Đơn Giản Yêu Hận

Chương 45: Khám nghiệm tử thi tìm được manh mối (Trung)




Buổi sinh nhật đang được diễn ra nhộp nhịp. Cả khán đài hiện lên một màu đỏ rực rỡ, những cái banner to đùng, những con hạc, những tấm hình của cậu được treo đầy khán đài. Thiên Tỉ cùng hai thành viên còn lại cùng nhau cắt bánh, miệng của họ cười không khép lại được vì hạnh phúc. Nhất là Thiên Tỉ, cậu rất vui, đây là buổi sinh nhật lớn nhất từ trước đến giờ của cậu. Cậu nhìn một phòng khán đài, gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến với họ, những người luôn bên cậu trong suốt chặn đường. Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, tiệc tàn, trên sân chỉ còn vài nhóm đang nhặt rác mà các fan để lại. Cậu mệt lã người nhưng vẫn vui vẻ. Cậu về phòng chờ, nằm dài lên sofa

- Thiên Tỉ ! Hôm nay cậu soái lắm - Nguyên giơ ngón cái, cười tươi

- Quá khen - Cậu nằm chống tay lên ghế, lấy điện thoại ra định gọi nó

- Thiên Thiên ! Đi theo anh một chút - Tuấn Khải mở cửa đi vào kêu Thiên

- ??? - Thiên nhìn Khải

- Đi thôi, nhìn gì nữa ? - Khải kéo cửa lại

- Đợi em - Thiên tốc ngồi dậy chạy theo

Sân thượng.

- Có chuyện gì vậy anh ?

- Của em này ! - Tuấn Khải đưa Thiên Tỉ bức thư của nó

- Gì thế ? - Cậu nhìn Khải

- Thì em đọc đi. Của Thiên Giao gửi đấy

- Thiên Giao ? - Tay cậu liền mở bức thư

- " Thiên Tỉ a~ Sinh nhật vui vẻ nhé

Buổi tiệc có vui không ? Chắc vui lắm nhỉ. Vì các chị đã chuẩn bị cho cậu nhiều như vậy mà. Tớ viết bức thư này gấp quá, nên cũng chẳng kịp mua quà cho cậu. Xin lỗi cậu nhiều nhé ~ Khi nào tớ về tớ hứa sẽ mua quà cho cậu. Hứa đấy ! Tớ xin lỗi vì đã không đến dự sinh nhật của cậu. Nhưnh mà cậu không giận tớ chứ ? Lời hứa ấy ? Tớ đã không thực hiện được. Bây giờ tớ đã rời khỏi Bắc Kinh rồi. Tớ xin lỗi đã không nói trước với cậu. Tớ sợ khi tớ nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến buổi tiệc, ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nữa. Tớ không muốn cậu buồn đâu. Cậu ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ đó nghe chưa ! Không được tập quá sức, cậu mà có chuyện gì thì tớ ở đây cũng lo lắm đấy. Cậu cũng phải up weibo thường xuyên để tớ còn biết cậu làm gì nữa có biết không ? Tớ biết. Bây giờ cậu rất giận tớ, cũng phải thôi. Tớ đáng bị như thế mà, tớ đã đi mà không thèm nói với cậu lời nào mà đã bỏ đi, nếu là tớ, tớ cũng sẽ giận cậu thôi. Tới giờ tớ phải đi rồi, cậu ở lại mạnh giỏi. Đợi tớ nhé ! Vài năm thôi ! Tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm ~ Thiên Giao. "

- Bức thư này là sao ? - Giọng cậu run lên

- Thiên Giao đi du học rồi !

- Tại sao anh lại biết ? Tại sao cậu ấy lại không nói cho em biết hã ? Tại sao cậu ấy lại bỏ đi mà không nói lời nào ! Em thật sự không muốn tin vào lời hứa được nữa rồi ! Tất cả họ đều giống nhau. - Cậu vừa giận vừa buồn. Tay cậu đập mạnh vào thanh sắt, môi cậu cắn lại

- Em đừng hiểu lầm Thiên Giao . Em ấy có lí do của mình . . .

- Lí do ? Lí do gì mà anh biết được còn em thì lại không ! Em thực không biết mình là gì của cậu ấy ! - Mặt cậu gục xuống, đầy vẻ oán trách

- Em ấy chỉ muốn tốt cho em thôi ! - Chỉ có Khải mới hiểu được chuyện này

- Cậu ấy đi đâu ? Em phải hỏi cậu ấy cho rõ . Tại sao cậu ấy lại bỏ đi mà không nói lời nào

- Em ấy chưa tới nơi đâu.

