổi già, khoan thai đi tới điểm dừng cuối cùng.

Thực sự là một người đàn ông nhát gan, thiếu lòng dũng cảm để sống tạm. Chỉ khi cùng chết với người phụ nữ yêu dấu của mình, ông mới thôi không sợ.

Ông không ngủ không nghỉ, cây bút trong tay không biết mệt mỏi là gì, càng ngày càng nhiều bản thảo, mang theo hơi ấm của sức sống, tình yêu thương và dã tâm bị cuộc đời tầm thường chôn vùi của ông, chồng chất trên mặt bàn.

Từ sáng đến đêm, ông không ăn không uống, không dừng lại một giây phút nào.

Khi hoàn thành tờ bản thảo sau cùng, ông mỉm cười. Ông cẩn thận chỉnh lý lại tập bản thảo, vuốt phẳng phiu, xếp gọn gàng rồi để vào trong một cái hộp kim loại rắn chắc kiên cố. Động tác của ông vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang cầm trên tay một bảo vật quý giá nhất trên đời này.

Đối với ông thì đúng là như vậy.

Đậy hộp kim loại lại, ông kéo sợi dây thừng trên bàn. Hộ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng chuông, vội vàng chạy vào. Toàn bộ tư liệu của Vương Thủ Xuyên được cất trữ hết trong thư phòng của ông. Thành chủ phủ đặc biệt phái người bảo vệ, theo sát ông kể cả khi đã về đến nhà.

Nhìn thấy gương mặt tiều tụy, đầu tóc bạc trắng của Vương Thủ Xuyên, hộ vệ giật mình hoảng sợ.

"Mang tới phường thêu!"

Giọng Vương Thủ Xuyên khản đặc, ông đã không còn sức lực nói thêm bất cứ lời nào.

Hộ vệ bỗng nhiên đồng loạt cung kính hành lễ chào Vương Thủ Xuyên.

Bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của cái hộp này, lập tức mở Vân Dực, bay về phía Ngọc Tú Phường.

Vương Thủ Xuyên nhìn chăm chú theo những bóng người dần khuất trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt dần tắt lịm.

Bàn tay nhăn nheo bám chặt vào khung cửa, đôi mắt mờ đục cháy lên chút quật cường cuối cùng, ông cố giữ thân thể thăng bằng, không đổ nhào xuống.

Ông mỉm cười tự nói cho mình nghe.

Yên tâm, tôi sẽ chờ bà đến giây phút cuối cùng. . . Nỡ lòng nào để bà đi một mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.