Đơn Giản Yêu Hận

Chương 44: Khám nghiệm tử thi tìm được manh mối (Thượng)




Sáng hôm sau, cả nhà nó dậy sớm để đến sân bay. Tâm trạng nó bồn chồn, từng bước chân của nó chậm hơn mọi ngày. Nó vừa đi vừa nhìn lại. Dù nơi này gắn bó với nó chưa lâu lắm. Nhưng nó cảm thấy tiếc nuối khi rời khỏi nơi này. Nó và mẹ đang đứng đợi ba nó tới.

- Mẹ ! Con lên tạm biệt Nam Nam cái nha mẹ - Nó cắn môi

- Um ! Con đi đi

Nó đi vào thang máy, nó ước mình có thể gặp cậu lần cuối trước khi đi.

- Chị Giao hã ? - Nam Nam mở cửa, mặt hớn hở

- Um ! Chị phải đi du học rồi ! Em ở lại vui vẻ nha. Hôm nào rãnh chị gọi về cho em - Nó ôm mặt Nam Nam, mắt ửng đỏ

- Chị đi bây giờ hã ? Em không muốn. Em muốn chị ở lại chơi với em - Nam Nam ôm chầm lấy nó, khóc nức nở

- Có chuyện gì vậy con ? - Mẹ Thiên đi ra

- Dạ cháu chào bác ! - Nó cúi đầu chào

- Sao Nam Nam khóc vậy con ?

- Mẹ . . . Chị Giao nói chỉ đi du học. Bỏ con . . . - Nam vừa nói tay vẫn nắm chặt áo nó

- Con đi du học hã ? Sao không nói bác biết - Mẹ Thiên cũng giật mình

- Dạ. Con tính qua bên đó rồi mới gọi về báo ạ. Con xin lỗi . . .

- Không sao đâu con. Khi nào thì con mới đi ?

- Dạ trưa nay ạ ! - Nó hít mũi

- Trưa nay ? Sao sớm vậy con ?

- Dạ . . . - Nó không biết nói gì, tay vẫn vỗ về Nam Nam

- Thôi. Nam Nam buông cho chị đi con . . . Chị qua đó rồi gọi về cho con mà. Nghỉ hè chị lại về - Mẹ Thiên cố gỡ tay Nam Nam ra

- Người lớn đều nói dối cả. Lúc trước chị Hàn Hàn cũng vậy. Anh bảo chị đi rồi sẽ gọi cho con. Nhưng con đợi mãi . . . - Cậu bé lại khóc to hơn, ôm chặt nó

- Chị sẽ gọi cho em mà. Chị hứa. Chị sẽ không quên Nam Nam đâu . . . Mình ngoéo tay nhé - Nó khòm xuống, đưa ngón út ra

- Chị hứa nhé - Nam Nam đưa tay ngoéo tay nó

- Chị hứa mà. Em vào nhà đi rồi chị đi

- Vào nhà thôi con. - Mẹ Thiên nắm tay Nam

- Cháu đi đây ạ ! - Nó cúi đầu thật sâu

- Cháu đi mạnh giỏi. Nhớ gọi về cho bác nha - Mẹ Thiên mỉm cười

- Vâng ạ ! Chị đi nha Nam Nam - Nó đưa tay chào rồi đi

Cuối cùng thì nó cũng không gặp được Thiên. Nó tựa đầu vào cửa sổ khóc thút thít, nó nén chặt những tiếng nấc vào lòng. Tới sân bay

- Thiên Giao ! - Tuấn Khải bịt khẩu trang, chạy tới

- Cháu chào hai bác. Cháu là TFBoys - Vương Tuấn Khải, bạn của Giao Giao ạ - Khải cúi chào ba mẹ nó

- Um chào con ! Hai đứa cứ nói chuyện. Để ba mẹ đi làm thủ tục - Mẹ nó nói

- Vâng ạ - Mắt nó vẫn còn đỏ

- Em không sao chứ ? - Cậu vẫn còn bịt khẩu trang

- Dạ . . .

- Thiên Tỉ đang ở lễ đài chuẩn bị cho buổi tiệc. Khi nào em lên máy bay thì anh sẽ nói với em ấy được chứ ?