- Anh mau nói đi ! - Thiên Tỉ lớn tiếng

Sau khi nghe xong, Thiên Tỉ liền đón taxi chạy đến sân bay, bay chuyến bay sớm nhất đến chỗ của nó.

- Cậu đi cậu vậy anh ? - Vương Nguyên vừa đi lên nhìn thấy Thiên hối hả liền hỏi

- Cứ để cho em ấy đi. Em ấy đi tìm tình yêu của mình rồi ! - Tuấn Khải nói

Trên máy bay. Cậu không tài nào ngủ được. Cậu tự trách mình, tại sao tới Tuấn Khải còn biết việc nó đi mà cậu lại không biết. Cậu muốn hỏi nó, tại sao lại không nói cho cậu biết ? Tại sao lại nói dối cậu ? Tại sao lại ra đi không lời từ biệt như vậy ? Và cậu muốn nói là cậu nhớ nó.

Vừa đáp chuyến bay. Thiên Tổng đã gọi cho nó

- Bậy giờ cậu đang ở đâu ?

- Tớ đang ở Mỹ

- Nói rõ địa điểm đi ! - Giọng cậu lạnh tanh

Thiên Tỉ đi lại chỗ nó, một cô gái đang đứng ngược gió, mái tóc rối tung, tay cho vào áo, từng hơi thở đều mang theo nỗi buồn

- Cậu định không cho tôi hay gì à ? - Thiên đứng đằng sau nhìn nó

- Mau trả lời tôi đi - Cậu hét to, xoay người nó lại

- Tớ . . . Tớ xin lỗi . . . - Đôi mắt nó đỏ ửng

- Xin lỗi ? Cả những lời cậu nói cuối cùng với tôi cũng là xin lỗi. Xin lỗi có thể giải quyết được mọi vấn đề à ? Cậu cầm dao đâm thẳng vào tim tôi rồi nói xin lỗi, tôi lỡ tay. Cậu nghĩ như vậy à ? Đối với mọi người hay chỉ làm vậy đối với tôi ! - Mặt cậu tức giận trông rất đáng sợ

- Ý tớ không phải như vậy . . . - Nó vội đáp

- Ý cậu không như vậy thì như thế nào ? Tôi thật sự không biết. Rốt cuộc đối với cậu tôi là gì ? Cả Khải ca còn biết chuyện cậu đi còn tôi thì lại không ! Thật nực cười - Cậu nhếch môi, cực kì lạnh lùng

- Cậu đừng như vậy nữa có được không ?

- Tôi không như vậy thì cậu muốn tôi thế nào đây ? - Thiên quay ra chỗ khác không muốn nhìn nó

- Trước hết. Tớ xin lỗi cậu vì đã không nói với cậu ! Tớ thật sự đã rất bối rối trong suốt thời gian qua. Tớ rất muốn nói với cậu là tớ đi đây, cậu đợi tớ nhé, đợi tớ trở về nhé. Tớ rất muốn làm như vậy, tớ rất muốn cậu ra sân bay tiễn tớ, mỉm cười chào tạm biệt tớ, rồi sau đó chúng ta lại vui vẻ nhắn tin cho nhau, chỉ vậy thôi. Nhưng tớ không thể làm vậy ! Vì cậu với tớ không cùng một thế giới. Thế giới của cậu là những ánh đèn bao quanh, vì thế, tớ không đủ can đảm để bước vào, những ánh đèn đó thực sự rất chói. Dù sao cậu cũng đã đến đây ! Vậy thì . . . Chúng ta chia tay đi ! Tớ nghĩ mình đã vượt quá xa ranh giới giữa fan và thần tượng rồi ! Tớ phải quay trở về đây . - Nó nói xong quay đi, lấy tay che mặt, ngăn những dòng lệ đang tuôn xuống.

- Nếu cậu thấy chói thì cứ nép vào mình tôi ! Nhưng tuyệt đối không được nói hai từ chia hai nào nữa trước mặt tôi có biết chưa ?

Cậu xoay lại, nắm lấy tay nó kéo vào lòng mình, cậu ôm nó thật chặt, để nó không bao giờ xa cậu được nữa. Nó áp vào lòng cậu, cảm nhận từng nhịp đập của cậu, cảm nhận sự ấm áp từ cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.