Đơn Giản Yêu Hận

Chương 29: Kiền kinh




- Thiên Thiên ! Tỉnh lại đi !

- Tớ xin lỗi ! Tớ cũng nhớ cậu mà - Nó lo cho cậu đến phát khóc, mắt nó đỏ đỏ

- Cậu đợi tớ một chút ! Để tớ đi lấy khăn lau cho cậu ! - Nó luống cuống

Nó chạy xuống bếp lấy nước nóng bưng vào nhúng khăn lau cho cậu. Nó thay hết khăn này đến khăn khác mà chẳng có ít gì. Đến giữa khuya, nó vẫn ngồi cạnh cậu. Nó mệt lừ. Nó chợt thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau. Cậu tỉnh dậy theo trực giác, cậu thấy đùi mình như có vật gì đè lên. Thì ra là nó, nó ngủ ngon lành trên đùi cậu. Cậu nhẹ nhàng đỡ đầu nó lên, đặt nó nằm lên giường. Cậu nhìn nó một hồi rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cậu và nó lại trễ học. Cậu cũng chưa hết sốt nên cũng không có ý định đến trường một mình. Thiên Tỉ đi ra phòng khách, kéo cái rèm cửa rồi đi pha một tách cà phê sữa, vừa xem phim vừa thưởng thức. Tận gần chiều nó mới chui ra khỏi phòng.

- Thiên Tỉ lại đi đâu rồi ? - Mới dậy nó đã kiếm Thiên Tỉ

- Chào con yêu ! Mẹ có quà cho con này - Mẹ nó đi du lịch mới về

- Con lại trễ học nữa à ? Tuần sau nữa là thi rồi. - Ba nó xách đồ vào

- Tại con mệt quá nên mới thức trễ ! Mà con bố có khi nào thi không tốt đâu ! - Nó chạy lại ôm ông. Cách xưng hô của nó thuộc loại tuỳ hứng. Lúc bố, lúc ba, lúc cha, ngay cả ba nó còn không lường được.

- Hay quá hé !

- Thôi cho con nó thoải mái đi ông ! - Mẹ nó bênh nó lắm

- Hì hì ! - Nó xách đồ dùm mẹ nó rồi cười

- Ủa ! Túi này của mẹ Thiên mà - Mẹ nó cầm túi đồ lên nhìn

- Chắc nhầm túi chứ gì ! Thiên Giao con đem qua cho bác đi con - Ba nó kêu

- Vâng ! Đợi con tí - Nó chạy vô phòng đánh răng cái rồi chạy ra

Nó cầm túi đồ đứng trước nhà Thiên Tỉ. Nó vừa che miệng ngáp thì Thiên Tỉ ra mở cửa

- À ! Mẹ cậu bỏ quên đồ nè - Nó bỏ tay xuống đưa túi đồ cho cậu.

- Ùm ! Mai đi chơi không ?

- Đi đâu ?

- Đi đi rồi biết ! Tôi xin bố mẹ cậu rồi - Thiên lấy túi đồ vừa hỏi nó

- Xin rồi hã ? Mà đi đâu mới được ?

- Mai rồi biết ! Về nhà soạn đồ đi. Tí đi đây với tôi - Cậu lấy tay xoay đầu nó qua bên nhà

- Ờ biết rồi . - Nó ngoan ngoãn

Nó về nhà nằm dài lên ghế. Mẹ nó thì đang bưng trái cây lên.

- Sao con không thay đồ đi. Thiên Thiên rủ con đi chơi mà - Mẹ nó chuyển kênh

- Ơ ! Con đang xem mà mẹ

- Con gái con lứa mà suốt ngày coi siêu nhân. - Mẹ nó mở phim hàn lên cho nó

- Nam nữ bình đẳng mà mẹ.

- Mà sao mai mẹ cho con đi chơi với Thiên Tỉ, mẹ không sợ mất con gái mẹ hã ? - Nó ngồi dậy lấy miếng trái cây cho vào cắn

- Thiên Thiên mà không chăm sóc tốt cho con thì không xong với mẹ đâu ! Thằng bé hứa với mẹ rồi - Mẹ nó đảm bảo

- Mẹ tin cậu ấy ghê vậy - Nó nói xong rồi vào trong thay đồ

Nó bước ra với bộ đồ đầy cá tính. Áo thun bảy màu, quần jogger xám, đôi giày phun màu lộn xộn, tóc buộc cao. Vừa bước ta, mẹ nó đã lắc đầu.

- Con gái ơi là con gái. Vào đây với mẹ ! - Mẹ nó kéo nó vào phòng

Nó không phải ghét mặc váy, mà nó thường mặc váy ngắn với áo thun hay bộ đầm đơn giản với đôi giày thể thao thôi. Mặc kiểu gì cũng phải cá tính, nó chưa bao giờ đụng đến mấy bộ váy hoa cỏ loè loẹt mà mẹ nó mua đầy trong tủ. Hiếm lắm đi đâu quan trọng lắm mẹ nó mới ép nó mặc mấy bộ đó thôi.

Hôm nay bộ có gì quan trọng hay sao mà mẹ nó lại bắt nó mặc như vậy không biết.

- Bộ này mẹ mới mua ! Thấy chưa. Con gái mẹ nữ tính hơn rồi đó

- Mẹ ơi mẹ à ! - Nó than thở nhìn mẹ nó nhưng cũng vô ích

Nó đang đứng ở cửa chờ Thiên Tỉ, bỗng có một chiếc xe đen bóng loáng tiến về phía nó. Thiên Tỉ bước ra với bộ vest đen y như lúc cậu đi nhận giải thưởng, tiến về phía nó. Nó như một nàng công chúa, chiếc đầm trắng xoè nhẹ phần dưới, đôi giày đen trông đầy nữ tính. Thiên đưa tay nắm lấy tay nó.

- Mời cô ! Ngôi sao của lòng tôi - Lời nói ngọt ngào xuất phát từ miệng của hoàng tử lạnh lùng đây ư, cậu mỉm cười nhìn nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.