Đơn Giản Yêu Hận

Chương 55: Lo lắng




Thiên Tỉ vẫn tỏ ra bình thản như biết trước mọi việc. Anh rút điện thoại trong túi ra, mở khoá, một điều nhỏ là màn hình điện thoại và mã khoá điều có liên quan đến nó. Anh nhắn nhắn gì đó trong điện thoại rồi tự mỉm cười.

- Tuần sau tụi em có lịch diễn không chị ? - Anh cất điện thoại dô, chòm lên hỏi chị quản lí

- Tuần sau tụi em không có lịch - Chị quản lí mở sổ ra coi rồi nói

- Vâng. Vậy tuần đó cho em không đến công ty nha !

- " Đây là người tôi yêu [ Trái timx3 ] Đã đến lúc mọi người phải biết rồi :) Hãy hoà thuận với nhau nhé ! " - Tuấn Khải đọc to hàng chữ mà Thiên Tỉ vừa mới up

- Mọi người comment thế nào vậy anh ? - Thiên quay xuống hỏi

- " Hãy chăm sóc cậu ấy giúp chúng tôi nhé ! " - Tuấn Khải vừa đọc vừa tỏ ra ghen tị

- " Tôi muốn yêu cô ấy ! Cô ấy xinh thật " - Nguyên đọc tiếp

- Em có nên cảm ơn mọi người không ?

Nãy giờ nó không biết nói gì, chỉ ngồi im lặng, đọc từng cái bình luận, rồi dịu dàng nhìn sang Thiên Thiên.

- Anh nghĩ không nên, chắc chắn sẽ có vài người không chấp nhận em đâu. - Tuấn Khải nhìn nó, mặt nghiêm túc nói

Chiếc xe từ từ dừng lại ở một nhà hàng quen thuộc mà TFBoys thường đến ăn. Đêm đầu tiên ở Trùng Khánh đã diễn ra như thế. Sáng hôm sau, kí túc xá, phòng Thiên Tỉ.

- Giao Giao ! - Thiên Tỉ lại kéo mền nó ra

- Em định bao giờ mới thức đây ! - Anh vừa nói vừa ra sức kéo nó ngồi dậy

- Em thức rồi - Nó nhắm mắt, miệng nói

Thật ra tối hôm đó Thiên Tỉ nhường phòng của mình cho nó ngủ, còn anh thì cuộn chăn gối qua phòng đại ca ngủ ké. Vốn dĩ là người thức trễ nhất trong nhóm, nhưng hôm nay anh lại thức đầu tiên, chạy qua phòng coi nó ngủ ra làm sao.

Thiên Tỉ như cái chuông báo thức, mở cửa từng phòng, lôi từng người dậy. Anh còn hào phóng gọi pizza đến khao các nhân viên trong công ty. Tâm trạng hôm nay của anh trông có vẻ rất tốt. Dù vậy cũng đừng dại chọc tức anh.

- Thiên Tỉ đúng là hảo soái ! - Vương Nguyên vừa ăn pizza vừa nịnh

- Ăn mau đi ! - Thiên Tỉ lườm Nguyên

- Hai đứa sáng sớm . . . - Khải nói

- Hai em đã cãi nhau đâu - Nguyên liền trả lời

- Đúng đúng. Tụi em hoà thuận lắm - Tỉ vỗ vai Nguyên Nguyên

- Hoà thuận lắm á - Nguyên vỗ lại

- Haha . . . - Nó ngồi đối diện không nhịn được cười

- Thôi mau ăn đi. Sáng sớm lại đi làm trò cười cho Thiên Giao rồi - Khải giục

- Tại cậu mà tớ mới mất mặt trước em dâu thế này ! - Nguyên giả bộ lấy tay che mặt

- Em dâu ? - Nó hỏi mà hai má đỏ ửng

- Chị dâu mới phải ! - Khải cười nói

- Hai người mau mau ăn đi ! - Thiên lấy hai miếng pizza nhét dô miệng hai người

- Anh với Vương Nguyên ăn no rồi. Anh đi tập trước đây. . . Ở lại vui vẻ - Khải nháy mắt Nguyên

- À à . . . - Nhị Nguyên đứng lên như hiểu ý của đại ca, tay bê nguyên cái pizza đi chung

- Vậy mà là ăn no - Tỉ lắc đầu

- * Hắt xì * - Nó hít hít mũi

- Em cảm à ? - Dương Dương đưa tay sờ trán nó

- Đâu . . . - Nó lắc đầu, tay cầm miếng bánh ăn ngon lành

- Ngày mai mình đi chơi nhé ! - Thiên hỏi nó, đây cũng không phải là câu hỏi cho lắm. Mà là đề nghị

- Đi đâu ? - Nó nhìn anh

- Đi gặp ông bà nội của em ! - Thiên bình thản nói

- Hã ? - Nó há hốc mồm nhìn anh

- Cũng phải ra mắt cháu rể chứ ! - Anh cười tươi

Ngày hôm sau, sáng sớm nó đã thức dậy gọi cho mẹ nó, kể mọi chuyện cho mẹ nó nghe. Ở Bắc Kinh, hai bà mẹ nhảy cửng lên vì vui sướng, hai bà đã cố tạo mọi cơ hội cho hai đứa gần nhau, cuối cùng cũng có kết quả. Nhưng mà hai đứa cũng đâu có vừa, quen nhau hơn năm năm mà ba mẹ hai bên không biết. Cứ nghĩ hai đứa chơi thân với nhau thôi, ai ngờ. Nói chuyện với mẹ xong, nó liền mở vali ra. Lấy bộ đầm trắng rồi chạy vào nhà tắm thay.

Tuấn Khải và Vương Nguyên cùng nhau đưa hai đứa nó ra sân bay. Nó mặc bộ đầm trắng, mang đôi giày thể thao màu đen, đeo kính râm, tóc để xoã, hôm nay trông nó rất nữ tính cũng không kém phần năng động. Còn Thiên Tỉ thì mặc áo thun trắng, khoác áo khoác ngoài, mang giày đen cặp với nó. Trông bộ đồ anh mặc có vẻ thoải mái, nhưng giá của chúng thì chẳng thoải mái chút nào.

Tuấn Khải đẩy hành lí dùm hai đứa, cùng nhau đứng nói chuyện một lúc rồi tạm biệt cả hai. Trên môi ai cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Đối với TFBoys và nó, thì mùa hè chỉ bắt đầu khi mọi việc đều được hoàn thành ! Và dường như, mùa hè thực sự của họ đã đến !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.