Đơn Giản Yêu Hận

Chương 36: Dự tiệc




Nó vừa chạy dô thì thấy Thiên Tỉ ngồi ngay góc tường trong phòng tập. Thấy nó Thiên Tỉ đứng lên mỉm cười.

- Cậu nhớ chỗ à ?

- Không ! Tớ hỏi Anh Anh - Nó thở hì hục

- Cậu cũng không nhớ nỗi chuyện này. Thôi bỏ đi !

- Ùm ! Mà tớ nhớ rồi ! - Nó cười nói với cậu

- Nhớ gì ? - Cậu gấp gáp hỏi nó

- Tớ từng là fan của cậu đúng không ?

- Cậu còn nhớ chuyện gì nữa không ? - Thiên cắt lời nó

- Vì vậy việc tớ bỏ hình của cậu làm cậu tức giận phải không ?

- Từ bao giờ tôi hỏi mà cậu không trả lời vậy ?

- Tớ đang nói. Tự cậu cắt tớ rồi kêu tớ trả lời cậu à ?

- Được rồi. Vậy cậu nói với tôi những việc này làm gì ? - Cậu trở nên lạnh lùng

- À ! Tớ đến để nói với cậu bây giờ tớ không còn là fan của cậu nữa !

- Mấy cái hình của cậu để tuần sau tớ đem vào lớp coi ai lấy thì tớ cho. Chắc lớp tớ cũng nhiều fan của cậu - Nó nói tiếp

Tim cậu thắt lại, cảm giác như ai đang cố đè chặt con tim của mình vậy. Cậu không nói gì chỉ lạnh lùng bỏ về. Thiên Tỉ còn định dẫn nó đi đây đó để coi nó có nhớ lại không. Nhưng những lời nói hiện tại của nó đã tổn thương cậu quá nhiều.

- Thiên Tỉ ! Cậu đi đâu đấy ? - Nó giơ tay kêu cậu

- Sao tim mình đập mạnh vậy không biết ! - Nó đưa tay lên ngực mình

- Chắc không có gì đâu ! Về thôi

Nó nghĩ đó là bình thường nhưng thực chất đó chính là trạng thái mà người mình thích đứng trước mặt mình. Tim nó đập nhanh, mặt đỏ ửng.

- * Chuông điện thoại *

- Dạ con nghe ! - Mẹ nó gọi tới

- Con về chưa ?

- Con đang trên đường về. Mà có gì không mẹ ?

- Ùm. Bạn học của con tới rồi kìa.

- Bạn học gì mẹ ?

- Bạn mà thầy giáo nhờ lại ôn tập giúp con đấy ! Nhật Nam. Con nhớ cậu ấy không ?

- Hình như con nghe Anh Anh nhắc tới. Thôi nha mẹ. Con đang trên xe bus. Về nhà rồi nói tiếp

- Ùm con ! - Đợi nó gác máy rồi mẹ nó mới tắt

Trên đường về nhà. Trong đầu nó chỉ nghĩ đến Thiên Tỉ. Nó không hiểu sao một người nổi tiếng như cậu lại có thể thân với nó như vậy. Nó muốn biết kiểu quan hệ của hai người là như thế nào. Người lạ ? Bạn bè ? Bạn thân hay Người yêu ? Nó không tài nào thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy. Khi nó về đến nhà

- Con về rồi à ?

- Dạ ? Dạ con mới về - Nó giật mình gì tiếng nói của mẹ nó

- Ùm ! Con vào phòng đi. Bạn đó chờ nãy giờ rồi đấy !

- Vâng ạ !- Nó mõi mệt đáp

Nó vừa vào phòng. Thì Nhật Nam đứng thừ ra nhìn nó.

- Cậu là Nhật Nam à ? - Nó mỉm cười hỏi cậu

- Ùm ! Tớ là lớp trưởng lớp 11-2 ! Cậu không nhớ tớ à ?- Cậu dịu dàng hỏi nó

- Umum ! - Nó gật đầu rồi bắt bàn ở giữa phòng để học

- Thì ra cậu không thích Thiên Tỉ như tớ tưởng - Nam Nam nhìn quanh căn phòng

- Thiên Tỉ ? Ý cậu là sao ? Lúc trước tớ và Thiên Tỉ có quan hệ như thế nào ?- Nó quay lại hỏi Nam

- Tớ cũng không biết. Có lẽ hai người kế nhà nên thân với nhau không chừng ! - Nhật Nam ngồi xuống bàn

- Tại sao tớ không nhớ gì hết vậy ! - Nó lấy tay ôm đầu mình

- Từ từ rồi cậu cũng nhớ ra thôi mà ! Mình học đi. Trễ rồi !

- Ùm !

- Đây ! Tất cả đề cương của các môn đấy. Mấy môn này cậu chỉ cần thuộc bài thôi. Tớ sẽ giảng cho cậu mấy môn này ! - Cậu sắp xếp theo từng mục cho nó học

- Cảm ơn cậu nhiều !- Nó thấy biết ơn cậu

- Tớ là lớp trưởng của cậu mà !

Cả buổi học Nhật Nam đều tạo cho nó tiếng cười. Nó thấy thoải mái lắm. Không cần phải suy nghĩ đến Thiên Tỉ nữa.

- Tớ về đây ! Mai tớ đến dạy cậu tiếp. Cậu phải làm hết bài tập nghe chưa ?

- Vâng lớp trưởng ! - Nó giơ tay chào kiểu quân đội

Nó đứng nhìn Nhật Nam bước vô thang máy. Thang máy vừa mở ra.

- Thiên Tỉ ! - Thiên Tỉ vừa chạm mặt với Nhật Nam ở cửa thang máy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.