Đơn Giản Yêu Hận

Chương 52: Tâm tư nam nhân (Hạ)




- Này ! Kuma lùn. Đi lẹ ! Còn đứng đó làm gì - Anh gõ đầu nó

- Uida ! Anh nói ai lùn - Nó giật bắn người

- Xung quanh đây có ai à ? - Anh giả bộ quay đầu tìm

- Em cao một mét bảy đấy nhé - Nó phùng má, lườm anh

- Em đã cao hơn anh đâu ! - Thiên bẹo má nó rồi cười.

- Em đói chưa ? - Anh nhìn nó

- Em vừa mới ăn xong - Nó nhìn anh, tay bóc cây kẹo

- Của anh đâu ? - Thiên Thiên xoè tay ra

- Anh muốn ăn thì tự mà mua - Nó lè lưỡi, ngậm cây kẹo rồi chạy trước

- Em ! Đứng lại

Nó bỗng dừng lại, đôi mắt say sưa ngắm mấy đôi giày trên kệ, miệng cứ đảo đảo cây kẹo. Anh đứng đằng sau nhìn nó, không giấu được nụ cười vì vẻ đáng yêu của nó.

- Vào thôi ! - Anh từ đằng sau nhảy tới, khoác vai nó

- Hay mình mua giày đôi nhé ! - Anh nhìn nó

- * Gật gật * - Nó mỉm mỉm cười

- Cho tôi xem hai đôi này ! - Anh chỉ vào đôi giày khi nãy nó nhìn

- Anh cần size gì ạ ?

- Một size 41, một size 38 - Anh nhớ cả size giày của nó

- Chân em có to lên không vậy ? - Anh quay qua ngẹo nó

- Không ! Chân em vẫn vậy mà - Nó nhìn xuống chân mình

- Anh đùa thôi - Anh cười nhìn nó

- Ôi ! Kẹo ngon quá ! Chụt chụt - Nó mút mút cây kẹo, chọc lại Thiên Tỉ

- Anh muốn ăn lúc nào chả được !

- Anh làm gì có mà ăn ! - Nó bỏ cây kẹo ra, lè lưỡi trêu anh

Đâu ai ngờ, anh bất ngờ hôn lên môi nó, mắt nó mở to, cây kẹo tuột khỏi tay nó. Nó y như pho tượng mới vừa khắc xong, hai má nó đỏ ửng

- Giày của hai vị đây ạ ! - Chị nhân viên kêu làm nó giật mình

- Anh đã nói anh muốn ăn lúc nào chả được mà ! Mà em đang ăn kẹo hương cherry à ? - Dương Dương nhìn, rồi lấy đôi giày mang vào chân nó

- . . . - Nó không biết nói gì, cúi đầu nhìn anh mang giày cho mình

- Xong ! - Anh nói

- Cho tôi tính tiền hai đôi này !

- Vâng !

Ra khỏi tiệm, anh và nó cùng đi dọc theo con đường mà hai đứa thường đi. Con đường mà nó từng nghĩ thật xa lạ, giờ đây đã trở nên thân thuộc . Nó nhớ Bắc Kinh, nhớ gia đình, nhớ người nó yêu thương . . .

- Thiên Giao này !

- Hã ? - Nó xoay qua nhìn anh

- Em có định đi nữa không ? - Anh hỏi nó

- Đi đâu ?

- Về Mỹ !

- Em . . . Em không biết - Nó cúi đầu xuống

- Vậy là em sẽ đi nữa có đúng không ?

-. . . Không ! Không đâu ! Em sẽ không đi đâu nữa - Nó trầm ngâm một chút rồi mới trả lời

- Em nói thật ?

- Um ! Anh ở đây nên em sẽ không đi đâu cả.

- Nếu anh không ở đây thì sao ? - Anh nhìn nó

- Em sẽ vẫn ở đây đợi anh. Đợi tới khi anh về . . . Anh sẽ về chứ ?

- Về ! Anh sẽ về mà.

- Vậy thì em yên tâm rồi ! - Nó mỉm cười nhìn Thiên Tỉ

- Ngày mai anh đi đúng không ? - Nó hỏi

- Um !

- Hôm đó chắc chắn sẽ rất vui nhỉ ? Mọi người đều đợi tới ngày đó mà.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

Cơn mưa bắt đầu trút xuống. Dường như mưa đã làm dịu đi sự hối hả, tấp nập, ồn ào của cái thành phố rộng lớn này. Nó là mưa,còn anh tựa như thành phố này vậy. Mọi ngày mệt mỏi, bận rộn với công việc, chỉ cần có nó bên cạnh là anh lại mỉm cười. Nó như cơn mưa đi ngang đời anh, làm dịu đi mọi buồn phiền trong lòng anh. Mang đến cho anh những giây phút thoải mái. Chỉ cần cả hai ở bên nhau, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

- Về mau thôi. Mưa rồi - Anh kéo tay nó

- Thiên Tỉ ! - Nó chợt đứng lại, tay nắm chặt tay anh

- Em yêu anh !

Nó chạy lại, choàng tay vào cổ Thiên, chân nhón lên, môi nó nhẹ nhàng đặt lên môi Thiên.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.