- Đừng nói anh ạ. Nói ra chỉ làm tâm trạng cậu ấy không tốt thôi . . .

- Anh thật sự không hiểu em. Gần đi rồi mà lại. Thôi tuỳ em - Cậu cho tay vào túi quần

- Anh Khải . . . Anh có thể đưa cái này cho Thiên Tỉ dùm em có được không ? - Nó lấy trong balo cái bao thư màu xanh biển.

- Đây là . . . .

- Đây là những gì em muốn nói với cậu ấy ạ. Anh đưa cậu ấy giúp em nha

- Um. Được rồi. Qua bên đó nhớ giữ gìn sức khoẻ, thường gọi về cho bọn anh biết chưa

- Vâng em biết rồi ạ - Nó mỉm cười nhìn Tuấn Khải

- Thiên Giao a ~ Thủ tục xong hết rồi này con - Ba nó đi lại

- Dạ ! Mà mẹ đâu rồi ba ? - Nó kím mẹ

- Mẹ con mới đi vệ sinh rồi

- Mẹ ! - Nó vừa thấy mẹ bước ra liền chạy tới ôm mẹ

- Tự nhiên cái khóc à. Nín đi con - Mẹ nó vuốt tóc nó

- . . . - Những tiếng khóc cứ thế vang lên

- Thôi con gái. Qua đó học, hè lại về chơi với ba mẹ. Tuần nào ba mẹ được nghỉ ba mẹ bay qua thăm con mà. Lớn rồi, đừng khóc nữa. Bên đó có ông bà nội, còn có cô chú với mấy em nữa. Khi nào buồn thì rủ các em cùng chơi, không phải con thích chơi cùng các em lắm sao ? Còn khi nào muốn mua đồ thì bảo bà hay cô dắt con đi . . . Nội nhớ con lắm rồi đấy - Mẹ nó chóp chóp đôi mắt

- Tới giờ bay rồi con gái. - Ba nó lại đặt tay lên vai nó

- Vâng ạ ! - Nó buông mẹ ra, ôm ba nó một cái rồi cố mỉm cười để ông yên tâm

- Đi mạnh giỏi nha con gái ! - Ba nó nói.

Nó vừa bước vào cửa. Nước mắt của mẹ nó đã trào ra, mẹ nó ôm ba nó mà khóc. Bà thương nó nhiều lắm. Từ khi sinh ra, nó đã rất yếu. May lắm nó mới mạnh khoẻ mà lớn như ngày hôm nay. Bước đi đầu tiên của nó, ngày đầu tiên đến trường của nó, ngày đầu tiên nhận bằng khen của nó . . . Ba mẹ nó đều lặng lẽ dõi theo. Cho nó đi trên con đường nó lựa chọn, nhưng họ luôn dõi theo nó. Mỗi khi thất bại, mẹ luôn là người vỗ về, là nơi để nó khóc, ba là nguồn động viên vô tận của nó, ba không bày tỏ, ba cứ lành lạnh như vậy,nhưng trong thân tâm, ba lo cho đứa con gái bé bổng ấy nhiều lắm. Không biết nó qua bên đó, có quen hay không, có vui hay không, có bệnh hoạn gì hay không. Ông nhắm mắt lại, hơi thở nặng nhọc. Đôi khi ba mẹ nó hay càm ràm, la mắng. Nhưng nó chưa bao giờ ghét cả, nó chỉ lắng nghe, mỉm cười vì nó biết những việc ba mẹ nó làm đều là muốn tốt cho nó. Nó cũng phải trưởng thành, đã đến lúc nó bước khỏi lớp bao bọc của ba mẹ mình rồi. Liệu lí trí nó có làm tốt hay không đây ? Liệu chuyện tình của nó sẽ như thế nào ? Thiên Tỉ liệu có chấp nhận một người lừa dối mình hay không ? Mọi chuyện vẫn chưa nói trước được !

- Tạm biệt Bắc Kinh ! Tạm biệt thành phố nơi có những người tôi yêu thương bằng cả con tim này !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.